1
Là con gái độc nhất của Hầu phủ, dạo gần đây ta, tình cảnh của ta vô cùng khó khăn.
Mẹ ta mất sớm, cha ta bệnh nặng nằm liệt giường, chỉ dựa vào canh sâm để duy trì mạng sống, không còn sống được mấy tháng nữa.
Ban đầu, ta có thể đợi trúc mã Tần Dịch trở về, mang theo của hồi môn mẹ ta để lại mà gả vào thế gia, tiếp tục cuộc sống quý tộc của mình.
Nhưng tháng trước, đứa con trai duy nhất của cha ta đã đột ngột qua đời.
Đây là đứa con mà cha ta nạp năm phòng thiếp, vất vả vun vén mười năm mới cầu được người thừa kế, nâng niu như bảo vật quý hiếm.
Nhìn cha ta trợn trắng mắt rồi ngất lịm đi, ta đoán ông ta cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Khi mấy người thúc bá đến thăm, họ khóc lóc thảm thiết nhưng bước chân ra khỏi cửa lại nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Theo luật Đại Lê, nữ tử không có quyền thừa kế gia sản.
Khi cha ta mất, Hầu phủ to lớn này sẽ bị mấy người thúc bá chia nhau.
Ta như ngồi trên đống lửa, vội vàng tìm đến Trưởng công chúa Nhàn Ý, người bạn thân của ta để bàn bạc cách giải quyết
Trước khi lập phủ, Nhàn Ý đã trải qua nhiều năm lăn lộn trong hậu cung, tạo ra tám trăm mưu kế ẩn sau vẻ ngoài ngây thơ của mình.
Nàng xua đuổi đám nam sủng, vẻ mặt nhẹ nhàng an ủi ta không cần bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này, Tần Dịch sắp đánh xong trận rồi, không quá hai tháng nữa sẽ trở về.
Có Tần Dịch chống lưng, không ai dám động vào của hồi môn của ta.
Đến lúc đó, những người thúc bá kia vẫn phải giữ thể diện, long trọng đưa ta về Tần gia.
Ta không mấy đồng tình với lời mà Nhàn Ý nói.
Chưa nói đến việc Tần Dịch có đáng tin hay không, trước mặt là gia sản kếch xù của Hầu phủ, ai còn thèm mấy thứ của hồi môn ít ỏi kia.
Nhàn Ý nghe xong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chỉ còn một cách.”
“Cách gì?”
“Trước khi cha ngươi trút hơi thở cuối cùng, hãy tìm một chàng rể, như vậy cho dù vị thúc bá nào cũng không làm gì được ngươi.”
Ta nghe xong vỗ tay, kế hay thật.
Nhưng ta đi đâu tìm được chàng rể trong thời gian ngắn như vậy?
Nhàn Ý chỉ cho ta một con đường sáng.
Hiện tại đang là mùa thi hội, kinh thành tụ tập rất nhiều thanh niên tài tuấn.
2
Hai ngày nay, ta đi khắp Tây phố nơi các hội quán địa phương tụ tập, xem hết những thanh niên tài tuấn này nhưng không vừa ý một ai.
Đám thư sinh này không biết chăm chút cho bản thân.
Ta tuyển rể, có thể nghèo nhưng không thể xấu.
Ngày thứ ba, cha ta lại nôn ra máu khi đang ăn sáng.
Trước khi ra khỏi cửa, ta tự siết chặt tay, xấu thì xấu, hôm nay chắc chắn phải bắt được một người về.
Vừa đến đầu Tây phố, ta đã thấy một đám người vây quanh dưới đền thờ. Ta bảo người đánh xe dừng lại gần, nghe ngóng hóng hớt một lúc thì hiểu rõ sự việc.
Dưới đền thờ có một sĩ tử ngất xỉu, nghe nói đã đắc tội với chủ hội quán, nửa đêm bị đuổi ra ngoài.
Đêm qua có một trận tuyết đầu mùa, người này ngủ dưới đền thờ một đêm, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.
Ta bảo người hầu mở một lối trong đám đông, vén rèm xe nhìn vào.
Dưới đền thờ, một thư sinh trẻ tuổi đang ngồi, quần áo rách rưới, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tuấn tú.
Vẻ ngoài đẹp trai, nghèo, dễ sai khiến, ứng viên ở rể tuyệt vời.
Ta vui vẻ nhướng mày, ra lệnh cho người hầu: “Đưa người đến y quán.”
Quá giờ ngọ, thư sinh tỉnh lại.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác và bối rối của hắn, ta vội vàng tiến lên:
“Là ta đã cứu ngươi.”
