1.
Ta tên là Thẩm Chỉ, vốn là nữ nhi của một tiêu sử*.
*Tiêu sử: chỉ người làm nghề bảo tiêu (người dẫn đường và bảo vệ hàng hóa)
Cả nhà ta đều sống bằng nghề áp tiêu.
Sau khi phụ mẫu và huynh trưởng bị quan phủ hại chết, ta đã giết tên quan cẩu, dẫn theo các huynh đệ lên núi, chiếm núi làm vua.
Lúc đầu, trên núi của chúng ta chỉ có hơn mười người, dần dần nhân khẩu thịnh vượng, phát triển thành một thôn lớn có tới cả ngàn người.
Triều đình phái Thái tử đến để tiễu phỉ, đánh nhau hơn một năm vẫn không đánh bại được ta, bèn đổi sang chiêu an.
Thế là, ta từ một trại chủ trên núi trở thành một vị đại tướng quân, đám sơn tặc dưới trướng ta đều trở thành quân chính quy.
Hung nô xâm phạm biên giới, Thái tử vừa mới lên ngôi hoàng đế, nắm lấy tay ta, khóc lóc cầu xin ta đi chống lại Hung nô, bảo vệ giang sơn Đại Yến.
Hứa hẹn rằng khi ta chiến thắng trở về, sẽ ban cho ta chức quốc công, chức đại nguyên soái thống lĩnh toàn bộ binh mã thiên hạ, còn có cả trăm vạn hoàng kim và một nghìn mỹ nam.
Ta cũng không phải là người thích tiền tài, quyền lực và mỹ nam.
Chủ yếu là vì trung quân ái quốc!
Trận chiến đó, đã kéo dài tới năm năm.
Ta đại phá Hung nô, thu được vô số chiến lợi phẩm, đánh cho các bộ lạc Hung nô tan tác, lần lượt đầu hàng xưng thần.
Ta vốn định khao thưởng cho toàn quân.
Không ngờ triều đình lại phái một tên thái giám đến, bắt ta phải nộp hết chiến lợi phẩm, không những muốn cho các huynh đệ dưới trướng ta phải uống gió tây bắc, còn muốn tước binh quyền của ta.
Ta nhìn thấy cả trăm vạn trâu bò, ba mươi vạn tinh binh, còn có mười vạn tù binh Hung nô, đây chẳng phải là thánh thể tạo phản bẩm sinh sao?
Thôi thì cứ phản mẹ nó đi.
Vừa mới đánh xong một trận thắng lớn, khí thế của tướng sĩ đang hừng hực!
Lương thảo binh mã đều đã có sẵn, ba mươi vạn đại quân nhanh chóng hạ được hàng chục thành trì, chiếm cứ hơn nửa giang sơn Đại Yến.
Không ngờ tên cẩu hoàng đế lại phái hoàng thúc của hắn là nhiếp chính vương đến để thương lượng.
Hèn hạ vô sỉ sử dụng mỹ nam kế.
“Thẩm nguyên soái, người đừng tức giận như vậy, bệ hạ cũng không cố ý.
“Uống chén rượu này, chúng ta hãy thương lượng thật tốt.”
“Bệ hạ đã nói, người muốn gì, bệ hạ đều đáp ứng.
“Chỉ mong nguyên soái đừng manh động dùng binh, gây thêm sát nghiệp, khiến sinh linh đồ thán.”
Nhiếp chính vương Tiêu Đạc, là đường thúc xa của tên cẩu hoàng đế Tiêu Diễn, nắm giữ đại quyền, lại còn là mỹ nam tử số một kinh thành.
Một thân hồng y mặc như tân lang, kẻ mắt vẽ tới tận thái dương, đôi mắt phượng đào hoa, cả người đều là sự quyến rũ mê hoặc.
Cây quạt nhỏ phe phẩy, gió cũng thơm lừng.
Ta lơ là một chút, trúng kế, uống thêm hai chén.
“Nhiếp chính vương, ngươi thật tuất tú.”
“Nếu bệ hạ sớm phái ngươi đến thương lượng… ợ… mười sứ thần trước đó… ợ… đã không phải chết.”
2.
Đúng vậy, trước Tiêu Đạc, tên cẩu hoàng đế đã liên tiếp phái mười sứ thần đến để thương lượng, đều bị ta chém hết.
Thực sự là, những điều kiện đưa ra, quá quá đáng.
Sứ thần đầu tiên, đã khiến đầu óc ta ong ong.
“Để lão nương từ bỏ binh quyền, về chịu thẩm vấn???
“Người đâu, kéo tên sứ thần này ra ngoài chém!
“Thương lượng? Chó cũng không thèm thương lượng!”
Tên sứ thần đó hét lớn: “Thẩm nguyên soái, hai nước giao chiến, không được chém sứ giả!”
Ta: “Ta mới tạo phản, còn chưa lập quốc, lần sau nhất định.”
Vài điều kiện sau đó lần lượt tốt hơn, nhưng đều là cao cao tại thượng, ban ơn bố thí.
