Giương cung lắp tên, mũi tên đặc chế ánh lên từng tia sáng chói mắt, Thiên Ưng đem chân nguyên ngưng tụ trên mũi tên, bắn thẳng về phía trước.
Mũi tên mang theo ánh hào quang, tựa lưu tinh xẹt qua bầu trời, nhắm thẳng hướng Thịnh Hoài An.
Lúc này, Thịnh Hoài An vẫn đang điên cuồng chém giết đám lính Hung Nô đang vây công, không hề hay biết nguy cơ sinh tử đang cận kề.
Mũi tên kia xé gió bay đi, ánh sáng chói lọi lấp lánh, xuyên thủng màn đêm.
Dương Diệp đứng trên tường thành, ánh mắt sắc bén, nhìn thấy ánh sáng chói mắt bùng lên trong đại quân Hung Nô.
“Không ổn!”
Mũi tên kia nhắm vào Thịnh Hoài An, Thịnh Hoài An quá mức chói mắt, anh dũng phi thường, đã khiến cho thần xạ thủ trong đại quân Hung Nô chú ý.
“Keng!”
Dương Diệp lập tức rút Hắc Kim chiến đao bên hông, vận chuyển chân nguyên, dùng hết sức ném mạnh.
Hắc Kim chiến đao tựa như một vệt sao băng xẹt qua không trung.
Tốc độ của mũi tên kia cực nhanh, giác quan thứ sáu của Thịnh Hoài An cảm nhận được một nỗi sợ hãi tột độ, như thể đại nạn đang giáng xuống.
Hắn cảm giác như mình đã bị tử thần điểm danh, không rõ nguy hiểm từ đâu tới, không thể trốn tránh, chỉ có thể chờ chết.
Toàn bộ thần hồn hắn run lên bần bật, bao phủ trong bóng tối của tử vong, cảm giác này, giống như bị cường giả cấp bậc Tông Sư theo dõi, hắn không có sức chống cự, chỉ có thể khoanh tay chờ chết.
“Ầm!”
Cách phía sau Thịnh Hoài An hai mét, đao và tên va chạm, tạo ra một tiếng nổ lớn.
Chân nguyên hùng hậu bùng nổ, như sóng trào mãnh liệt, hất văng Thịnh Hoài An và đám binh lính Hung Nô xung quanh.
Thịnh Hoài An vội vàng bò dậy, nhìn thanh Hắc Kim chiến đao và mũi tên làm từ kim loại đặc biệt đang cắm dưới đất, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Chỉ chậm một giây nữa thôi, hắn đã mất mạng rồi!
Mũi tên khắc phù văn đặc thù kia, vừa nhìn liền biết là bắn ra từ đại doanh của Hung Nô quân.
Hắn đây là bị thần xạ thủ trong đại quân Hung Nô nhìn chằm chằm, thần xạ thủ chân chính, tiễn ra tất vong.
Nếu không có thanh Hắc Kim chiến đao này, giờ phút này hắn đã xuống suối vàng.
Trong đại doanh Hung Nô đại quân, vị thần xạ thủ kia, nhìn thấy thủ quân tướng lĩnh Dương Diệp xuất thủ, ngăn lại một mũi tên tất sát này, có chút tiếc hận.
Hắn không tiếp tục bắn mũi tên thứ hai, có Dương Diệp vị tông sư này tại, mũi tên thứ hai bắn ra, đã không còn ý nghĩa.
Thiên Ưng không nghĩ tới, Dương Diệp vậy mà lại để ý một tiểu võ sư.
Thịnh Hoài An nhìn thanh Hắc Kim chiến đao kia, nhận ra đây là bội đao của Dương Diệp tướng quân.
Nhìn thoáng qua thân ảnh sừng sững trên tường thành kia, Thịnh Hoài An trong lòng cảm kích, nếu không phải Dương Diệp tướng quân xuất thủ, hắn đã phải bỏ mạng.
Bước nhanh lên, Thịnh Hoài An rút thanh Hắc Kim chiến đao đang cắm trên phiến đá xanh.
Trên thân đao hoa văn màu vàng huyền bí, tỏa ra u quang, đây là một thanh đao thẳng rộng ba ngón tay, lưỡi đao dài hai thước.
Cảm nhận chiến đao nặng trịch này, Thịnh Hoài An phỏng chừng phải nặng hơn trăm cân.
Cũng không biết là dùng loại tài liệu gì đúc thành, một thanh chiến đao như vậy, lại nặng hơn trăm cân.
Thịnh Hoài An cầm Hắc Kim chiến đao trong tay, nhất thời hào tình vạn trượng, nhìn hơn trăm binh sĩ Hung Nô đang vây quanh hắn trùng trùng điệp điệp.
“Giết!”
Hắn cất bước xông về phía Hung Nô đại quân, trên Hắc Kim chiến đao, sát khí đỏ thẫm lượn lờ, một đao chém ra, binh sĩ Hung Nô, cả đao lẫn giáp, tất cả đều bị chém thành hai nửa.
Hắc Kim chiến đao, sắc bén lạ thường, chém sắt như chém bùn.
“A!”
“Xẹt xẹt xẹt…”
Máu tươi bắn tung tóe, tay chân đứt đoạn khắp nơi, Hắc Kim chiến đao nơi tay, Thịnh Hoài An chém giết càng thêm mau lẹ.
Hơn trăm tên lính Hung Nô, rất nhanh đã bị hắn giết sạch.
“Ngươi đúng là một ác ma!” Thác Bạt Nham nhìn Thịnh Hoài An cả người tắm trong máu tươi, trong lòng đảm hàn.
Binh sĩ ngã xuống dưới chân Thịnh Hoài An, đã vượt qua hai trăm cỗ.
Sau khi tàn sát nhiều Hung Nô binh sĩ như vậy, huyết sát chi khí trên người Thịnh Hoài An khiến Thác Bạt Nham nhìn thấy mà cũng phải kinh hồn táng đảm.
“Chết đi!”
Ánh mắt Thịnh Hoài An băng lãnh, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, một đao chém ra, huyết hồng đao quang bùng lên chói lọi, xé rách cả hư không.
Thác Bạt Nham thiêu đốt toàn thân huyết khí, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn, muốn liều mạng với Thịnh Hoài An.
“Choang!”
Một tiếng binh khí đứt gãy vang vọng giữa không trung, Thác Bạt Nham bị Thịnh Hoài An một đao chém cả người lẫn giáp thành hai nửa.
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả tường thành…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.