4.
Lúc này đây, khi gặp lại hắn, dù trong cổ họng vẫn còn vị tanh ngọt khó nuốt nhưng ta vẫn có thể giả vờ bình tĩnh, cúi đầu trước mặt hắn.
Trong mắt hắn dường như có sự ngạc nhiên, hắn đưa tay ra, ta vội vàng lùi lại một bước. Gió núi thổi bay tóc mai, không hề dừng lại trên đầu ngón tay hắn dù chỉ một khoảnh khắc.
“Chiêu lang có quen biết thôn phụ này không?”
Nữ tử mặc cẩm y phía sau Bùi Chiêu đột nhiên bước lên, khoác tay hắn. Nàng ta có khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ động lòng người, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ta nhận ra nàng ấy, Vương nữ được Sở Quân yêu thương nhất. Năm ngoái, Vương nữ được gả về Yến Đô xa xôi, chỉ cần nhìn từ xa qua kiệu hoa, ta đã biết Bùi Chiêu lại có thêm một hồng nhan tri kỷ.
Ánh mắt của Vương nữ dừng lại trên người ta, sau khi đã nhìn rõ mặt ta thì trong mắt không còn chút dè chừng nào nữa.
Trâm cài tóc đơn giản, y phục vải thô, làm sao có thể so sánh với vàng ngọc lụa là.
“Phụ nhân thôn dã, làm sao có thể quen biết quý nhân.”
Ta cúi đầu và lùi lại vài bước. Với thân phận của ta, chắc cũng không thể đến gần quý nhân.
Thấy ta biết điều như vậy, cuối cùng Vương nữ cũng hoàn toàn dời mắt đi, quay sang trò chuyện với Bùi Chiêu.
Hương trưởng và ta đi trước, dẫn đường theo địa đồ mà Bùi Chiêu đưa.
Trên núi vừa mới mưa nhỏ, đường núi trơn trượt, kiệu không tiện đi, Vương nữ mới đi theo được vài bước đã bị bùn đất làm bẩn cẩm y. Nàng ta nhỏ giọng làm nũng với Yến Quân bên cạnh, nói muốn quay về.
Yến Quân dỗ dành Vương nữ xong, nhưng không quay lại mà đi theo chúng ta lên núi.
Đường núi hiểm trở, từng bước đi khiến lòng ta rối bời, may mắn là suốt hành trình không gặp phải nguy hiểm gì. Cuối cùng, chúng ta cũng tìm thấy được mỏ khoáng đó.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống chúc mừng Yến Quân, hương trưởng phải kéo ta mới khiến ta theo họ cúi rạp xuống đất.
“Chuyến đi này nhờ có phu nhân dẫn đường, phu nhân có công. Nếu có tâm nguyện gì chưa thành, ngươi cứ nói ra, cô có thể đáp ứng.”
Yến Quân dừng lại trước mặt ta, đưa tay ra.
Ta đợi một lúc không nghe thấy ai lên tiếng, mới chắc rằng câu nói đó là dành cho ta.
“Đừng sợ, có cô ở đây, sẽ không ai dám làm hại ngươi nữa.”
Ta không trả lời, cũng không muốn trả lời.
Không gian tĩnh lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng thở dài từ trên cao truyền xuống.
“Thôi được rồi, tất cả đứng lên đi.”
Sau đó khi xuống núi, ta luôn đi cuối đoàn người.
Dưới chân núi, cỗ xe của Vương nữ đã đợi sẵn từ lâu, thấy Yến Quân liền tiến lại gần.
Ta và hương trưởng thức thời lặng lẽ rời đi, nhưng chỉ đi được vài bước thì bị ai đó nắm lấy khuỷu tay.
“Ngươi còn muốn đi đâu?”
Yến Quân được mọi người vây quanh không biết bằng cách nào lại đến chặn đường ta.
Hắn nắm rất chặt, chặt đến mức khiến cánh tay ta đau nhức.
Ta hít một hơi thật sâu, mới quay đầu nhìn hắn.
