Đến đêm, chúng ta tìm một ngôi miếu đổ nát, đào một cái hố bằng bàn tay trên mặt đất, ném khoai lang vào nướng, đợi đến khi lửa tắt, khoai lang nguội lạnh không còn mùi thơm, lại lấy ra từ từ nhai nuốt vào bụng.
Tên ăn mày nhỏ bị tật ở chân, tranh giành với những người lưu dân khác một chút bột nhão cũng không tranh được, ta thấy hắn đáng thương, mỗi lần đều để lại một phần ba khoai lang trong tay ta ở trong hố đất.
A tỷ thấy vậy, chỉ xoa đầu ta, không nói không cho phép.
Đến khi ngày hôm sau chúng ta đi, ta ngoái đầu nhìn lại, tên ăn mày nhỏ như chó điên cào bới đống đất, nuốt chửng khoai lang lẫn đất.
Liên tiếp hơn mười ngày, đều như vậy.
Ta và a tỷ đi trước, tên ăn mày nhỏ đi sau.
Vội vã đi ngày đi đêm, đi đến nỗi những vết phồng rộp dưới chân lành rồi lại vỡ, vỡ rồi lại lành, đến ngày thứ mười lăm rời khỏi làng, chúng ta cuối cùng cũng đến được thành Lợi Châu.
Nhưng mà——
Thành cao tường vững, cổng thành đóng chặt.
Những tên lính mặc áo giáp đen canh giữ ở cổng thành nhưng những ngọn giáo dài trong tay lại chỉ vào những người dân lưu vong đứng mãi không chịu rời đi bên ngoài cổng.
Mọi thứ đều chỉ chứng minh một điều.
Chúng ta đã đến muộn.
6
Đêm đó, ta và a tỷ đành ngủ ngoài cổng thành.
A tỷ vẽ một vòng tròn không lớn trên mặt đất, sau đó ôm đao ngồi xuống, cắt đứt tầm mắt âm u của những người xung quanh.
Ta và tỷ ấy ngồi dựa lưng vào nhau, đầu óc dần dần choáng váng.
Cổng thành có rất nhiều người lưu vong, những củ khoai lang trước kia bọn ta cũng không dám lấy ra nướng nữa, ta đói đến nỗi bụng cồn cào, còn có đứa trẻ không xa ta cũng đói đến nỗi khóc lóc không ngừng, cuối cùng cũng đành chép miệng ngủ thiếp đi.
Tiếng mõ trong thành vang lên sáu tiếng liên hồi, a tỷ lặng lẽ lay ta dậy.
Chưa đợi ta mở mắt, một vật lạnh ngắt đã nhét vào miệng ta.
Như trong mơ, ta thuận theo động tác của a tỷ, từng chút một nuốt những củ khoai lang nướng đã nguội lạnh vào bụng.
Ta còn muốn hỏi a tỷ lúc nào đã lén cất giữ lương thực nhưng a tỷ không cho ta mở miệng.
Chỉ dùng khoai lang chặn miệng ta, lại viết một chữ “ăn” lên lòng bàn tay ta.
Liên tiếp mấy ngày, chúng ta đều như những con chim cút câm, cố thủ ở cổng thành.
Tên ăn mày nhỏ trước kia đi theo chúng ta một đường, không biết từ lúc nào cũng biến mất không thấy đâu.
Ta không hiểu tại sao a tỷ vẫn luôn dẫn ta canh giữ ở đây nhưng có thương nhân đi về hướng Bắc đi ngang qua, ta cũng nghe được đôi lời đồn đại về Bắc Tĩnh Vương.
Khác với tên sát thần mặt đen mà dân làng trước kia mô tả.
Người thương nhân đó nói Bắc Tĩnh Vương liên tiếp thu phục mười tòa thành trì, việc đầu tiên làm không phải là đại quy mô bắt lính, mà là trả binh về ruộng, ngay cả khi điều động thanh niên trai tráng luyện binh, cũng là luân phiên phục dịch.
Có người liền hỏi: “Thế nào là luân phiên phục dịch?”
Người thương nhân đó nói thao thao bất tuyệt: “Chính là năm đầu tiên sẽ chia những nam tử đủ tuổi thành mười hai tổ, mỗi tháng một tổ luân phiên luyện binh, tuyển chọn tinh binh mãnh tướng, sau đó lại luân phiên luyện binh một năm, cuối cùng mới đưa vào đại quân của Bắc Tĩnh Vương.”
“Vậy khi không phục binh dịch thì có thể về nhà chăm sóc ruộng đất không?”
“Đương nhiên là được rồi…”
Người thương nhân trẻ tuổi không tiếc lời ca ngợi Bắc Tĩnh Vương.
“Huống hồ Bắc Tĩnh Vương miễn thuế ba năm, thống nhất đơn vị đo lường, xây dựng đập Yến Hà, cứ cách ba ngày lại ban hành một chính sách mới, điều nào cũng có lợi cho quốc gia và dân chúng, chỉ có người như vậy…”
Hắn ta chắp tay hướng về phía trời: “Mới có thể khiến quốc gia giàu mạnh, dân chúng cường thịnh.”
