29
Tôi xuống núi tìm bác sĩ cứu nó.
Con mèo trắng chỉ lớn hơn chút nhưng tôi không thể bế nổi, đành phải chạy xuống núi một mình.
Nhưng khi tôi cầu xin bác sĩ lên núi, con mèo trắng trong hang đã biến mất.
Dấu chân trên đất bùn đã cho tôi biết.
Sau khi tôi rời đi, lợn rừng đã dẫm lên đất bùn, vào hang rồi tha con mèo trắng đi.
Bác sĩ làng hoảng hốt nói: “Con mèo đó chắc đã bị lợn rừng ăn mất rồi, mau xuống núi cùng bác, trên núi có nhiều động vật hoang dã, sau này đừng lên núi một mình nữa!”
Tôi bị bác sĩ trong làng kéo đi.
——
Sau đó, mỗi ngày sau khi tan học, tôi lại leo núi, đào rau dại bên cạnh hang.
Tôi không bao giờ gặp lại con mèo trắng nhỏ nữa.
Thay vào đó, tôi gặp con sóc lông đỏ.
Là Lâm Lăng.
30
Tư Mộ chính là con mèo trắng nhỏ.
Không, phải là báo trắng mới phải.
Tôi đã quên lời hứa nuôi nó, nhưng nó vẫn nhớ.
Cuối cùng, Lâm Lăng vẫn được tha.
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Tư Mộ.
“Tại sao anh không nói với em, anh chính là mèo trắng nhỏ?” Tôi có chút trách móc.
Tư Mộ biến lại thành người, ngồi trên ghế làm việc, u oán nhìn tôi một cái.
Anh khẽ nói: “Em không nhớ ra anh, anh nói rồi, em chắc chắn sẽ nghĩ anh bị thần kinh.”
“Tất nhiên là không rồi!”
Tôi mạnh mẽ lắm mà!
Tất nhiên, nếu anh sếp đẹp trai đột nhiên đứng trước mặt tôi, biến thành một con báo trắng lớn, đi vòng quanh tôi và nói rằng anh ấy là con mèo trắng nhỏ của tôi, có lẽ tôi cũng cần thời gian để tiêu hóa điều đó.
Tôi lại hỏi: “Lúc đó anh không chết, tại sao không quay lại tìm em?”
Tư Mộ cúi đầu, có vẻ không vui.
Anh nói: “Sau đó anh quay lại tìm em, em và Lâm Lăng cùng nhau đào rau dại, hai người cười rất vui vẻ.
“Anh không giống họ, anh luôn bị thương, mỗi khi thấy anh em đều khóc.”
Anh cau mày: “Em khóc làm anh thấy rất lo lắng, trong lòng rất đau.”
Tôi siết chặt nắm tay, nghĩ đến hình ảnh Tư Mộ hồi nhỏ, toàn thân đầy vết máu cùng vết thương, trái tim tôi đau nhói, chỉ muốn bật khóc.
Tôi khẽ hỏi: “Vậy tại sao anh luôn bị thương?”
Tư Mộ lặng lẽ nhìn tôi.
Câu trả lời quá rõ ràng.
31
Anh là loài đột biến.
Nhỏ bé, trắng như tuyết, sức tấn công gần như bằng không.
À, cái đuôi cũng chẳng hùng vĩ gì.
Đuôi loài báo dài và mạnh mẽ, giống như một sợi dây thòng lọng lấy mạng.
Còn đuôi của Tư Mộ, lông mềm mịn, không hề có chút uy lực nào, lắc lư nhìn đáng yêu chứ không dọa nạt nổi ai.
Hồi nhỏ, dù so với loài mèo, anh cũng là con nhỏ nhất, tội nghiệp nhất, chưa kể đến loài báo.
Như anh từng nói.
Anh bị gia tộc và bố mẹ coi thường, bị bắt nạt và chèn ép.
Vì thế toàn thân anh đầy vết thương.