“Ấu tử ở nhà còn đang đợi ta, tất nhiên là ta phải trở về nhà của ta.”
“Ngươi có nhi tử rồi? Ngươi… ngươi sao dám…”
Bùi Chiêu nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt bình tĩnh dần dần rạn nứt biến thành vẻ mặt không thể tin được.
Nhìn thấy vậy, ta muốn bật cười, Bùi Chiêu thế này cứ như ta là người có lỗi với hắn vậy.
Cuối cùng, ta cũng bật cười thành tiếng.
“A Từ, sao nàng có thể, sao có thể nhìn ta như vậy?”
Có lẽ sự chế giễu trong mắt ta quá mãnh liệt, khiến cho vị Yến Quân đầy tôn nghiêm cũng phải mất hồn, buông lỏng sự kìm kẹp đối với ta.
Ta nhìn hắn, mở miệng nhưng phát hiện mình không thể thốt ra một lời nào, chỉ muốn buồn nôn một cách vô cớ, cuối cùng hóa thành sự im lặng và quay lưng bỏ đi.
Cuối cùng hắn cũng không ngăn cản ta nữa.
5.
Khi trở về dược lư, sức lực trên người ta như bị rút đi gần hết, sau lưng áo thấm đẫm mồ hôi.
May thay, Ôn Chấp An đã được Tạ Trường Yến dẫn đi thăm bằng hữu, chưa quay về.
Nhắm mắt lại, ta cố gắng trấn tĩnh tâm trí, nhưng mọi ký ức liên quan đến Bùi Chiêu lại như những chiếc kim nhỏ xíu đâm vào đầu, khiến ta đau đớn như đang trải qua tất cả một lần nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBùi Chiêu cũng là do ta nhặt được bên bờ sông ở cổng thôn.
Khi ấy, cơ thể hắn đầy máu, nằm trên đất cầu xin ta cứu mạng. Vương nương đi qua lớn tiếng khuyên nhủ:
“Lang quân trông phúc hậu lắm, hay là A Từ nhặt người này về đi, để lại cho Ôn gia ngươi một người nối dõi cũng tốt.”
Trong loạn thế, bách tính tha hương lưu lạc.
Phụ thân ta năm bốn mươi tuổi mới nhặt được ta, dạy ta y thuật để tự bảo vệ bản thân. Năm năm mươi tuổi, ông ấy tòng quân làm quân y, nói rằng sẽ kiếm sính lễ cho ta. Ba năm sau, tin dữ truyền về, thứ duy nhất ông ấy để lại chỉ là một hai lượng bạc mai táng.
Sau khi lập mộ y quan cho phụ thân, ta không còn chút thời gian rảnh rỗi nào nữa.
Lời Vương nương nói khiến ta quyết định đưa Bùi Chiêu về nhà.
Ta lên núi hái thuốc cho hắn, giúp hắn giặt giũ y phục. Những ngày mưa sợ hắn lạnh, ta nhường lại chút than củi cuối cùng. Những ngày nắng đẹp, ta giúp hắn xoa bóp gân cốt, mong hắn sớm hồi phục.
Đến khi tiền bạc trong nhà gần như cạn kiệt, cuối cùng Bùi Chiêu cũng khỏi bệnh.
Hắn có vẻ ngoài thanh tú không giống như một quân nhân bình thường, chỉ là đôi mắt khi nhìn chằm chằm vào ai đó lại có vẻ dịu dàng như tuyết đầu mùa tan chảy.
Ta lắp bắp, mặt đỏ bừng mới dám nói: “Ta… ta muốn lấy chàng làm phu quân.”
“Nếu chàng không đồng ý, sau này trả lại cho ta một lượng vàng cũng được.”
Mượn ân để đòi báo đáp vốn là điều đáng xấu hổ, ta không dám hy vọng hắn sẽ đồng ý. Nhưng hắn lại chăm chú nhìn ta thật lâu, đến khi khiến mặt ta đỏ đến tận mang tai mới nắm lấy tay ta.
“Cả đời này của Bùi Chiêu có thể cưới được A Từ làm thê tử, thật là may mắn ba đời.”
Chúng ta thành hôn rất vội vã, không có nổi một bộ áo cưới ra hồn, khăn trùm đầu cũng là Vương nương ở nhà bên cạnh cho mượn.
Chúng ta chỉ có một tấm chiếu nhỏ, vài người thân bằng, cùng nhau vái trời đất dưới ánh trăng, thề ước bên nhau.
Đến tối, giường chiếu lung lay, tiếng kẽo kẹt vang lên.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng, rơi lên má và cổ ta.
Khi cốt nhục hòa quyện vào nhau, hắn nắm chặt mười ngón tay ta, thì thầm bên tai ta lời hứa hẹn.
“Việc hôm nay là Bùi Chiêu có lỗi với nàng. Ngày sau nếu có ngày lên Lăng Tiêu, nhất định sẽ xây dựng kim ốc để cưới A Từ thêm một lần nữa.”
Trong khoảnh khắc gần gũi ấy, ta ngây ngất, thật lòng tin rằng mình đã tìm được một phu lang tốt.
Ban đầu, chỉ là trong thôn có thêm vài người khách lạ, tự xưng là thân thích của Bùi Chiêu, đến đây nương nhờ hắn sau khi chạy trốn.
Về sau, trong tiểu viện, người đến càng lúc càng cao quý đến không thể tưởng tượng nổi.
Ta càng cảm thấy họ không giống những người chạy trốn, ánh mắt của những người đó nhìn ta thường chứa sự khinh miệt.
Ta không thích điều đó, Bùi Chiêu thấy vậy đã nghiêm khắc quát mắng. Dần dần, bên tai ta đã ít đi những lời bất kính, nhưng người lại càng ngày càng đông.
Cuối cùng có một đêm, Bùi Chiêu gõ cửa phòng ta.
Sau một hồi thân mật ngắn ngủi, không đợi trời sáng, Bùi Chiêu đã nói hắn phải đi tìm kim ốc cho ta.
Ta biết hắn không phải vật trong ao, chỉ vài câu nói không giữ được hắn, cũng không dám giữ.
Một năm sau, ta nghe nói vị Yến thế tử vốn đã chết ở đất Ngô Sở đã trở về vương đô, đích thân chém chết Yến Cơ mê hoặc Yến Quân, giành lại ngôi vị thế tử.
Ba tháng sau, Yến thế tử trở thành tân Yến Quân.
Có đại thần khuyên hắn cưới tân phụ, nhưng hắn lại nói mình đã có thê tử ở đất Sở.
Ta không đợi được Bùi Chiêu tặng ta kim ốc, mà đợi được xe ngựa của hắn đến đón ta về Yến Đô.
Đến lúc này ta mới biết, phu lang mà ta nhặt được, không chỉ là phu lang của ta mà còn là quý tộc trên trời, là Yến Quân của đất Yến.
Từ đất Sở đến đất Yến cách nhau ngàn dặm, đường đi khó khăn, nhiều ngã rẽ.
Gió bấc tuyết rơi ở Yến Đô, không ai tặng cho ta chiếc áo lông. Khi xuống xe, ta vẫn chỉ mặc chiếc áo gai đơn sơ.
Sắc mặt xanh xao, càng không biết gấm vóc son phấn là gì.
Các tông phụ ở Yến Đô cười nhạo ta là phụ nhân thôn dã, mang theo đầy hơi thở quê mùa.
Ta luống cuống, đứng chết lặng tại chỗ, mặt tái mét, đầu cúi gằm.
Ta mong Bùi Chiêu có thể bảo vệ ta như trước, hắn có thể nắm tay ta, vì ta mà mắng mỏ các tông phụ, che chở ta khỏi gió tuyết, nhưng chỉ nghe thấy hắn nói.
“Tân phụ quê mùa thô lỗ, khiến các cô tỷ chê cười rồi.”
Tiếng cười bên tai càng lớn, cuối cùng hắn cũng sai người đưa ta đi.
Từ đó, ta trở thành quân phu nhân Yến Đô bị người ta cười nhạo.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.