Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

5:00 chiều – 14/11/2024

1

Ngày thành thân, ta và a tỷ bị bà mối dìu đi, một người về phía đầu làng, một người về phía cuối làng.

Ta không muốn lấy chồng nhưng cha đã nhận một xâu tiền sính lễ, mẹ còn kề dao lên cổ, hỏi chúng ta lấy chồng haymuốn để bà chết.

Ta sợ quá, run rẩy nắm lấy tay a tỷ.

Trong nhà này, a tỷ là người thông minh nhất, tỷ ấy biết cách dùng chút mỡ lợn còn lại để làm xà phòng, biết kể những câu chuyện kỳ lạ và viển vông, còn biết làm quạt đạp bằng lá sen cho ta quạt mát trong những ngày hè oi ả.

Lúc này, bụng mẹ đã to.

Bà nắm tay a tỷ và ta, nói lắp bắp rằng chắc chắn phải ngoan ngoãn, phải hầu hạ nam nhân thật tốt, nếu bị đánh thì đừng khóc lóc, mềm mỏng thì mới sống được…

Bà nói rất nhiều nhưng ta không nghe thấy tiếng a tỷ nói gì.

Đến khi ta không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thì thấy a tỷ đã quay lưng đi từ lâu.

Ta nhớ a tỷ vẫn thường nói không nên trách cha mẹ, họ chỉ là những người đáng thương bị thời cuộc cuốn đi.

Dù vậy, khi bị bà mối kéo đi và trùm khăn đỏ lên đầu, ta vẫn không nhịn được mà căm hận họ.

Bà mối dùng cành liễu nhỏ đánh ta, ta bị đánh đến mức nhảy dựng lên, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, xung quanh lại vang lên tiếng cười ồ ồ.

Ta còn nghe thấy có người hét lớn: “Cô dâu mới, cô dâu cũ, con dâu xấu xí của tên gù lưng họ Trương, bị bệnh lao thì làm ăn được cái gì? Hay là để chúng ta nếm thử thay tên gù lưng họ Trương!”

Là con dâu xấu xí của tên gù lưng họ Trương, lòng ta bất an vô cùng.

Vừa đến Trương gia, chưa kịp vào cửa, mẹ chồng đã bắt ta quỳ ở ngoài cửa để học phép tắc.

Trong phòng tân hôn truyền đến tiếng ho hùng hục từng hồi, ta lén nhìn vào trong qua lớp vải đỏ nhưng bị mẹ chồng mắt tinh tát một cái vào đầu.

“Con dâu này không ngoan, phải dạy cho một bài học!”

Tên gù lưng họ Trương không còn sống được bao lâu nữa, Trương gia cưới vợ là để xung hỉ, đã định sẽ mở tiệc linh đình một ngày.

Ta quỳ trong sân, mùi thơm của giò heo xông thẳng vào mũi.

Bụng ta cồn cào.

Ba ngày trước khi chuyện hôn sự được định, cha đã cắt đứt lương thực của ta và a tỷ.

Một là vì ta và a tỷ đã định thân thì không còn là người nhà họ Phùng, không xứng ăn cơm nhà họ Phùng, hai là vì danh tiếng của tên thọt chân họ Chu và tên gù lưng họ Trương quá lớn, ông sợ ta và a tỷ ăn no rồi bỏ trốn.

Ta quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích, bỗng nhớ đến lời a tỷ từng nói, trước khi tỷ ấy xuyên không đến đây, tỷ ấy là một con trâu ngựa nhưng bây giờ ngay cả trâu ngựa cũng không bằng.

Lúc đó ta không đồng tình.

Nhưng bây giờ, những viên sỏi dưới đầu gối làm mặt ta tái mét, đúng là ngay cả trâu ngựa cũng không bằng.

2

Quỳ đủ một canh giờ, những người dự tiệc mới dần dần tản đi.

Mẹ chồng với bà mối cùng nhau, giống như xách một con gà con, ném ta vào phòng tân hôn.

“Chăm sóc phu quân của ngươi cho tốt.”

Nói xong một câu như vậy, liền khóa cửa lại.

Ta nhẹ nhàng bước vào, khăn hỷ vẫn trùm trên mặt, không dám nhìn lung tung.

Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, ta thấy trên mặt bàn trong phòng, chỉ thắp một ngọn nến mừng.

