Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

9:52 chiều – 14/11/2024

Lúc này ta là nghịch tặc tạo phản, hắn là hoàng đế chạy trốn, thế cục đảo ngược, lại phát hiện ra hắn thật sự có một hương vị khác.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sặc của Tiêu Diễn, ta không nhịn được cười.

“Cửu tộc của ta đã không còn ai, hay là ngươi đến làm?”

Tiêu Diễn kinh hãi, vội vàng ôm ngực mình lùi lại hai bước.

Ta cười khẩy: “Xem bộ dạng của ngươi kìa.

” Lúc đầu ta cũng không muốn tạo phản nhưng ai bảo ngươi không giữ lời chứ?

“Ngươi vừa muốn ngựa chạy, vừa muốn ngựa không ăn cỏ.

“Ta vì ngươi chinh chiến sa trường, ngươi lại chơi trò công cao chấn chủ, tá ma sát lừa với ta đúng không?”

Tiêu Diễn tức đến phát khóc.

“Nhà ai có đại nguyên soái như ngươi, nhà ai có hoàng đế như trẫm?

“Thẩm Chỉ, trẫm nói cho ngươi biết, ngươi muốn giết thì giết đi!

“Chờ hoàng thúc trở về sẽ không tha cho ngươi!”

Nghe Tiêu Diễn nhắc đến Tiêu Đạc, ta cong môi, nở một nụ cười mơ hồ.

Trước mặt hắn, ta lấy từ trong ngực ra một chiếc quần cộc tơ lụa đỏ chót.

“Bệ hạ nói đến Tiêu Đạc sao?

“Thế thì có thể khiến cho bệ hạ thất vọng rồi.”

Sau đó, ta ném chiếc quần cộc đó vào mặt Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn không biết đó là thứ gì, tức giận mắng ta: “Thẩm Chỉ, ngươi làm gì vậy?”

Gỡ chiếc quần cộc trên mặt xuống, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó trong mắt lóe lên một tia tức giận tuyệt vọng.

” Mùi huân hương này… là mùi hương mà hoàng thúc thường dùng.

“Đúng rồi… chỉ có hoàng thúc mới mặc quần cộc có màu sắc sặc sỡ như vậy!!!

“Thẩm Chỉ! Ngươi đã làm gì hoàng thúc?”

Ta không trả lời trực diện, chỉ liếm răng nanh, nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi đoán xem?”

7

Tiêu Diễn lúc đầu sửng sốt, sau đó kích động hẳn lên.

“Trẫm biết ngay mà!!!

“Trẫm đã sớm biết hoàng thúc sẽ phản bội trẫm.

“Đôi cẩu nam nữ các ngươi!”

Ta giơ tay bóp mặt hắn: “Mắng khó nghe như vậy làm gì?

“Mặc dù bản soái thừa nhận, những gì ngươi nói có một phần là thật.”

Ai cũng biết, bản sự của vị hoàng đế Tiêu Diễn này cũng không ra gì.

Nếu không, tiên đế cũng sẽ không để Tiêu Đạc làm nhiếp chính vương.

Có thể nói, trong lòng các triều thần, địa vị của nhiếp chính vương cao hơn nhiều so với vị hoàng đế hữu danh vô thực này.

Nghe ta đích thân thừa nhận quan hệ với Tiêu Đạc, tất cả mọi người đều cảm thấy trời sắp sập.

“Nhiếp chính vương cũng đầu hàng rồi sao? Sẽ không có ai đến cứu chúng ta sao?”

“Chẳng lẽ thật sự là trời muốn diệt Đại Yên của chúng ta sao?”

“Xong rồi! Xong hết rồi!”

Còn có một lão thần trông như bảy mươi tuổi, phẫn nộ chỉ vào ta.

“Yêu nữ! Ngươi đừng hòng, dù có chết ta cũng không khuất phục ngươi!”

