Dưới ánh trăng như tấm lụa trắng, nhìn thấy muội muội đã mất kia, Kha Liên Ngọc cũng không hề sợ hãi, hoặc là nói, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Từ lúc nàng vô tình nhìn thấy thanh đ//ao mang phong cách cổ xưa mờ mịt mang theo sát khí kia, hoặc là lâu hơn trước đó, nàng đã nhận ra được muội muội này khác biệt.
Tố Tố lấy cớ vụng về quá, giet heo, sao nàng có thể tin chứ? Chẳng qua nàng vẫn luôn làm bộ giống như thực sự bị lừa gạt, rồi âm thầm tìm một thợ thủ công da thuộc nổi danh, làm một bộ dây đeo đ//ao thượng hạng, đặt dưới đáy rương.
“Tỷ tỷ…” Nhìn Tố Tố do dự không tiến lên, Kha Liên Ngọc cười rồi sửa sang lại tóc mai rối bời của nàng, lấy ra bộ dây đeo đ//ao vốn tưởng vĩnh viễn sẽ không được đưa ra ngoài.
“Không sao Tố Tố, mỗi người đều có bí mật của mình, tỷ tỷ sẽ không hỏi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhìn hình bóng quen thuộc kia biến mất trong bóng đêm mờ mịt, Kha Liên Ngọc có dự cảm đây là lần cuối cùng nàng và Tố Tố gặp nhau, khóe mắt rơi một giọt nước mắt trong veo xuống.
Khói lửa nhân gian, một người thoát khỏi xiềng xích, cất cao giọng hát khắp thiên hạ.
Năm thứ hai sau khi Tiêu Vương phi Kha Tố qua đời, nghĩa nữ tướng phủ cùng tân khoa trạng nguyên thành hôn, bởi vì là môn sinh của Kha tướng, phu thê cử án tề mi truyền thành một đoạn giai thoại.
Mà mẹ đẻ của đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ của nghịch tặc tiền Tiêu Vương là Hồng Diệp mang theo lễ vật tới tận cửa, nói thẳng đã nhận ơn lớn khó quên của Tiêu Vương phi tiền nhiệm, nên đặt tên cho con trai là Kha Duyên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.