1.
Gia đình tôi và gia đình Tống Minh Yến là hai gia tộc lớn ở Bắc Kinh.
Hai nhà chúng tôi luôn ở thế đối lập.
Không phải vì công việc kinh doanh mà bất hòa, mà là vì ba tôi và ba hắn là tình địch.
Mẹ tôi là người mà ba Tống Minh Yến yêu nhưng không thể có được, là bạch nguyệt quang trong lòng ông ta.
Không biết có phải vì Tống gia cố ý mua biệt thự đối diện nhà tôi hay không, khiến từ nhỏ ba tôi đã cảnh báo và tẩy não tôi:
“Ba con Tống gia chẳng ra gì cả.”
“Họ không chỉ xấu xa.”
Ba tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Còn xấu xa hơn nữa.”
Tôi: “…”
Nghe những lời này trong nhiều năm, ấn tượng của tôi về Tống Minh Yến đương nhiên không tốt.
Vốn dĩ chỉ là “không tốt” chứ chưa đến mức ghét bỏ.
Ai ngờ Tống Minh Yến ngày ngày khiêu khích tôi.
Khi đi học, tôi và hắn học cùng trường, hắn là côn đồ nổi tiếng trong trường.
Có tiền, có ngoại hình, sau lưng có cả đám đàn em, chẳng ai dám động đến hắn.
Chỉ cần tôi gần gũi với cậu con trai nào, hắn liền dẫn đàn em đến gây rối.
Kéo cậu trai tôi có cảm tình vào một góc, không biết đã cảnh cáo gì.
Kết quả là nhiều lần tôi chưa kịp yêu đã phải thất tình.
Tôi rất buồn, còn hắn thì cứ đi theo sau tôi cười lớn.
Tôi lau nước mắt, quay lại tức giận hỏi hắn:
“Chỉ vì ba cậu không có được mẹ tôi, nên cậu ngày ngày trả thù tôi, không cho tôi ở bên người mình thích sao?”
“Đồ khốn.”
Nụ cười trên mặt Tống Minh Yến dần biến mất.
Đôi mắt đẹp của hắn chớp chớp ngỡ ngàng.
Hắn trông có vẻ rất bối rối.
Tôi càng khóc càng ấm ức, quay đầu bỏ chạy.
Từ lần đó, hắn không còn bám theo tôi như một cái đuôi nữa.
Thậm chí biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Bạn tôi nói, hắn đã chuyển trường, mua một căn hộ gần trường học.
Vì vậy, mỗi khi tôi về nhà, tôi không còn thấy hắn nữa.
Lần gặp lại là ba năm sau, tại một buổi tiệc từ thiện.
2.
Vừa bước vào, ánh mắt tôi ngay lập tức bị thu hút bởi Tống Minh Yến, người đang đứng giữa trung tâm buổi tiệc với vẻ cao quý và tuấn tú.
Tôi khẽ ngạc nhiên.
Ba năm không gặp, chàng trai kiêu ngạo trong ký ức giờ đây đã mặc bộ vest cao cấp, khí chất xuất chúng, trầm ổn và điềm tĩnh trò chuyện với một nhóm cáo già trong giới kinh doanh.
Hắn cầm ly rượu, đứng một cách tự nhiên.
Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo làm tôn lên dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, đôi chân dài miên man.
Mỗi cử chỉ đều toát ra sức hút mạnh mẽ.
Những người phụ nữ bên cạnh đều ném ánh mắt mê đắm về phía hắn.
Tôi khẽ thở dài.
Nếu không phải lớn lên cùng hắn, biết rõ bản chất của hắn ra sao, chắc có lẽ tôi cũng sẽ bị hắn cuốn hút.
Không thể phủ nhận, hiện tại hắn thực sự rất quyến rũ.
Dường như hắn nhìn thấy tôi qua khóe mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Hắn hơi quay đầu, ánh mắt hướng về phía tôi.
Ánh mắt chạm nhau.