Vô cùng tội nghiệp.
Khi lớn lên, Tư Mộ không còn yếu đuối nữa, cơ thể anh trở nên to lớn, sức tấn công cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tôi không biết anh ấy đã làm thế nào để vượt qua núi rừng, làm thế nào để đến được thành phố, lập nghiệp, rồi lại dùng tâm trạng gì đến tìm tôi.
Điều duy nhất tôi có thể chắc chắn,
Là anh ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
32
Tư Mộ nói.
Anh nhìn thấy tôi và Lâm Lăng nắm tay nhau, thấy Lâm Lăng làm nũng với tôi.
Sau đó, anh ấy phát hiện Lâm Lăng phản bội tôi. Anh đã sắp xếp để tôi phát hiện ra việc Lâm Lăng ngoại tình, rồi đưa tôi đến công ty của anh.
Suốt ba năm.
Anh luôn ở bên cạnh tôi, không ngừng tìm cách thu hút sự chú ý của tôi.
Thậm chí đã từng nghĩ đến việc biến thành báo trắng lớn ngay trước mặt tôi xem tôi có nhận ra không.
Nhưng lại sợ sẽ dọa đếm tôi.
Ai ngờ rằng, vào cái đêm say rượu, đuôi của anh vô tình lộ ra, lại chính là cơ hội để chúng tôi lại gần nhau hơn.
Ba năm, anh quả thực đã phải kiềm chế rất nhiều.
Nếu là tôi.
Tôi sẽ đến trước mặt anh ấy và hỏi: “Anh có còn nhớ tôi không? Tôi là cô bé từng cho anh uống sữa trong hang núi ấy, rất tốt bụng luôn ấy!”
——
Ban đêm.
Tôi và Tư Mộ nằm cạnh nhau trên giường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nếu anh nói sớm với em, anh chính là con mèo trắng nhỏ trên núi, em chắc chắn sẽ nuôi anh.” Tôi nắm tay anh dưới chăn.
Tư Mộ tiến lại gần, ôm chặt tôi, rồi cọ cọ đầu vào cổ tôi.
“Nếu lúc đó anh nói anh là con mèo trắng đó, em sẽ lấy anh chứ?”
Chắc chắn là không.
Người tôi muốn lấy không phải là con mèo trắng.
Mà là Tư Mộ.
Đáng yêu, kiêu ngạo, chiếm hữu, khi tức giận thì dữ dằn nhưng lại có chút đáng yêu.
Ồ, còn có một Tư Mộ nhiều tâm tư, không biết nói dối.
Tôi đáp: “Không.”
Tư Mộ ôm chặt tôi hơn, giọng anh có chút buồn bực: “Vậy thì hiện tại thế này cũng tốt rồi.”
[Ngoại truyện]
1
Lăng Dung Dung lại tới tìm tôi.
Cô ta bước xuống từ chiếc xe Maybach, rút ra một tấm thẻ đen từ túi xách, vẻ mặt hơi lúng túng: “Tiền mừng cưới này cô vẫn nên nhận đi. Giờ cô với Tư Mộ cũng đã kết hôn rồi, cũng nên khuyên anh ấy thỉnh thoảng về thăm Linh Vân Sơn, cha mẹ anh ấy rất muốn gặp anh ấy.”
Trên con phố dài xe cộ qua lại đông đúc, kẻ qua người lại
Không ít người quay đầu nhìn Lăng Dung Dung xinh đẹp cao quý.
Tôi nhìn tấm thẻ đen, rồi lại ngước nhìn cô ta: “Tôi không thiếu tiền.”
Lăng Dung DUng bực mình nhíu mày: “Vậy thì đưa cho Tư Mộ.”
“Chị biết rõ là anh ấy càng không thiếu tiền.”
Lăng Dung Dung đứng tại chỗ, tay không chịu rút lại.
Cô ta nhất quyết muốn đưa tiền cho tôi.
