06.
Xảy ra khúc nhạc đệm sư huynh sư muội đánh nhau nhận thân cũng không gây trở ngại việc ta nấp ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén Tiêu Vương gặp Kha Liên Ngọc.
Nói đúng ra là Tiêu Vương ngăn không cho Kha Liên Ngọc rời đi.
Kha Liên Ngọc thay đổi vẻ mặt ôn nhu khi đối mặt với ta, hành lễ một cách lễ phép, xa cách: “Thần nữ bái kiến Tiêu Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế.”
Mắt Tiêu Vương lại một lần nữa đỏ bừng.
Ta sờ sờ cằm, tự hỏi Tiêu Vương này có phải có bệnh di truyền gì không, kích động là mắt sẽ đỏ ngầu, thoạt nhìn thân thể không khỏe mạnh lắm.
Nhìn Kha Liên Ngọc từ chối lời tỏ tình của Tiêu Vương hơn nữa còn khen ta trên trời dưới đất có một không hai, khiến Tiêu Vương dù là nể mặt nàng hay là kiêng dè sự ủng hộ của Tướng phủ đều phải đối đãi với Vương phi là ta thật tốt, sau đó không chút lưu tình cáo từ.
Để Tiêu Vương nổi đ//iên tại chỗ.
Hắn thì thầm cái gì đó: “Nàng muốn bổn vương cưới, vậy bổn vương sẽ cưới nàng!”
Kha Liên Ngọc đi rồi không nghe thấy, ta ngược lại lại nghe thấy.
Hắn muốn ta trở thành quả phụ, cả đời ở bên một người không yêu thương mình, đây là sự trừng phạt dành cho ta vì đã c//ướp đi người trong lòng của Kha Liên Ngọc.
Nếu như ta không biết xấu hổ muốn nhiều hơn, vậy thì để Tiêu Vương phi chet bệnh!
…
Hay lắm, nghĩ thật giống ta mà.
Có thể đi theo quy trình xuất giá thủ tiết rồi.
Khiến cho ta ngoài ý muốn chính là Kha Liên Ngọc, nàng một mình trốn ở sau núi giả lặng lẽ khóc hồi lâu, sau đó thoa phấn trang điểm lại, tới lúc đi ra vẫn là Kha tiểu thư ôn nhu khéo léo kia.
Nàng tất nhiên là ái mộ Tiêu Vương.
Bằng không, tiểu thư khuê các chưa bao giờ đi sai một bước, làm sao có thể cùng ngoại nam ái mộ lẫn nhau.
Ta bỗng nhiên cảm thấy tiếc hận thay Kha Liên Ngọc, căn cốt không phải bình thường liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn ra, tâm hồn trong suốt băng tuyết lại không thể dễ dàng phát hiện, cũng may tuy rằng nàng không bị sư phụ nhặt đi, nhưng cũng không bị thế gian ô nhiễm, là đóa tuyết liên cháy lâu không tan ở nơi khói lửa nhân gian.
Nàng nào biết ta có thể giet chồng thủ tiết chứ? Nàng dùng kinh nghiệm thế tục, cho ta một con đường tốt nhất dành cho nữ nhi gia ở chốn danh lợi nhân gian.
Cho đến khi ta giả vờ lạc đường rồi gặp lại Kha Liên Ngọc, nàng đúng lúc đáp lời viết xuống bảy chữ “vô vấn linh đài sơn tự sơn”.
Ta ngược lại biết linh đài là gì, là một huyệt vị trên lưng, đối diện với tim, thỉnh thoảng ấn một cái có thể ích khí.
Chẳng qua nhìn sắc mặt của những người có phần khác nhau, ta mới kịp phản ứng. Nàng đang lấy lời thơ gửi gắm tình cảm… tài nữ khinh thường mắng chửi người khác, chỉ dùng cách thức nhã nhặn này nói cho đám người tâm địa không yên ổn này, lão nương cho dù chỉ là nữ nhi của nông phụ, nhưng vẫn là Kha Liên Ngọc có thể đ//ánh n//át mặt các ngươi.
À đương nhiên, nàng khẳng định sẽ không nói thô tục như ta.
Ta kéo cánh tay Kha Liên Ngọc, thân thiết nói chuyện với nàng, quả nhiên nghe thấy một vài tiếng xì xào bàn tán nói Kha Liên Ngọc lại có thể lôi kéo cả thiên kim chân chính của Tướng phủ, quả thực là tâm tư đáng sợ.
Ta không quan tâm thứ đáng sợ đó.
Chỉ nhỏ giọng nói với nàng: “Tỷ tỷ, muội nói với tỷ nha, bên trong hội ngắm hoa đều là đồ ngọt, muội vẫn chưa ăn no.”
Kha Liên Ngọc có chút bất đắc dĩ nhìn ta: “Yến hội đều là như vậy, muội cứ ăn no bụng, hồi phủ chúng ta lại gọi ít đồ ăn khuya nữa, được không?”
Ta nóng lòng muốn thử một lần: “Đi ra ngoài ăn, ra ngoài ăn đi mà, chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, đồ ăn của Tướng phủ đều như nhau, ngày nào cũng có thể ăn.”
Không lay chuyển được ta, cuối cùng Kha Liên Ngọc vẫn gật đầu đồng ý.
Ta cười híp mắt nghĩ, có tỷ tỷ nuông chiều mình thật tốt, không giống sư phụ chỉ biết cho ta ăn đòn, cũng không giống Kha phu nhân mỗi ngày cảm thấy ta tầm thường quê mùa, nhìn ta không vừa mắt.
Chỉ là tiệc ngắm hoa vốn dĩ ngoài mặt cũng xem như vui vẻ hòa thuận bỗng nhiên có một chút rối loạn, có người dựa sát vào tai Trưởng công chúa nói gì đó, nàng đứng dậy, có chút không dám tin.
Chủ nhà đứng dậy, người làm khách như chúng ta cũng không thể ngồi.
Một lát sau một bóng dáng vàng sáng chậm rãi đi tới trước mặt.
Hoàng đế đã đến. Vị Hoàng đế yếu ớt bệnh tật.
Hoàng đế mang theo khuôn mặt tái nhợt của sư huynh Doanh Uyên của ta ngồi long liễn tới.
……
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSư phụ ta, bà ấy thật sự mạnh nha.
Cả Hoàng đế mà bà ấy cũng thực sự dám xuống tay.
Ta ngước mắt đờ đẫn, không nói ra lời hành lễ theo mọi người, mà Doanh Uyên chỉ tùy ý nhìn lướt qua ta, sau đó ngồi lên chủ vị.
Ta nói sao cái tên Doanh Uyên này nghe thấy là lạ, Tiêu Vương gì đó không phải tên là Doanh Thịnh sao, thì ra hai người này là người một nhà.
Vốn dĩ với thân phận của sư huynh Doanh Uyên này ta còn có ba phần hoài nghi, bây giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng, dù sao người ta cũng là một vị Hoàng đế tốt, không cần phải nói dối ta như vậy.
“Cô nương kia thật lạ, là thiên kim lưu lạc bên ngoài của Kha tướng quân sao?”
Bỗng nhiên bị điểm danh, ta buông tay Kha Liên Ngọc ra đứng lên, dùng lễ tiết Kha phu nhân dạy ta như nhồi cho vịt ăn hành lễ: “Thần nữ Kha Tố, bái kiến bệ hạ.”
Mãi cho đến khi cùng Kha Liên Ngọc nhận được khen thưởng của Hoàng thượng, song song được phong làm Hương Quân, mỗi năm lĩnh bốn mươi lượng, bốn mươi rương lương bổng, ta vẫn chưa kịp phản ứng.
Cho đến khi hội ngắm hoa tan rã, đi trên đường cùng với Kha Liên Ngọc cũng không hiểu tại sao lại được phong thưởng, cắn một miếng đậu hủ thối, ta hỏi nàng: “Tỷ nói Hoàng đế đang nghĩ gì vậy?”
Kha Liên Ngọc đầu tiên là dạy ta không được khinh mạn bệ hạ, sau đó mới nói: “Có lẽ là bởi vì coi trọng phụ thân, hoặc có lẽ là vì để mỉa mai vương gia, hoặc có lẽ cả hai đều có, chỉ là thánh tâm khó dò, ta nhất thời cũng không đoán ra.”
Ta gật đầu, giơ đậu hủ thúi lên hỏi: “Tỷ thật sự không ăn SAO?” Kha Liên Ngọc nhìn ta khó xử.
Vậy thì ta chỉ có thể một mình thưởng thức món ngon thôi.
Ta chưa từng tiếp nhận giáo dục của Kha Liên Ngọc, hơn nữa cho dù là tiểu thư nhà quan lớn, cũng không có mấy người dám phỏng đoán triều đình, cũng may Doanh Uyên dù sao cũng là người cùng nhà.
Sau khi ăn mấy miếng đậu hủ thối ta bỗng nhiên phản ứng lại, đây không phải là quà gặp mặt sư huynh cho ta sao? Ôi! Sư huynh tốt!
Ngược lại Kha Liên Ngọc vẫn luôn phỏng đoán bên trong rốt cuộc là phúc hay họa, đợi đến khi về nhà, đầu tiên liền mang theo ta đi tới thư phòng của phụ thân, kể chuyện này cho Kha Tướng quân.
Kha tướng quân vốn cảm thấy ta bình thường, kém thông minh hơn Kha Liên Ngọc, nhưng hôm nay lại có thể chiếm được thánh tâm, mang đến cho cả nhà hai vinh quang.
Đây chính là vinh quang mới thấy lần đầu! Ông ấy sợ tới mức từ khi nghe được tin tức này đã tính toán mình có mắc phải tội trạng lớn phải xét nhà diệt tộc gì không, khiến Hoàng đế phải thêm dầu vào lửa để giet ông ấy.
Cũng may khi vặn hỏi thân thích ngoài cửu tộc cũng không có đại sự gì, ông ấy mới an tâm.
Ông ấy vẫy tay bảo ta: “Tố Tố là một đứa trẻ có phúc.”
Kha tướng quân cũng không quá chú trọng con gái mình, dù là ta hay là Kha Liên Ngọc, một lòng chỉ đặt vinh quang của Kha gia ở trên người con trai trưởng của mình… cũng chính là đệ đệ ta, Kha Trường Khuynh.
Chẳng qua nó chỉ một mực đi theo đại nho học hỏi, đã nhiều năm không về nhà.
Nhưng nếu không chú trọng, cũng là huyết mạch của mình.
Mấy ngày nay ông ấy lạnh lùng nhìn hai tỷ muội ở chung, phát hiện hai đứa con gái này tuy rằng tính cách khác nhau khá xa, nhưng đều là đứa trẻ ngoan, không có gây ra chuyện gì đáng chê cười.
Điều này làm cho ông ấy có chút vui mừng.
Hơn nữa điều này cũng xác định ta có thể thành hôn với Tiêu Vương. Hôn kỳ định ra sau đó không lâu, tuy rằng hơi vội vàng, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ.
Lời đồn Tiêu Vương và con gái nhà Kha Tướng quân có hôn ước đã đồn đãi vài năm, kéo dài thêm một ngày, tình cảnh hai cô nương trong nhà sẽ gian nan hơn một phần.
Kha tướng dùng tình thân không nhiều lắm nhưng dồi dào của ông ấy đặt mua của hồi môn phong phú cho ta, hơn nữa còn ám chỉ với ta rằng nếu như Tiêu Vương quá đáng thì cứ nói với ông ấy. Ta đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Và bắt đầu tính toán khi nào góa chồng thì tốt hơn.
Chỉ là…
“Vậy tỷ tỷ thì sao?”
Chung thân đại sự của Kha Liên Ngọc phải làm sao bây giờ? Kha Tướng thấy ta để ý cái này, nhìn ta thật lâu mới nói: “Tỷ tỷ của con là cô nương do tướng phủ dạy dỗ mười sáu năm, cho dù không phải con ruột của ta, nhưng cũng không ai dám bắt nạt.”
Ông ấy không nói cụ thể với ta, chỉ cho ta và Kha Liên Ngọc một liều thuốc an thần.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi định hôn kỳ, Kha Liên Ngọc đều gượng cười, bởi vì đạo nghĩa lý trí nhường người trong lòng là một chuyện, bi thương về mặt tình cảm lại là một chuyện khác.
Kha phu nhân cũng rất đau lòng, chỉ là dù sao bà cũng không phải thực sự ngu ngốc, biết đích nữ ta đây gả cho Tiêu Vương mới là tốt nhất.
Vì thế chỉ là lời nói với ta có vài phần lạnh nhạt, cũng may ta không thèm để ý nhất chính là những thứ này.
Đợi đến mùa đông tuyết rơi, sau đó băng tuyết tan, lộ ra màu xanh biếc.
Ta mặc giá y đỏ tươi thêu uyên ương vào, mang theo Trác Lộc Đao thắt dây lụa đỏ, vui vẻ bước lên bước đầu tiên trên con đường thủ tiết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.