Nghe nói nhà thông gia thắp hai ngọn nến, ngụ ý là chuyện tốt thành đôi.

Nhưng Trương gia chỉ thắp một ngọn, không những mang điềm không tốt mà còn thật sự kiệt xỉ.

Ánh nến lay động, lòng ta càng thêm sợ hãi.

Mẹ chồng thì hung dữ, tên gù lưng họ Trương tính tình kỳ quái, người lại mắc bệnh lao, ta đều không dám đắc tội.

Giá mà a tỷ ở đây thì tốt.

Mò đến giường tủ, ta lấy hết can đảm ngồi xuống, chờ tên gù lưng họ Trương đến vén khăn che mặt ta.

Trong lòng nghĩ rằng nếu sau này hắn không đánh ta, hoặc đánh không đau, ta cũng nguyện ý hầu hạ hắn rồi phụng dưỡng mẹ chồng đến cuối đời.

Nhưng đợi mãi đợi mãi, không đợi được tên gù lưng họ Trương, lại nghe thấy tiếng kêu “cháy nhà” từ bên ngoài.

Lại qua một lúc, bên ngoài cửa có tiếng động.

Có người đẩy cửa ra, một tay vén khăn hỷ của ta lên.

Tỷ ấy cười tủm tỉm nhìn ta: “Tiểu muội, a tỷ đưa muội đi, muội có muốn đi không?”

3

Là a tỷ.

Tỷ ấy tay trái cầm dao, máu tươi lẫn với chất lỏng không rõ tên chảy xuống theo lưỡi dao.

Tí tách, tí tách.

Cảnh tượng đó, giống hệt như cảnh cha mẹ giết lợn vào mỗi dịp Tết hồi đó.

Lúc đó cha còn chưa nghiện cờ bạc, mẹ cũng dịu dàng, gia đình ta tuy không giàu sang phú quý nhưng cũng không đến nỗi nghèo khổ, cứ đến trận tuyết đầu tiên của mỗi mùa đông, người làng bên lại gọi cha mẹ ta đến giết lợn.

Giết lợn về, cha mẹ ta luôn nở nụ cười trên môi, túi tiền trên tay cũng nặng trĩu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Dưa muối do a tỷ muối là ngon nhất, ăn kèm với nửa bộ lòng lợn, thế là có một món hầm thơm phức.

Lúc đó thật hạnh phúc.

Ta nghĩ.

Nhưng sau này, cha bị người ta dụ dỗ, bắt đầu hút thuốc phiện.

Tiền giết lợn đều tiêu hết cũng chẳng sao, thuốc phiện không cai được, cha đỏ mắt lên, ngay cả tiền hồi môn của a tỷ mà mẹ dành dụm từng đồng từng cắc, ông cũng lấy đĐệ đệ đi mua thuốc hút hết.

Kể từ đó, a tỷ càng ngày càng ít nói.

Những câu chuyện trước khi ngủ của ta cũng từ Vịt con xấu xí, Thiên nga trắng biến thành Lâm Đại Ngọc tấn công cùng Đường Huyền Trang phá tan trời.

Ta nhìn a tỷ trước mặt, tuy tỷ ấy đang cười nhưng tay cầm dao vẫn run, ta biết tỷ ấy cũng đang sợ.

Từ nhỏ đến lớn, ta nghe lời a tỷ nhất.

Tỷ ấy đã hỏi như vậy, ta liền lập tức đứng dậy.

Trái tim vừa rồi còn đập loạn xạ trong lồng ngực, không hiểu sao lại được an ủi.

“Muốn!” Ta hét lớn như vậy.

Chạy ra khỏi sân Trương gia, ta mới phát hiện đầu làng bốc cháy ngùn ngụt, hướng chính là nhà tên thọt chân họ Chu.

Dân làng đều chạy đi cứu hỏa, ngay cả mẹ của tên gù lưng họ Trương cũng xách nước giếng chạy về phía đầu làng.

Ta không hỏi a tỷ đã xảy ra chuyện gì.

Từ nhỏ ta đã cuồng tỷ tỷ, khi cha mẹ còn ở nhà, ta lén nghe lời a tỷ, bây giờ a tỷ muốn đưa ta đi, ta đương nhiên là nghe lời a tỷ một cách quang minh chính đại.