Ta thật sự hết nói nổi: “Đã sớm nói với ngươi rồi, triều thần trên năm mươi tuổi nên cáo lão hoàn hương nhường cơ hội cho người trẻ tuổi!

“Ngươi giữ lại nhiều lão già khô đét trên triều đình như vậy để làm gì?

“Đầu óc đều hỏng hết rồi!”

Nghe ta nói mình là lão già khô đét, lão già kia tức đến mức muốn tự sát.

“Sĩ khả sát, bất khả nhục!!!”

Nói rồi định đâm đầu vào tường.

Tiêu Diễn ở bên cạnh khóc lóc thảm thiết kéo ông ta lại.

“Thái phó! Đừng mà! Ngài đừng bỏ trẫm!”

Sau đó, một đám cung nữ, thái giám, quan viên gì đó khóc lóc thành một đoàn.

Ta mệt mỏi cả đêm, đang muốn tìm chỗ ngủ một giấc thật ngon.

Bây giờ nghe những người đó khóc lóc ầm ĩ, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.

“Đừng ồn nữa.”

Những người đó như không nghe thấy.

Ta tức giận xuống ngựa, tát Tiêu Diễn một cái thật mạnh.

“Bà đây bảo ngươi đừng làm ồn nữa, không nghe thấy à?”

Lão thái phó ở bên cạnh thấy hoàng đế của họ bị ta tát một cái, vội vàng muốn đánh ta.

“Ngươi! Ngươi dám đánh bệ hạ của chúng ta!”

Ta giơ tay cũng tát ông ta một cái thật mạnh.

“Bỏ sót ngươi à? Thuận tay thôi!”

Sau đó ra lệnh: “Đưa hết đi!

“Bản soái mệt rồi, tìm chỗ ngủ một lát đã…”

Ta nhốt Tiêu Diễn và những triều thần lôi ra từ mật đạo vào thiên lao.

Cung nữ, thái giám cũng đều bị khống chế, đưa đến doanh trại nấu cơm.

Người ở ngự thiện phòng bận rộn nhất, một vạn người phải ăn cơm, ngự trù vung thìa đến bốc khói.

Ta ôm trường thương, một mình ngủ trên long ỷ ở Sùng Chính điện.

Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy không khí bên tai hơi động.

Mở mắt ra liền thấy Tiêu Đạc không biết từ lúc nào đã từ trên xà nhà nhảy xuống, tay cầm trường kiếm, đứng trước mặt ta.

Theo sau hắn là mười mấy người mặc đồ đen, người nào cũng cầm đao kiếm sắc bén, vây ta ở trên long ỷ.

Thấy ta mở mắt, Tiêu Đạc nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.

“Tỉnh rồi? Ngồi trên long ỷ  cảm giác như thế nào?”

Hắn dường như rất tức giận.

Có lẽ là tức ta không giữ chữ tín, tối hôm qua nói muốn ngủ với hắn, sáng hôm sau đã cướp ngôi của hắn.

Ta vươn vai: “Cũng tạm, không thoải mái lắm.”

Nói xong, vẫy tay với Tiêu Đạc: “Hay là, ngươi cũng ngồi thử xem?”

“Ngươi!”

8

Tiêu Đạc tức đến đỏ mặt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Thẩm Chỉ, bây giờ ngươi dừng tay còn kịp.

“Đừng chần chừ đến khi trở thành sai lầm lớn mới hối hận không kịp!

“Ngươi vốn là danh tướng tuyệt thế, chẳng lẽ muổn mang tiếng loạn thần tặc tử, để lại tiếng xấu muôn đời sao?”

Nghe vậy, ta cười.

” Tại vị, mưu việc.

“Bản soái nắm trong tay ba mươi vạn đại quân, thống lĩnh các bộ tộc Hung Nô, sở hữu nhân tài thiên hạ, đã định là phải tạo phản.

“Bản soái cũng muốn làm trung thần lương tướng nhưng thế sự không cho phép!

“Trước kia ta chỉ là một tiêu sư nhỏ bé, chỉ mong cầu được cùng phụ mẫu huynh trưởng sống an ổn, không bao giờ xa cách.

“Năm mười lăm tuổi, người nhà ta bị quan tham hãm hại, ta bất đắc dĩ phải vào rừng làm cướp, cũng chỉ nghĩ đến việc trừng phạt kẻ ác, giết sạch tham quan ô lại trên đời.

“Sau đó, ta được triều đình chiêu an, các ngươi để ta đi đánh giặc, ta nghĩ rằng có thể được làm quan to lộc hậu cũng không tệ.

“Không ngờ các ngươi lại thất hứa, một quốc quân đường đường chính chính, lời đã nói ra mà lại có thể nuốt lời!

“Ta mới nhận ra, cái thế đạo này, căn bản không có cái lý lẽ gì để nói cả!

“Ai nắm đấm cứng, người đó chính là lý lẽ!

“Cái gì mà trung quân ái quốc, chẳng qua chỉ là do những kẻ nắm quyền như các ngươi bịa ra để lừa gạt thần dân mà thôi!

“Trên đời này có điều luật nào quy định rằng, ngôi hoàng đế này chỉ có thể do người nhà Tiêu gia các ngươi ngồi?

“Nếu như vậy, còn có sự thay đổi triều đại nào nữa không?

“Thành vương bại tướng, ngươi đã thua rồi thì đừng có nói nhiều lời vô nghĩa nữa.

“Ngoan ngoãn quỳ xuống, làm chó cho trẫm đi?”

Tiêu Đạc lạnh lùng nhìn ta, trong mắt chỉ lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Thẩm Chỉ, thật ra ta không muốn giết ngươi nhưng ngươi và ta đạo bất đồng bất tương vi mưu.

“Vì bách tính thiên hạ, hôm nay ta phải giết chết tên gian tặc như ngươi!”

Ta ung dung ngồi trên long ỷ, hoàn toàn không để Tiêu Đạc và mười mấy thích khách dưới trướng hắn vào mắt.

Chỉ tay về phía Tiêu Đạc.

“Được thôi!

“Dù sao thì bọn người các ngươi sinh ra đã là thiên hoàng quý tộc, luôn có nhiều lý do đường hoàng chính đáng như vậy.

“Đánh không lại thì công kích cá nhân.

“Ngươi cứ ra ngoài mà xem, bách tính thiên hạ ủng hộ Tiêu gia các ngươi hơn, hay là kính trọng ta hơn!”

Nói xong, Ngân Long trường thương trong tay ta quét ngang, tua rua trên mũi thương khẽ đung đưa.

“Cứ việc xông lên!”

Đại chiến sắp nổ ra.

Ta ở trên chiến trường đối mặt với ngàn quân vạn mã cũng không hề sợ hãi, há lại sợ những kẻ tiểu nhân chơi trò đâm sau lưng như các ngươi?

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một lão ma ma đầu đầy tóc bạc đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.

“Nhiếp chính vương, dừng tay!!!

“Thật ra… thật ra Thẩm tướng quân mới là cốt nhục của tiên đế và hoàng hậu nương nương!

“Hoàng đế Tiêu Diễn hiện tại, chỉ là một hoàng tử giả!”

Người này, chính là Lương ma ma bên cạnh thái hậu.

Ta vừa định máu nhuộm Sùng Chính điện, lập nên nghiệp lớn nghìn thu: “???”

Hắn vừa định lấy thân mình báo quốc, lưu danh thiên cổ: “???”

Thái hậu dẫn theo Tiêu Diễn và những triều thần được cứu ra từ thiên lao cũng vội vã chạy đến: “Nhiếp chính vương, kiếm hạ lưu người!

” Chỉ nhi không phải loạn thần tặc tử, nàng mới là huyết mạch đích xuất của tiên đế! Là hoàng thất chính thống!

“Long ỷ này, vốn dĩ phải do nàng đến ngồi!”