Hắn vội vàng bò xuống giường, hành lễ lớn với ta: “Đa tạ ân nhân cứu mạng, sau này tại hạ chắc chắn sẽ đền đáp ân nghĩa này.”
Ừm… hơi ngốc.
Thư sinh đều ngốc như vậy sao?
Ta cau mày hỏi hắn: “Ngươi đã thành thân chưa?”
Hắn đứng dậy, ngồi lại trên giường bệnh, lắc đầu một cách máy móc.
Ta lại hỏi: “Ngươi quê ở đâu? Trong nhà còn ai không?”
Hắn bối rối nhìn ta, ngoan ngoãn trả lời: “Tại hạ là người Kim Lăng, cha mẹ đều còn sống, trên có hai ca ca đều đã thành gia.”
Vẻ ngoài đẹp trai, nghèo, dễ sai khiến, ở xa, không phải con một.
Thật sự là trời sinh một cặp với ta.
Ta đưa cho hắn một tách trà: “Hiện tại ngươi có cơ hội báo ân rồi.”
Thư sinh thẳng lưng: “Ân nhân cứ nói, tại hạ chắc chắn sẽ lấy cái chết để báo đáp.”
Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, ta ho nhẹ một tiếng: “Không cần chết, chỉ cần ở rể nhà ta là được.”
Thư sinh tuấn tú mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
3
Mọi chuyện diễn ra không mấy suôn sẻ nhưng cũng dễ dàng hơn ta tưởng.
Khi ta nói rõ thân phận của mình và bày tỏ rằng sau này sẽ không can thiệp vào con đường làm quan của hắn, thậm chí còn có thể cung cấp tài nguyên cho hắn thì thư sinh im lặng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMột lúc lâu sau, hắn run giọng hỏi: “Có thể cho tại hạ hai ngày để suy nghĩ không?”
Hai ngày ư?
Thời gian của ta bây giờ còn quý hơn vàng.
Cuối cùng, ta chỉ cho hắn một đêm, lúc đi còn không quên tăng thêm vài tên hộ vệ trông chừng hắn, đề phòng hắn nhân cơ hội trốn thoát.
Về phủ, vừa vào tiền sảnh, ta đã nhìn thấy tam thúc, hắn ta khoanh chân ngồi trên chỗ của cha ta, uống loại trà mà ngay cả cha ta cũng không nỡ uống.
Thấy ta về mà không hề có vẻ gì là hoảng hốt, ngược lại còn giống như chủ nhân, hất cằm về phía ta: “Thanh Y về rồi à?”
Ta cười tươi rói: “Tam thúc đến chơi mà không đưa thiếp trước, nếu biết thì cháu gái đã không ra ngoài nữa rồi.”
Tam thúc xoa xoa râu, trừng mắt: “Đùa à, ta về nhà mình mà còn phải đưa thiếp mời sao?”
Ta không tiếp lời tam thúc, ngược lại hỏi hắn ta: “Sao hôm nay tam thúc không cùng tứ thúc đi gặp Hộ Bộ Thị Lang?”
Tam thúc vểnh tai hỏi: “Tứ thúc nhà ngươi đi gặp Hộ Bộ Thị Lang à?”
“Hôm nay ở cửa phủ Thị Lang, ta thấy xe ngựa của tứ thúc.”
Vừa dứt lời, tam thúc lập tức bật khỏi ghế rồi xông ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Nói về sự vô liêm sỉ, tam thúc vô địch thiên hạ.
Nhưng nói về trí tuệ, tam thúc kém tứ thúc quá xa.
Sớm đã có hạ nhân đến báo, dạo gần đây tứ thúc vừa tặng đồ vào phủ Hộ Bộ Thị Lang, vừa mời ăn cơm.
Ước chừng là muốn nhờ Hộ Bộ Thị Lang giúp hắn ta điều tra xem Hầu phủ có bao nhiêu ruộng đất và cửa hàng, để khi chia cắt có thể bày tam thúc một vố.
Trở về viện, ta gọi quản gia đến, gõ tay lên bàn: “Hứa thúc, vừa nãy hầu hạ tam thúc là nha hoàn phòng ngũ di nương phải không?”
Hứa thúc gật đầu.
Ta nhướng mắt: “Bán đi.”
Hứa thúc không phản đối, trực tiếp đi làm.
Năm xưa Hứa thúc được ơn huệ của mẹ ta nên những năm gần đây luôn âm thầm hỗ trợ ta rất nhiều, nếu không ta đã sớm chết trong hậu viện của Hầu phủ này rồi.