A tỷ không nói, ta không hỏi, đơn giản như vậy.

4

A tỷ nói đưa ta trốn, chính là thật sự trốn.

Tỷ ấy lấy từ trong bọc lấy ra một bộ y phục bẩn vá chằng vá đụp bắt ta mặc vào, còn nhặt bùn trên đất bôi lên mặt ta.

A tỷ nói muốn đưa ta đi về phương Bắc.

Trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi.

Thực ra dân làng đã truyền tai nhau từ lâu, nói rằng thế sự bên ngoài loạn lạc.

Xa xa tại Bắc thành, Tĩnh Vương dẫn theo năm trăm vạn hùng binh tạo phản, đang đánh thẳng vào Lạc Đô, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, đã công hạ được mấy tòa thành trì, nơi nào đi qua đều khiến dân chúng lầm than, tiếng kêu aioán vang khắp nơi.

Làng ta ở phía Nam Lạc Đô, còn rất xa rất xa Bắc thành.

Làng quê hẻo lánh, nam nhân bàn tán về đại cô nương, tiểu tức phụ thì nhiều còn bàn luận về thời cuộc chiến sự thì ít.

Nhưng a tỷ nói, kinh thành đã sớm bị Bắc Tĩnh Vương công phá, vị hoàng đế già nua của chúng ta trước kia muốn mang quân dời đô, nơi dời đô lại chính là thành Lợi Châu không xa làng ta.

Nếu như xây dựng lại kinh đô, với khí thế như chẻ tre của Bắc Tĩnh Vương, tuyệt đối không thể để mặc cho hoàng đế già nua an phận một góc.

Trận chiến này, chắc chắn phải đánh.

“Phải tranh thủ trước khi hoàng đế già xây dựng kinh thành, chạy trốn ra ngoài.”

“Tiểu muội sợ không?”

A tỷ vừa nói, vừa xé toạc chiếc áo đỏ thẫm được cởi ra từ trên người ta xuống, sau đó hít sâu một hơi, dùng vải bông buộc chặt ngực.

Nhìn thôi đã thấy đau, ta nhỏ nhẹ đáp lại tỷ ấy:

“Chỉ cần a tỷ ở đây, ta không sợ.”

5

Chúng ta nhặt được rất nhiều khoai lang trên đồng, nhét đầy một bao, một đường đi về hướng Bắc.

Càng đi về phía Bắc, ăn mày lưu dân càng nhiều.

Chúng ta đi ngược chiều với tất cả mọi người.

Nhưng rõ ràng đã bôi bùn đất lên người, lại mặc quần áo rách rưới vá chằng vá đụp. So với những người ăn mày lưu dân thực sự, chúng ta trông lại có vẻ sạch sẽ tươm tất hơn đôi chút.

Càng ngày càng có nhiều người lướt qua chúng ta nhìn chúng ta.

Ánh mắt này ta như đã từng quen.

Ánh mắt của mẹ chồng họ Trương chua ngoa cay nghiệt hơn một chút, ánh mắt của người mẹ đã sinh ra ta và nuôi dưỡng ta thì lại đơn thuần hơn một chút.

Càng đi về phía trước, ta càng sợ hãi lo lắng.

Mười bốn năm cuộc đời, ta chưa từng bước chân ra khỏi làng, càng đừng nói đến việc đến trấn trên, hay thậm chí chỉ nghe người lớn nhắc đến Bắc thành.

Nhưng a tỷ lại vô cùng kiên định, ban đêm tỷ ấy tỉ mỉ lau chùi thanh đao sắc bén đã từng nhuốm máu trong tay, qua lưỡi đao, ta nhìn thấy đôi mắt bất an của chính mình.

“Ở lại đây, chúng ta đều không thể tự do.”

“Chỉ cần có một phần vạn khả năng trốn thoát, đều rất đáng để thử.”

So với nữ tử bình thường, a tỷ dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng, sau khi bó ngực, trông càng giống một chàng trai trẻ.

Thế sự như vậy, nam nhân khỏe mạnh, dù bên cạnh có một cọng rau xanh như ta, cũng có sức răn đe hơn nhiều so với phụ nữ già yếu.

Ngoài một tên ăn mày nhỏ đi theo chúng ta nửa đường thì cũng chẳng có ai đến quấy rầy chúng ta.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận