08.
Vốn ta cho rằng mình chỉ cần ăn uống tiệc tùng, chờ Tiêu Vương tự đưa mình vào chỗ chet là được.
Ai biết hắn lại bứt rứt đến mức hỏng người, lấy lý do ta thô tục vô lễ mời Kha phu nhân tới Vương phủ, muốn áp chế sự kiêu ngạo của ta một chút.
Thời điểm Kha phu nhân tới, ta đang ăn cơm.
Hôm nay ta gọi năm món ăn, tất cả đều là món mặn, trên đĩa đều là món dầu mỡ.
Lúc Kha phu nhân đi vào ta đang giơ bát chuẩn bị múc thêm một chén cơm, nghe thấy tiếng bước chân cũng không để ý, cho đến khi đối diện với Kha phu nhân đang trầm mặt: “… Người ăn cơm chưa? Mẫu thân?”
Kha phu nhân không nói một lời ngồi xuống, nhìn màu sắc đồ ăn một cái: “Xem ra trước kia ở nhà đã thiệt thòi cho dạ dày con rồi.”
Sau khi ngồi xuống Kha phu nhân nhẹ nhàng nếm thử các món ăn, nhìn ra được không hợp khẩu vị của bà lắm.
Sau khi ngồi xuống bà một hai nói rõ với ta chuyện Tiêu Vương nói ta không có nữ đức, đanh đá thô tục nên muốn mời nhạc mẫu đến khuyên nhủ ta, ta chăm chú nghe xong, thành thật chờ răn dạy.
Đợi hồi lâu, Kha phu nhân chỉ buông đũa xuống.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của ta, Kha phu nhân nhíu mày nói: “Con cảm thấy ta sẽ nghe lời hắn răn dạy con sao?”
“Á? Không răn dạy sao?”
“Hắn là vãn bối, đây cũng là việc riêng giữa phu thê các con, vì sao ta phải nghe lệnh của hắn?” Kha phu nhân vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn đó.
Tốt lắm, sự cao ngạo của Kha phu nhân là một con d//ao hai lưỡi, lúc ch//ém ta rất sắc bén, ch//ém người khác cũng không lưu tình.
“Hơn nữa…. Tiêu Vương cũng không phải không biết tình huống của con, lúc trước nếu cầu hôn thì đã cân nhắc lợi và hại, hôm nay mới lấy vợ chưa tới nửa tháng đã sinh ra bất mãn, thật sự cho rằng con gái Tướng phủ ta dễ bắt nạt chắc!”
Ta nhìn Kha phu nhân, một lát sau mới nói: “Mẫu thân, con nghĩ người không quan tâm đến con.”
Kha phu nhân liếc ta một cái, hiển nhiên trong mắt còn mang theo chút ghét bỏ: “Con từ trong bụng ta chui ra, cho dù tìm con về mắt mù g//ãy chân, cũng là con gái của ta.”
Ta ngượng ngùng: “Thực sự vậy sao? Không đến mức đó chứ?”
Kha phu nhân thở dài: “Ta không phủ nhận bản thân quả thật thương tỷ tỷ của con hơn… không nói đến đệ đệ con sinh ra đã nuôi ở dưới gối cha con, chưa bao lớn đã ra ngoài học nghệ, ta mới toàn tâm toàn ý đặt lên người Liên Ngọc mười sáu năm, không thể rút về được.”
“Huống chi con bé trong một đêm từ thiên chi kiêu nữ trở thành dân thường, thậm chí mẹ của nó còn là một tội nhân, nếu ta thiên vị con, con bé phải làm sao? Trước kia con lớn lên ở nơi sơn dã, không biết sự lợi hại của miệng lưỡi sắc bén ở thế gia đại gia tộc, hiện tại cũng đã gả cho người khác rồi, cũng nên biết một chút.”
Ta: Thật ra, cũng không biết nhiều.
Dù sao cũng không có mấy người có thể cãi nhau với ta.
“Nếu ta thiên vị con, Liên Ngọc sẽ bị bức tử!”
….Đúng là như vậy.
“Huống chi con nhìn bộ dáng lúc mới trở về của con xem, nếu ta thương con hơn Liên Ngọc, con không học vấn không nghề nghiệp như vậy có thể nói đến người tốt cái gì? Người ngoài cũng sẽ nói nhà chúng ta m//áu lạnh, tình cảm nhiều năm dành cho dưỡng nữ nói mất là mất, một khi Ngự sử tham gia vào, cha con ở triều đình cũng gặp phải tình cảnh gian nan.”
“Ta nói những thứ này, con có hiểu không?” Kha phu nhân mang theo chút mệt mỏi nhìn ta.
Cái khác ta không hiểu, nhưng ngược lại biết kha phu nhân thật sự coi ta là đứa thiểu não, phân tích bóc tách nhào nát mọi thứ nói cho ta biết, sợ ta không hiểu.
Ánh mắt ta có chút chua xót: “Tỷ tỷ là một cô nương tốt, tỷ ấy xứng đáng được mẫu thân đối xử như vậy.”
Kha phu nhân lắc đầu: “Con bé xứng đáng, nhưng con cũng là m//áu thịt của ta, nếu ta không làm kẻ ác này, tỷ muội các con thế như nước với lửa, dù là người nào bị thương đều sẽ lấy nửa cái m//ạng của ta.”
“… Chẳng qua lúc trước phạt con cũng đúng là xuất phát từ trong lòng,” Kha phu nhân mất tự nhiên quay đi: “Khi đó con quá bướng bỉnh, huống hồ tỷ tỷ con nói con đánh bọn lưu manh…. lời này nói ra ai có thể tin?”
Được rồi, ta nghĩ, có thể trong ánh mắt hạn chế của ta không nhìn thấy được bản thân trong mắt người khác.
Cẩn thận ngẫm lại, trong mắt người đời, kẻ lớn lên theo sư phụ là ta, có lẽ thực sự quá mức rời xa chuẩn mực.
Khó trách bà nhìn ta không vừa mắt. Tuy rằng ta cũng căn bản không sửa được.
Kha phu nhân thấy ta không nói lời nào, bỗng nhiên nghiêm túc: “Ta biết, con cũng không quá quan tâm người mẫu thân là ta.”
Thật không ngờ lại bị nhìn thấu, ta mím môi không nói gì.
“Có thể là do trước kia không có duyên mẹ con vậy, tâm huyết của ta cũng đặt lên người Liên Ngọc. Nhưng con phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào con đều là con gái của ta, ta tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt con.”
Ta cúi đầu đáp một tiếng, nghĩ, như vậy là đủ rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa cũng không cần bà than thở khóc lóc kể lể với ta, cứ như vậy nhìn nhau từ xa đã đủ rồi.
Chỉ là ta không chần chừ đã đồng ý kế hoạch giả chet bỏ trốn của Doanh Uyên, nếu bản thân đã lựa chọn tự do mà nữ tử bình thường trong thời đại này không có, nhất định phải bỏ đi một vài thứ.
Chỉ là ta vốn cho là mình cũng không chờ đợi tình thân, hôm nay nghe Kha phu nhân nói như vậy, thật sự cũng có chút vui vẻ.
Sau khi cùng bà dùng cơm xong, ta vốn tưởng rằng có thể đi theo quy trình bình thường tiễn bà đi, lại không ngờ bà lại cho hạ nhân lui ra hết.
Bà ấy tới gần ta hạ giọng nói: “Phụ thân con nói, gần đây Tiêu Vương liên tục hoạt động, hình như có ý mưu phản!”
Ánh mắt bà sắc bén: “Mặc dù không nắm được nhược điểm chính xác, nhưng Tướng phủ không thể chet cùng hắn… Tố Tố, ta biết con biết võ, nếu đến lúc đó, Tiêu Vương thắng, con cứ an tâm làm Hoàng hậu của con, nếu Tiêu Vương thua, con phải bắt lấy nghịch tặc này!”
Hay lắm, hai tay đều chuẩn bị sẵn kế sách.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ta nhịn không được mở miệng hỏi: “Nếu đồ chó, nếu Tiêu Vương thành công, chỉ đích danh muốn tỷ tỷ vào cung làm phi thì sao?”
Nghe được câu này Kha phu nhân cười lạnh: “Hắn dám! Ngôi vị Hoàng đế có được do tạo phản, hắn muốn ngồi vững thì cả đời phải bảo vệ con, kính trọng con!”
Nói xong bà trợn mắt nhìn ta: “Không được nghĩ lung tung, mẫu thân con cũng không phải thực sự nói hoài không hiểu.”
Ta cười: “Dạ biết, mẫu thân thông minh nhất, chỉ là bình thường không thích động não thôi.”
Thấy ta đối diện với chuyện lớn tày trời này mà còn ba hoa được, Kha phu nhân nhíu chặt mày: “Sao ta lại sinh ra oan gia như con chứ… tóm lại con phải trân trọng bản thân, ngày tháng còn dài có biết không? Đợi tới khi mọi chuyện xác định kết cục, Tiêu vương đăng cơ, mẫu thân nhập cung bù đắp mười sáu năm này của con. Tiêu Vương thất bại, mẫu thân cũng tới đón con về nhà.”
Ta đưa mắt nhìn Kha phu nhân đi xa, dựa vào cửa cười nhẹ.
Mẫu thân, không còn nhiều thời gian nữa. Mà ta cũng không cần tình mẹ mười sáu năm nữa.
“Tạm biệt, mẫu thân.” Ta nhẹ giọng nói dưới mái hiên bay phấp phới nghe.
09.
Động tác của Tiêu Vương rất nhanh, thế như chẻ tre.
Đương nhiên thua cũng nhanh như vậy, khi Hồng Diệp vật lộn một đêm sinh hạ trưởng tử của Tiêu Vương phủ mang huyết mạch của ám vệ và nữ tử thanh lâu, bị Doanh Uyên tính kế quân binh tan rã.
Thời điểm bấp bênh như vậy, Doanh Uyên lại còn có lòng dạ nhàn nhã đến thăm ta: “Muốn đặt tên là gì?”
Tên hắn nói là nhào nặn thân phận giả cho ta.
Giờ phút này, “Tiêu Vương phi Kha Tố” đã chet dưới tay của loạn quân, đứng trước mặt hắn chỉ là sư muội của hắn mà thôi.
Ta suy nghĩ một chút, được voi đòi tiên: “Có thể đặt thêm mấy cái tên không?”
Doanh Uyên chậm rãi nói: “Có thể.”
Ta nói một hơi vài cái tên, vẻ mặt Doanh Uyên dần trở nên nghiền ngẫm: “Còn lại thì dễ thôi, nhưng cái tên Ngưu Đại Hoa này…”
Ta vò đầu: “Huynh nghĩ xem, lỡ như có một ngày nào đó ta gây ra đại họa ngập trời, dùng cái tên này trà trộn vào ruộng đất chẳng phải là không chút sơ hở sao?”
Những cái tên khác đều là đồ bỏ, vô cùng tốn sức nghĩ ra đều vì nghe hay, nhưng Ngưu Đại Hoa là bùa hộ thân của ta nha.
Ai ngờ hắn lại mở miệng: “Không cần.”
Doanh Uyên nói: “Dù là là tai họa lớn bao nhiêu, huynh sẽ bảo vệ muội không lo.”
….
Ta cắn môi: “Nhưng ta có thể tự chịu trách nhiệm của mình.”
Lời còn chưa nói hết.
Doanh Uyên im lặng nhìn ta thật lâu, lâu đến nỗi khi ta nghĩ hắn sẽ làm gì, chỉ nghe thấy hắn nói: “Vậy thì ngay cả bảy cái tên Ngưu Đại Hoa đều cho muội dùng đi.”
Ta ừ một tiếng.
Bỗng nhiên nhớ tới cây mai đỏ lúc mới gặp.
“Như vậy, vị cô nương có bảy cái tên này, ngày sau ta nên gọi muội như thế nào đây?”
Ta cười: “Đương nhiên gọi ta là sư muội rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.