Ta đã bí mật điều tra rất lâu, không có dấu hiệu cho thấy ông ấy đầu quân cho người khác.
Như vậy, người này có thể dùng được.
Khi quản gia đến báo, ta nói thẳng vào chuyện chính: “Ta định chiêu rể.”
Ông ấy mở to mắt: “Vậy… Vậy bên Tần tướng quân thì sao?”
Ta hạ mắt: “Tần gia đã từng hứa hẹn rõ ràng điều gì chưa?”
Hồi đó, để gắn chặt cái tên “Triệu Thanh Y” này với Tần gia, ta đã phải tốn không ít tâm tư.
Mãi đến khi khắp kinh thành bắt đầu truyền tai nhau chuyện giữa ta và Tần Dịch, cha ta mới nhớ đến ta, đón ta từ viện nhỏ hẻo lánh nhất của Hầu phủ về chính viện.
Nhưng mấy năm nay, bất kể lời đồn có dữ dội đến đâu, Tần gia cũng chưa từng lên tiếng đáp lại rõ ràng.
Thứ ta nắm trong tay, chỉ là một câu nói bâng quơ của Tần Dịch: “Đợi ta trở về sẽ đến Hầu phủ cầu hôn”.
Quản gia rất thông minh, lập tức hiểu ý ta, ông ấy thăm dò hỏi: “Vậy… tiểu thư đã có người thích hợp chưa?”
Ta gật đầu: “Ta tự có sắp xếp.”
Quản gia rời đi, mặt mày rạng rỡ, mừng rỡ vô cùng.
4
Sáng hôm sau, ta thì lên đường đến y quán.
Nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt thư sinh đã khá hơn, càng thêm tuấn tú.
Thấy ta đến, hắn vội đứng dậy đón.
Ta nở nụ cười, ôn hòa hỏi hắn: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Thư sinh hỏi ngược lại: “Tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa? Việc hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa.”
Ta nhướng mày: “Tất nhiên.”
Chỉ cần ta chiêu rể, ta sẽ có thể thừa kế gia sản của Hầu phủ. Sau này sinh con có thể mang họ Triệu, lại còn có thể lập tước.
Mười bảy năm trước, ngày nào ta cũng tính toán xem làm cách nào để dựa vào được một chỗ dựa vững chắc.
Sau khi chiêu rể, ta sẽ trở thành một chỗ dựa vững chắc.
Thấy ta rất kiên định, thư sinh rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho ta: “Đây là hôn thư và lễ vật, tam thư lục lễ* sau này sẽ bù đủ.”
Tam thư lục lễ*: chính là lễ nghi của người xưa trong việc cử hành hôn lễ truyền thống. Bất kể là hoàng gia hiển quý hay là người dân áo vải đều phải chiểu theo phép tắc ấy khi đối đãi với sự kiện trọng đại của cả đời người.
Ta không khỏi bật cười: “Ta chiêu rể, theo lẽ thường thì tam thư lục lễ phải là ta đưa cho ngươi mới đúng.”
Trên mặt thư sinh thoáng hiện lên một đám mây hồng: “Vậy thì lễ vật trên lễ đơn sẽ coi như là của hồi môn.”
Ta liếc nhìn lễ đơn, dòng đầu tiên là vạn lượng vàng.
…Cũng biết vẽ bánh khéo đấy.
Ta vội vàng cất lễ đơn đi, không dám chậm trễ một khắc, dẫn thư sinh lên xe ngựa, thẳng tiến đến phủ Kinh Triệu.
Vài ngày trước, ta đã phái người đi lo lót viên quan quản lý hộ tịch, ông ta đã chuẩn bị sẵn văn thư ở rể, để thư sinh ký tên và đóng dấu.
Nửa khắc sau, hộ tịch của thư sinh đã nhập vào Triệu gia của ta.
Trên đường ra khỏi phủ Kinh Triệu, ta lật đi lật lại văn thư ở rể trong tay, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.
Chuyện này coi như đã thành.
Thư sinh đi theo sau ta nhưng vẫn luôn cách ta một khoảng, ta dừng lại nhìn hắn, hắn cũng dừng lại nhìn ta.
Ta lại mở văn thư ở rể ra, liếc nhìn chữ ký và dấu ấn ở chỗ ký tên, ngẩng đầu nở nụ cười: “Cố Vân, về nhà với ta đi.”
Cố Vân nhìn ta chằm chằm, trong đôi mắt đen láy như chứa đựng muôn ngàn vì sao.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.