Tiền mừng năm trăm triệu, cũng khá hào phóng.
Nhưng tôi không thể nhận.
Tuyệt đối không thể nhận.
Tôi hỏi cô ấy: “Chị từng bắt nạt Tư Mộ sao?”
Lăng Dung Dung tròn mắt ngạc nhiên, sau đó, khuôn mặt cô ta trở nên mất tự nhiên, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Đó là chuyện hồi nhỏ mà, bao nhiêu năm rồi, chỉ đùa giỡn chút thôi mà…
“Hơn nữa, lúc đó mấy con báo đen trong tộc đều bắt nạt cậu ấy, tôi là người bắt nạt ít nhất đấy.”
Tư Mộ là kẻ dị biệt.
Trong tộc báo đen, lại xuất hiện một con báo trắng nhỏ bé.
Anh trở thành mục tiêu công kích, bị người lớn lờ đi, bị đồng trang lứa bắt nạt.
Ngay cả yêu quái cũng có chuyện bắt nạt nhau.
Lăng Dung DUng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tôi chỉ thấy đau lòng.
Tôi từng thấy con báo trắng nhỏ đầy vết thương, với bao nhiêu máu, bị cô lập, bị bắt nạt, đáng thương đến mức nhiều lần suýt mất mạng.
Kẻ bắt nạt luôn làm nhẹ đi những tổn thương họ gây ra cho người khác.
“Tiền mừng tôi không nhận.” Tôi nói.
“Lăng Dung Dung, đừng dùng tiền để xoa dịu lương tâm của chị, nếu chị thực sự thấy có lỗi với Tư Mộ, hãy thành tâm xin lỗi anh ấy.
“Còn việc anh ấy có tha thứ hay không, tôi không biết.”
Tôi nhìn Lăng Dung DUng nghiến răng, mạnh mẽ rút lại thẻ đen.
Cô ấy giận dữ: “Làm gì có chuyện tôi có lỗi với anh ta! Không nhận tiền thì thôi!”
Cô ấy quay lưng định bỏ đi.
“Chờ đã.” Tôi gọi cô ấy lại.
“Gì nữa!”
“Hãy nói với cha mẹ của Tư Mộ rằng, khi con trai họ bị bắt nạt, họ làm ngơ không thấy, giờ về già lại nhớ đến con, đừng giả nhân giả nghĩa như vậy.”
Lăng Dung Dung tức giận rời đi.
Tôi từ từ đi đến chợ, mua một ít trứng cá.
Buổi tối sẽ nấu canh cá cho Tư Mộ.
Con báo trắng nhỏ của tôi hồi nhỏ đã quá vất vả, giờ lớn rồi phải bù đắp lại bằng tình yêu.
2
Lâm Lăng vẫn dám tới tìm tôi.
Anh ta nhắn tin cho tôi.
“Tại sao anh lừa em thì em không tha thứ, còn Tư Mộ lừa em lại được?” — Lâm Lăng.
Tôi đang ngồi trên ghế sofa cùng Tư Mộ xem thế giới động vật.
Lười đáp lại.
“Anh lừa tôi đi ngủ với người khác, còn Tư Mộ thì không.”
“Cậu ta thì có gì khác?”
“Anh ấy ngoan hơn anh, đáng yêu hơn anh, và giỏi hơn anh.”
Tôi gõ bàn phím nhanh chóng trả lời.
Tư Mộ ghé lại gần, bất ngờ nói vào tai tôi: “Em nhắn với anh ta, anh giỏi hơn anh ta ở chỗ, không cần học ai, tự nhiên đã có tài năng thiên bẩm.”
Tôi: …
3
Sau này tôi mới biết, tóc của Tư Mộ cũng màu trắng.
Sau ba năm sống cùng nhau, anh không nhuộm tóc đen ngắn nữa.
Bởi vì tôi từng nói: “Tóc trắng cũng rất đẹp.”
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.