Đêm đó, những lời đồn đại về Bắc Tĩnh Vương với tốc độ cực nhanh truyền đến tai của từng người bên ngoài thành.
Ta cũng ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến nay trong vòng tay của a tỷ.
Hoàng đế già nua của chúng ta đang ca múa vui vẻ trong thành Lợi Châu.
Còn Tĩnh Vương ở Bắc thành…
Trong mơ, ta thấy một nam tử cao lớn, thân cao tám thước, cằm vuông râu quai nón, tay cầm một đôi chùy lưu tinh, vô cùng anh dũng.
Trong cơn mơ màng, ta nghĩ, nếu như người như vậy đến làm hoàng đế của chúng ta thì tốt biết bao.
Đang ngủ ngon, a tỷ đột nhiên đẩy ta dậy.
Mở mắt nhìn ra, trước mặt đen kịt một mảng chỉ có một đôi mắt sáng lấp lánh, thế mà lại là tên ăn mày nhỏ vẫn luôn đi theo chúng ta trước kia.
Hắn há miệng, không phát ra một tiếng nào, sau đó chỉ tay về một hướng.
Ta nheo mắt nhìn về phía đó, kinh ngạc phát hiện cổng thành thế mà đã mở.
Một đội nhỏ lính mặc áo giáp đen lặng lẽ chạy về một hướng, chưa đợi ta hoàn hồn, những người đó trong nháy mắt đã xông vào đám người, như bổ dưa hấu, rút đao ra chém.
Đây là một cuộc tàn sát bừa bãi.
Có người bị đánh thức, còn chưa kịp hét lên, đã bị cắt đứt cổ họng.
Binh lính thế như chẻ tre, người thương nhân nói chuyện vào buổi sáng dẫn theo một đội buôn có hơn năm mươi người, trong đội buôn ngoài những người phu vận chuyển hàng hóa, còn lại đều là những người hộ vệ biết võ.
Ta nghe thấy người thương nhân đó hét lớn: “Binh lính giết người rồi! Binh lính giết người rồi!” Sau đó là tiếng binh khí va vào nhau ầm ầm.
Một lời hô lên cho mọi người lo sợ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hành động.
Tiếng phụ nữ hét chói tai, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng đàn ông chửi rủa, còn có tiếng binh khí đâm vào da thịt mơ hồ, quả thực khiến da đầu tê dại!
Ta hoảng sợ, a tỷ dường như cũng hoảng sợ.
Tỷ ấy một tay cầm đao, một tay nắm chặt ta, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi áp vào nhau, chỉ cảm thấy mạch đập hỗn loạn theo da thịt truyền đến trái tim của nhau.
Hai trái tim đập thình thịch.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVùng hoang dã không có chỗ nào để trốn, chúng ta như những con cừu chờ bị giết thịt, chỉ chờ đại đao rơi xuống đầu chúng ta.
Ngay lúc này, tên ăn mày nhỏ kéo góc áo ta, ra hiệu cho ta đi theo hắn.
Đêm tối mịt mùng, mùi máu tanh bốc lên, người thương nhân vừa còn gào thét “Binh lính giết người” đã lặng lẽ ngã xuống, ngoài hắn ta ra bị giết chết, còn có mấy chục người hộ vệ và vô số những người dân thường như ta bị tàn sát.
Đứa trẻ trước khi ngủ còn chưa được ăn no, mang theo sự đói khát vô tận chết trong đêm bình thường này.
Tiếng mũi đao đâm thủng da thịt, trong bóng tối khiến ta lạnh cả người.
A tỷ giắt con dao dài vào thắt lưng, dùng dây thừng trói cổ tay ta và tỷ ấy lại với nhau, theo tên ăn mày nhỏ, chạy về phía tường thành.
Chúng ta theo gót tên ăn mày nhỏ, trốn trong một cái hang dưới chân tường thành cho đến khi lính đổi ca, đợi đến khi trời tờ mờ sáng, tên ăn mày nhỏ dẫn chúng ta chui trái chui phải, thế mà thực sự vào được trong thành.
A tỷ buông lỏng tay cầm chặt con dao dài.
Ta cũng vứt viên gạch giấu sau lưng đi.
Lúc này, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống, ta cảm ơn tên ăn mày nhỏ, định hỏi tên của hắn.
Nhưng lúc đó hắn vừa mở miệng, ta lại nhìn thấy cái lưỡi cụt một nửa trong miệng hắn.
Ta kinh hãi lùi lại nửa bước, A tỷ bắt chước dáng vẻ của nam tử, chắp tay với tên ăn mày nhỏ: “Đa tạ đã cứu giúp!”
Tên ăn mày nhỏ ngẩn ra, cũng đáp lễ.
Nhìn dáng vẻ đó, còn nghiêm chỉnh hơn cả a tỷ.
Ta và a tỷ không có tiền bạc, chỉ còn lại mấy củ khoai lang, liền tặng hết cho hắn.
Tên ăn mày nhỏ liên tục từ chối, a tỷ lại nói ơn cứu mạng phải báo đáp, hắn mới thôi.
Không giống như thôn trấn, thành Lợi Châu quả là tân đô do hoàng đế già lựa chọn, quả nhiên phồn hoa.
Ngay cả những phiến đá lát đường cũng mới tinh, thậm chí còn có người quét dọn dọc theo phố chính.
Cách một bức tường thành, bên ngoài thành chết chóc vô số.
Còn bên trong tường thành, lại như thể chưa từng có chiến tranh, bình an thuận lợi.
Ta ngẩng đầu nhìn lên bức tường thành cao ngất, nó không chỉ chia cắt hai bầu trời, mà còn chia con người thành ba sáu chín hạng.
Bên ngoài, là những kẻ dưới đáy xã hội, mạng sống như cỏ rác.
Bản thân ta vốn cũng là kẻ dưới đáy xã hội nên ta không thích thành Lợi Châu này.
A tỷ nói tỷ ấy cũng không thích nhưng thành Lợi Châu đóng cửa thành, không những không cho những kẻ dưới đáy xã hội bên ngoài vào, mà cũng không cho những kẻ trên đẳng cấp bên trong ra.
Chúng ta không ra ngoài được, chỉ có thể ở lại đây.
A tỷ dẫn ta đi khắp phố suốt một ngày, cuối cùng cũng nghe ngóng được trong ngõ Dư Khoan của thành Lợi Châu có một nhà giàu đang tuyển nô.
Tỷ ấy muốn bán mình vào nhà người ta làm một nô bọc thấp kém.
Ta không đồng ý.
A tỷ từng kể cho ta nghe về tự do trong những đêm hè ve kêu râm ran, kể về thời đại tỷ ấy từng sống, kể về vô số lần bốc đồng của tỷ ấy, muốn cứu vớt triều đại phong kiến như một cái lồng giam này và những người bình thường như chúng ta.
Tỷ ấy cũng từng vì chuyện gả chồng cho con gái của một gia đình trong làng mà lên tiếng bênh vực.
Nhưng lại dần dần bị dập tắt ánh sáng trong những trận đòn roi của cha, sự ngu muội của mẹ và những lời gièm pha của dân làng.
Ta biết tỷ ấy nghĩ gì, cũng biết tỷ ấy khao khát và theo đuổi điều gì.
Vì vậy, ta càng không thể dùng bản thân ngu ngốc vô dụng này để trói buộc tỷ ấy.
Ta vụng về, ở bên cạnh ai cũng là gánh nặng.
Những ngày này, đêm nào ôm a tỷ, ta chỉ thấy tỷ ấy gầy hơn cả cái xương sườn mà mẹ đã lóc hết thịt.
Thậm chí có mấy lần, ta còn nghe thấy tỷ ấy cố đè thấp giọng ho khẽ vào ban đêm.
Thay vì để a tỷ đi làm đứa ở hèn thì thà bán ta đi còn hơn.
Nghĩ vậy, ta nhân a tỷ không để ý, ấn dấu vân tay của mình vào khế bán thân của bà mối.
Quả nhiên a tỷ tức giận, mặt hầm hầm, nói trẻ con không được tự quyết định, phải chuộc ta về ngay.
Nhưng bà mối không chịu, hét lên:
“Chưa từng có đạo lý như vậy, tiểu cô nương mười bốn tuổi ở nhà nghèo còn có thể làm mẹ được, sao nó lại không được tự quyết định?
“Một đứa con gái gầy như vậy mà còn đòi ta mười đồng tiền, muốn chuộc về thì trước tiên phải đưa mười lăm đồng tiền!”
Đừng nói là mười lăm đồng tiền, ta và a tỷ trên người còn không có nửa xu.
Ta đành khuyên nhủ cả hai bên.
Làm nha hoàn trong nhà giàu có gì không tốt, ta không thông minh, lại còn ăn nhiều, bám lấy a tỷ chỉ khiến tỷ ấy vất vả hơn.
Một lúc lâu sau, a tỷ mới miễn cưỡng cười khổ, nói thôi thôi.
Tỷ ấy chắp tay với bà mối, khẩn cầu bà chắc chắn phải đưa ta vào một nhà dễ một chút.
Lại khẽ nói lời xin lỗi, nói rằng vừa rồi tỷ ấy chỉ là nhất thời nóng nảy, không phải cố ý làm khó bà mối.
Cuối cùng, tỷ ấy vuốt mái tóc khô như rạ của ta, bảo ta hãy kiên nhẫn, tỷ ấy chắc chắn sẽ đến đón ta.
Nhưng thực ra ta đã sớm nên biết, a tỷ vốn không phải là người cam chịu số phận.
Vì vậy, trong muôn vàn con đường gian khổ, tỷ ấy đã chọn con đường khó khăn và nguy hiểm nhất để đi.
8
Từ phủ nằm ngay trong ngõ Dư Khoan của thành Lợi Châu.
Bà vú dẫn ta vào viện, chê ta tay chân vụng về, miệng lưỡi chậm chạp nên chỉ cho ta công việc đổ bô và quét dọn sân.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.