Tôi hoảng hốt lập tức quay mặt đi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong ký ức của tôi, mỗi lần gặp hắn đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nên tôi đương nhiên không muốn tiếp xúc với hắn.
Tôi tìm một góc khuất, đứng xa hắn ra, thầm nghĩ, lát nữa sẽ rời đi ngay.
“Đã lâu không gặp.”
Một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn vang lên từ phía sau.
Điều gì đến cũng phải đến.
Tôi hít sâu một hơi, quay lại, nở một nụ cười giả tạo:
“Chưa lâu lắm, mới ba năm thôi.”
Nói xong, tôi xoay người định chuồn đi.
Hắn tiến lên một bước, tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng hắn mang theo ý cười: “Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cậu lạnh lùng với tôi thế này, tôi buồn lắm đó.”
Mọi người trong giới đều biết hai nhà chúng tôi không hòa hợp, thấy Tống Minh Yến kéo tay tôi, họ liền chờ xem kịch hay, chắc chắn nghĩ rằng chúng tôi sẽ cãi nhau.
Tôi không muốn để họ xem trò vui, dù có khó chịu đến đâu tôi cũng phải đối phó cho xong.
Tôi quay lại nhìn Tống Minh Yến, mắt cong như trăng khuyết:
“Mọi người đều đang nhìn đấy, cậu lại muốn gây sự gì đây? Hửm?”
Tống Minh Yến không đáp lại, chỉ kéo mạnh tay tôi, khiến tôi bất ngờ ngã về phía hắn.
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gần trong gang tấc, tôi vô thức trở nên căng thẳng, muốn lùi lại.
Nhưng hắn lại vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo mạnh vào lòng.
Giọng thấp khẽ nói với tôi về những gì hắn đã làm trong ba năm qua.
Điểm chính là, hắn không có bạn gái.
Hành động của Tống Minh Yến khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi cũng chết sững.
Hắn nói những điều này với tôi để làm gì?
Tôi nghĩ chắc chắn hắn bị điên rồi.
Tôi mạnh mẽ đẩy hắn ra, khiến tôi không đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Tống Minh Yến vội vàng cởi áo vest, đắp lên chân tôi, rồi bế tôi lên, đi thẳng về phía ghế sofa trên ban công của phòng tiệc.
Hắn đặt tôi lên sofa, quỳ một gối trước mặt tôi, nắm lấy mắt cá chân, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đôi mắt hắn thoáng chốc đỏ hoe vì đau lòng: “Bầm tím cả rồi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi: “Có đau không?”
Đầu tôi rối bời.
Quả nhiên gặp hắn thì chẳng có chuyện gì tốt.
Tôi rút chân lại khỏi tay hắn, vừa định cảnh cáo hắn tránh xa tôi ra thì điện thoại tôi reo lên.
Nhìn vào màn hình hiển thị số gọi đến, khóe miệng tôi không kìm được mà cong lên.
Tôi bắt máy, giọng nói dịu dàng:
“Em vẫn đang ở ngoài, lát nữa em sẽ về nhà gọi cho anh nhé.”
Sau khi cúp máy, Tống Minh Yến liền hỏi với giọng đầy châm biếm:
“Ai vậy?”
“Sao cười ngọt ngào thế?”
Tôi buột miệng: “Người yêu trên mạng, chúng tôi định vài ngày nữa gặp mặt.”
Lời vừa thốt ra, tôi mới nhận thấy có điều không ổn!
Tôi nói với hắn cái gì vậy?
Tôi đứng dậy rời đi, nhưng lại nghe thấy Tống Minh Yến nghiến răng lẩm bẩm:
“Ông đây phòng đủ kiểu, không ngờ vẫn dính phải vụ yêu qua mạng này!”
Giọng hắn quá nhỏ, tôi không nghe rõ hắn nói gì.
Tôi quay đầu lại hỏi: “Cậu nói gì? Có phải đang chửi tôi không?”
Hắn lắc đầu, kéo ra một nụ cười giả trân: “Không nói gì cả.”
Đúng là đồ chết tiệt.
Chắc chắn hắn không nói gì tốt đẹp.
Tôi còn phải về nhà để gọi điện cho người yêu trên mạng, chẳng buồn tính toán với hắn.
Vừa mới rời đi, hắn lập tức gọi cho anh em của hắn.
Anh em của hắn cũng ranh mãnh, nghĩ ra cho hắn một kế.
Rất nhanh, ngày gặp mặt đã đến.
3.
Tôi mặc chiếc váy liền, phối với đôi giày cao gót màu trắng, đôi chân trắng nõn nổi bật.
Sau khi chăm chút cho bản thân thật kỹ, tôi ra ngoài.
Trên đường đi gặp mặt, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ anh em của Tống Minh Yến.
“Alo, Lâm Hàm, không hay rồi!”
“Tống Minh Yến bị tai nạn xe, đang cấp cứu trong bệnh viện, cậu mau đến xem cậu ấy đi.”
Ban đầu tôi hoảng hốt, sau đó lại hơi ngơ ngác:
“Không đúng, cậu ta bị tai nạn, sao cậu lại gọi cho tôi? Cậu phải gọi cho ba mẹ cậu ta chứ.”
Anh em của hắn nói với giọng điệu gấp gáp: “Ba mẹ cậu ấy đi công tác nước ngoài hết rồi, điện thoại thì tắt máy, tôi không liên lạc được. Tôi thì đang ở nơi khác, cậu nhanh đến xem cậu ấy đi.”
Thì ra là vậy.
Tôi không kịp đi gặp người yêu trên mạng, vội vàng quay đầu, bắt xe đến bệnh viện.
Vào phòng bệnh, nhìn thấy Tống Minh Yến, ngoài khuôn mặt ra thì toàn thân hắn đều bị băng bó.
Trông như một xác ướp độc đáo.
Tôi nghĩ, tài xế này lái cũng khéo thật, sao lại không đụng vào mặt hắn nhỉ?
Tôi bước tới bên hắn hỏi: “Cậu có ổn không?”
Hắn chớp chớp mắt, đột nhiên ôm chặt lấy tôi:
“Vợ ơi, em đến rồi à?”
Tôi kinh ngạc trừng to mắt.
Hắn vừa gọi tôi là gì?
Khi tôi còn đang nghi ngờ, thì một bác sĩ bước vào.
Ông ta nói với tôi rằng Tống Minh Yến bị mất trí nhớ, nhầm tôi là vợ của hắn, bảo tôi đừng làm kích động hắn.
Những thông tin dồn dập khiến tôi hoàn toàn bối rối.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Minh Yến ra, quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Hắn dường như biến thành một cậu bé ngoan, vô cùng ngoan ngoãn.
Mái tóc mượt mà, đôi môi hồng hào, hàm răng trắng bóng, ánh mắt trong veo nhìn tôi đầy mong đợi.
Không còn dáng vẻ đáng ghét thường ngày, mà khiến người khác cảm thấy thương xót.
Hắn vươn đôi tay ra: “Vợ ơi, ôm anh.”
Tôi do dự vài giây.
Nghĩ đến lời bác sĩ dặn không được kích động hắn, tôi thở dài, ngồi xuống bên giường rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Vừa ôm xong, hắn lại mè nheo đòi hôn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi ấm áp của hắn đã áp lên môi tôi.
Nụ hôn làm tôi tê dại cả người, cơ thể đang căng cứng cũng dần mềm nhũn ra.
Hắn dùng bàn tay to lớn giữ lấy gáy tôi, từ từ đẩy tôi ngã xuống giường, cúi người khẽ thở bên tai tôi:
“Vợ ơi, em chủ động hôn anh có được không?”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, đáng thương vô cùng, khóe mắt còn trào ra giọt lệ:
“Anh muốn vợ chủ động hôn anh.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.