Cười chết, thiên hạ này, là do lão nương bảo vệ.
Năm đó ta chỉ có một nghìn tên thổ phỉ, Tiêu Diễn dẫn theo một vạn tinh binh cũng không đánh lại được.
Giờ ta nắm trong tay ba mươi vạn đại quân, còn có Sóc Bắc làm căn cứ địa, nghe hắn nói nhảm nhí gì chứ?
Rượu qua ba tuần, người ta nói no ấm thì nghĩ đến chuyện dâm dục.
Trước mắt là một đại mỹ nam như vậy, bên ngoài trướng đều là tâm phúc của ta, ta cưỡng đoạt một chút cũng không quá đáng chứ?
Ta mười lăm tuổi làm trại chủ trên núi, giờ đã gần hai mươi hai rồi, còn không được phóng túng một lần sao?
Trăm lần không nghĩ tới, Tiêu Đạc tên cẩu tặc này lại hạ thuốc ta.
Lúc đó ta đè Tiêu Đạc lên giường, đã cởi thắt lưng cho hắn, đang định hành sự thì đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.
Lật người khỏi người hắn, chỉ vào nam nhân đang nằm lười biếng trên giường, sóng mắt long lanh, đôi mắt như tơ.
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi… ngươi vừa cho ta uống thứ gì?”
Tiêu Đạc tiến lại gần, dùng quạt nâng cằm ta, thốt ra hai chữ bên môi ta: “Độc dược!”
Ta vận công muốn bức độc ra, nhưng lại cảm thấy muôn trùng sâu kiến cắn rứt, đau đớn không bằng chết.
Tiêu Đạc dùng quạt gõ vào đầu ta: “Đừng phí sức nữa.
“Loại độc này là do bản vương điều chế riêng, khuyên nguyên soái đừng manh động nội lực, nếu không không chỉ võ công toàn phế, sẽ còn gân mạch đứt đoạn mà chết!”
Ta phun máu: “Ngươi thật thâm hiểm!”
Tiêu Đạc đắc ý nhìn ta: “Đúng vậy, binh bất yếm trá.
“Thẩm nguyên soái dẫn binh đánh giặc, chẳng lẽ không hiểu đạo lý này?”
Ta hối hận quá!
Nhưng lão nương ta dù đổ máu cũng không đổ lệ, mặc dù không phục, vẫn phải cắn răng chịu thua.
“Nhiếp chính vương muốn giết thì cứ giết, chỉ xin đừng quên, dưới trướng ta còn mười viên đại tướng, đều là tâm phúc, trấn giữ các nơi hiểm yếu.
“Bản nguyên soái còn sống, các ngươi chỉ cần thương lượng với một kẻ tạo phản.
“Bản nguyên soái mà chết, tạo phản sẽ biến thành mười tên.
“Không sao, độc chết ta đi, tạo phản… ” Chiến Thần Nữ Đế lh522″ X10, là thứ Đại Yến đáng được hưởng.
“Nhiếp chính vương ngươi túc trí đa mưu, nhất định có thể làm được…”
Ta còn chưa nói hết lời, Tiêu Đạc đã kéo ta dậy, ôm chặt vào lòng.
“Nguyên soái nói gì vậy… Bản vương đã ngưỡng mộ nguyên soái từ lâu, sao có thể hại nguyên soái?
“Chỉ là kiêng dè võ công của nguyên soái, sợ nguyên soái quá nóng nảy, làm tổn thương bản vương mà thôi…”
Ta: “???
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ta không tin, trừ khi ngươi hôn ta một cái.”
3.
Ta và Tiêu Đạc, cũng là những người quen cũ không đánh không quen.
Năm đó vẫn là Thái tử, tên cẩu hoàng đế không đánh lại ta, tướng lĩnh tiếp quản chính là hắn.
Chỉ là, sau đó tiên đế lâm bệnh nguy kịch, vội vàng triệu Thái tử hồi triều giám quốc, trận chiến của chúng ta mới không đánh.
Còn về việc chiêu an, chính là do Tiêu Đạc đề xuất, mục đích là trước tiên phải ổn định ta.
Đều là những người quen biết nhau từ lâu, khi ta đề nghị hắn hôn ta một cái, cả hai đều có chút ngượng ngùng như kỹ nữ gặp phải khách quen.
“Thẩm Chỉ, bản vương biết ngươi đã lớn tuổi rồi, trong doanh trại còn chưa có tiểu lang quân hầu hạ, đúng là có chút đói khát…
“Nhưng mà, ngươi ta đều là đại thần triều đình, phải lấy đại cục làm trọng.
“Ngươi hiện tại nắm trong tay trọng binh, còn bản vương nắm đại quyền.
“Nếu như… ngươi ta có quan hệ, bệ hạ sợ là sẽ không thể yên giấc được.”
Ta cố nhịn đau bụng, kéo Tiêu Đạc đè xuống dưới thân định hôn.
“Lão nương sắp chết rồi, hôn một cái thì sao, còn đến lượt tên tiểu tử đó quản à?
“Hoặc là ngươi đưa thuốc giải cho ta, sau đó ngươi ta hợp tác, đoạt lấy thiên hạ này.
“Cho tên Tiêu Diễn kia biết, ai mới là cha ruột của hắn!
“Không đưa à? Cũng được!
“Ngươi không phải nói là ngươi ngưỡng mộ ta sao? Vậy thì đến đây! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”
Nói xong, ta giật phăng áo bào đỏ của Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc tuy đã ngoài ba mươi, nhưng thân hình vẫn rất phong tao.
Hai khối cơ ngực săn chắc căng đầy, còn có tám múi bụng rõ ràng, trông như bắp ngô.
Sờ vào, trơn nhẵn, cứng rắn, cảm giác rất tuyệt.
Tiêu Đạc bị ta đè dưới thân, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đấu tranh dữ dội.
Trên mặt hắn trong một giây đã biến đổi bảy tám loại cảm xúc.
Hắn ước gì có thể đánh chết ta, nhưng lại sợ ta xảy ra chuyện gì, những tướng lĩnh dưới tay ta sẽ càng khó khống chế.
Huống hồ võ công của ta cao hơn hắn, nếu thực sự đánh nhau, hắn chưa chắc đã là đối thủ của ta.
Nhưng nếu bắt hắn, đường đường là hoàng thúc nhiếp chính vương, lại phải ủy thân cho một tên phản tặc xuất thân từ sơn tặc như ta thì quả thực có chút khó xử.
Ta gặm cắn khắp người hắn.
“Cái bánh bao trắng này, tuyên!
“Run cái gì mà run? Chưa từng bị nữ nhân sờ à?”
Hắn nắm chặt hai tay, nhịn rồi lại nhịn lại.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú lộ ra vẻ bối rối.
“Ngươi… ngươi đừng như vậy.
“Bản vương… bản vương đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.”
Ta giơ tay lên véo một cái vào ngực hắn.
“Khó chịu thế nào? Không phải rất thoải mái sao?”
Sau đó chu môi, định hôn hắn.
“Đừng nói nhảm nữa, đến đây đi!”
Tiêu Đạc nhắm chặt mắt, hàng mi dài như cánh bướm không ngừng run rẩy.
Ngay khi môi chúng ta sắp chạm vào nhau.
Tiêu Đạc tát một cái vào mặt ta, đẩy mặt ta ra.
“Xin lỗi, bản vương thực sự không thể hôn được.
“Thật ra, bản vương có một bí mật không thể nói ra.
“Bản vương… bản vương có sở thích đoạn tụ!!!”
Ta nhìn hắn, ngẩn người một lúc, trên mặt không tự chủ được hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ngươi…???
“Mẹ kiếp, càng thích rồi!”
Hắn vì không muốn tốt với ta, mà nói mình là đoạn tụ, vậy thì ta biến thái một chút, cũng không quá đáng chứ?
Tiêu Đạc: “!!!”
Đêm hôm đó, toàn bộ quân doanh đều nhìn thấy, nhiếp chính vương Tiêu Đạc hùng hồn bước vào doanh trại của ta để đàm phán.
Kết quả là chạy ra ngoài với quần áo xộc xệch.
Hắn mặt mày tái mét chạy đằng trước, ta mắt nhắm mắt mở đuổi theo đằng sau.
Quân sĩ bàn tán xôn xao.
“Ôi chao! Nguyên soái của chúng ta cũng được hưởng đồ ngon rồi.”
“Nhiếp chính vương chính là mỹ nam tử số một thiên hạ, nha đầu chết tiệt kia được hưởng đồ ngon như vậy mà không sợ chết à?”
“Nguyên soái! Ăn xong có thể thưởng cho bọn tỷ muội chúng ta nếm thử không?”
“Nha đầu tham ăn, ngay cả nam nhân của nguyên soái mà ngươi cũng dám nghĩ tới? Không sợ nguyên soái xử ngươi à?”
“Nghĩ thôi cũng không được à?”
“Đi ngủ đi, ngày mai đại quân lên đường, không biết nguyên soái ngày mai có dậy nổi không.”
4.
Đêm đó, cuối cùng ta cũng không hôn được Tiêu Đạc.
Bởi vì hắn nói hắn là người đứng đắn, tuyệt đối không làm chuyện tằng tịu với người khác.
Nói nếu ta muốn đụng vào hắn, nhất định phải thành hôn với hắn, nếu không thì miễn bàn.
Nhưng hắn không thích nữ nhân quá mạnh mẽ, cho nên sau khi thành hôn, ta phải về nhà, chăm sóc chồng dạy con.
Vậy thì ta sao có thể gả cho hắn?
Ta chỉ muốn ngủ với hắn mà thôi!
Đường đường một tên phản tặc như ta, trong tay nắm giữ ba mươi vạn quân tinh nhuệ, ta chính là muốn tạo phản đoạt ngôi!
Sao có thể vì một tên nam nhân mà từ bỏ cơ hội làm hoàng đế?
Lập tức buông hắn ra.
“Cút đi cút đi!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.