Ta ngơ ngác nhìn thái hậu trước mặt, trên đầu chậm rãi hiện lên một loạt dấu hỏi, cảm thấy có chút khó tin.

9

Ta tưởng rằng mình xuất thân là tiêu sư, mười lăm tuổi vào rừng làm cướp, mười bảy tuổi xông pha chiến trường Hung Nô, hai mươi hai tuổi kiếm chỉ hoàng đô đã rất lợi hại rồi.

Không ngờ buff còn có thể chồng lên nhau.

Ta thế mà lại không phải là con ruột của cha mẹ ta, mà là công chúa đích xuất của tiên đế và hoàng hậu???

Vậy thì ta tạo phản, chẳng phải là hợp danh rồi sao.

Căn bản không phải gì mà loạn thần tặc tử, mà là chính tay đoạt lại thứ vốn dĩ thuộc về mình.

Được lắm! Kẻ phản nghịch đích xuất như ta, ngay bây giờ sẽ phế Tiêu Diễn, tên giả hoàng đế này!

Ta kích động nhìn thái hậu.

“Người… thật sự là mẫu hậu của ta sao?”

Thái hậu nước mắt lưng tròng nhìn ta.

“Đúng vậy Chỉ nhi, ngày đó tiên đế ban cho con tắm rửa ở Thượng Thanh cung, Lương ma ma đã nhìn thấy nốt ruồi phượng hoàng trên vai con rồi.

“Con là con gái ruột của ta, ta sao có thể không nhận ra?

“Con lớn lên giống hệt ta năm xưa!

“Sở dĩ không nhận con, chỉ là không muốn làm lung lay quốc bản mà thôi.”

Vừa mới từ thiên lao ra, tưởng rằng mình sắp lật ngược tình thế, Tiêu Diễn kinh ngạc, lẩm bẩm nhìn ta.

“Các người… các người đang nói gì vậy?

“Thảo nào mỗi lần trẫm nhìn thấy nàng, đều có một cảm giác quen thuộc không thể lý giải.

“Thì ra là giống mẫu hậu…”

Hắn loạng choạng lùi lại, như thể đã phải chịu một đả kích lớn.

“Trẫm thế mà lại là con của nông hộ…

“Ha ha ha, đùa gì vậy?

“Không phải thật đâu! Không phải thật đâu!

“Mẫu hậu, nhất định là người đã nhầm rồi phải không?

“Con mới là con trai ruột của người mà!”

Thái hậu ghét bỏ nhìn hắn.

“Ngươi, cái đồ vô dụng này, năm xưa nếu không phải tiên đế không có con trai, sợ triều chính bất ổn, hoàng quyền rơi vào tay kẻ khác, bản cung sao có thể dùng hạ sách này?

“Nếu như người được lập làm thái tử là con gái của ta, tiên đế cũng sẽ không vì lo lắng triều chính, suy nghĩ quá nhiều mà sớm rời xa ta như vậy…”

Lời của vị mẫu hậu tiện nghi này của ta, có thể nói là nâng giẫm cực mạnh, trực tiếp nâng ta lên tận trời.

Nếu đổi lại là một cô nương ngây thơ khác, lúc này nghe mẹ ruột khen mình như vậy, chắc đã sớm nước mắt lưng tròng, diễn một màn mẹ con nhận nhau cảm động trời đất.

Nhưng ta là ai? Mười hai tuổi đã theo cha mẹ đi khắp nơi làm nghề áp tiêu, mười lăm tuổi dẫn theo đám tiêu sư dưới trướng xông vào huyện nha, tự tay giết chết tên quan tham, sau đó lên núi làm cướp, là nữ trung hào kiệt.

Cho nên nghe lời thái hậu nói, ta chỉ thấy khâm phục.

Có thể co có thể duỗi, không hổ là mẹ ruột của ta.

Cái vẻ mặt vô liêm sỉ này, đúng là giống hệt ta.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận