7.
Xuân đi thu đến, ta cao hơn nhiều.
Phu nhân lấy rất nhiều vải may quần áo làm giày cho ta, ta thấy những món đồ mới này, nhớ tới quần áo cũ nhưng vẫn còn tốt trong rương, buồn đến sắp rụng tóc.
Quần áo trước kia còn tốt lắm, nhưng hôm nay ta mặc không còn vừa người nữa, thật sự là rất đáng tiếc.
“Phu nhân, đừng làm y phục mới cho con nữa.” Ta nhịn hồi lâu, vẫn là nhịn không được mà tìm phu nhân, vô cùng đau lòng: “Mang những bộ y phục cũ này sửa lại, cũng có thể mặc thêm một thời gian…”
Nhưng phu nhân không chịu, bà thuận tay bện cho ta hai bím tóc: “A Lăng sinh ra đẹp mắt, phải ăn mặc xinh đẹp mới được.”
Bà mở hộp chọn lựa, sau đó chọn hai sợi dây tóc màu xanh cùng màu với váy của ta, buộc vào bím tóc ta.
Sau khi lôi kéo ta đi một vòng trước mặt, phu nhân hài lòng gật đầu: “A Lăng thật ngoan!”
Ta biết, mình không thể lay động được bà.
“Tiểu cô nương sao cứ hay nhăn mặt như bà lão thế, như vậy không xinh đẹp đâu!”
Phu nhân vỗ vỗ lưng của ta, không đau, nhưng ta vẫn theo bản năng mà thẳng lưng, sau đó chợt nghe thấy bà ấy nói: “Yên tâm đi, những bộ y phục mặc không vừa, ta sẽ mang cho con của nhà bà con xa của ta, tóm lại sẽ không để chúng phủ bụi ở trong rương. Tiểu A Lăng, như vậy không tính là lãng phí vải vóc nữa chứ?”
Thực sự có chút không nỡ, nhưng ta nghĩ lại, bà con xa của phu nhân có nhiều bé gái, hoàn cảnh cũng không tốt lắm, mang qua cho họ cũng tốt.
Ta không còn tâm sự, cuối cùng thật tâm thật ý cười rộ lên.
Ta ra khỏi phòng phu nhân, đi ngang qua vại đá lớn bên sân, hoa sen bên trong đã sớm héo tàn, chỉ còn lại cành cây trơ trụi. Ta luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn, ngay cả thiếu gia đi học về cũng không biết.
“Hồng ngó sen hương tàn ngọc điệm thu…… Hiện tại dù đã héo, nhưng năm sau sẽ nở lại.”
Giọng của thiếu gia từ sau lưng truyền đến, ta xoay người nhìn hắn.
Bây giờ thiếu gia đã cao hơn rất nhiều, nhưng tính tình hắn vẫn tốt như cũ, cũng vẫn thích trêu chọc ta, từ sau lưng lấy ra một cây kẹo hồ lô, thiếu gia cười nhìn ta: “Tiểu A Lăng, gọi ca ca!”
Ta chớp chớp mắt, quay đầu muốn gọi phu nhân.
Thiếu gia vội vàng nhét kẹo hồ lô vào trong tay ta, khẽ cắn môi: “Đã biết cáo trạng rồi!”
Ta cầm kẹo hồ lô, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý, phu nhân đã nói rồi, biết cáo trạng mới tốt.
Có lẽ là báo ứng, ta vừa ăn kẹo hồ lô, ngày thứ hai đã có chuyện. Ta vừa bắt đầu có nguyệt sự cách đây không lâu, nhưng nó không đều, hoàn toàn không ngờ nó lại tới đột ngột như vậy.
Phu nhân đi ra ngoài thu tiền thuê, Thái ma ma lại xin nghỉ, thiếu gia đã đến trường, trong nhà chỉ còn lại có một mình ta.
Cũng may là như thế, ta mới có thể lén lút giặt váy.
Nhưng ta không nghĩ tới, chỉ mới vào nhà cầm bồ kết, đi ra đã thấy thiếu gia từ cửa đi vào.
Vẻ mặt hắn vui vẻ, đi về phía ta: “Hôm nay tiên sinh có việc, cho nên về sớm… Tiểu A Lăng, trời lạnh thế này, sao lại giặt quần áo bằng nước lạnh?”
Nói tới đây, hắn nhíu mày.
Bình thường công việc giặt quần áo đều là Thái ma ma làm, vào mùa đông sẽ đun chút nước nóng rồi pha thêm nước lạnh, nhưng ta muốn giặt váy nhanh một chút, nên không có tâm tư nấu nước.
Ta cầm bồ kết trong tay, cả người choáng váng, mắt thấy hắn đi tới, vừa thẹn vừa hoảng, vội vàng đứng trước chậu gỗ.
“Không được lại đây!”
Thiếu gia dừng bước, mờ mịt nhìn ta. Ta khẩn trương nhìn hắn, sợ hắn lại đi tới, mặt nóng bừng thúc giục hắn đi đọc sách.
Thiếu gia nhíu chặt mày.
Hắn quay đầu đi đến phòng bếp nhỏ, vừa đi vừa bảo ta đứng yên đừng nhúc nhích, nói muốn đi giúp ta đun nước nóng: “Nếu không ta sẽ tự mình giúp muội tắm rửa!”
Ta đành phải đứng chờ hắn, trong lòng cực kỳ xấu hổ.
Động tác thiếu gia rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau nước nóng đã đun xong, hắn múc đầy một thùng mang tới cho ta.
Trước khi vào đọc sách, còn không quên dặn dò ta: “Dùng xong thì gọi ta, dù sao cũng không được dùng nước lạnh, cẩn thận bị nứt nẻ tay, đau lắm.”
Ta đỏ mặt giặt xong váy, phơi lên.
Sau đó mấy ngày cũng không chịu nói chuyện với hắn, phu nhân nhận thấy có gì đó không đúng, cho rằng thiếu gia bắt nạt ta. Hôm nay lúc ăn cơm, bà ấy nhìn thiếu gia: “Con bắt nạt A Lăng hả?”
Thiếu gia lắc đầu, rất oan uổng: “Côn sao lại bắt nạt muội ấy chứ?”
Phu nhân lại quay đầu, nhìn ta nói: “A Lăng, có phải Hành ca nhi bắt nạt con không? Đừng sợ, con chỉ cần nói ra, ta làm chủ cho con!”
Ta cầm đũa, không biết nói như thế nào, đành phải cúi đầu bới cơm, rầu rĩ nói: “Thiếu gia không có bắt nạt con.”
Nhưng phu nhân có lẽ là hiểu lầm, cho rằng ta không dám nói.
Bà ấy nhìn ta vài lần, đột nhiên đ//ánh vào lưng thiếu gia một cái, giọng nói rất tức giận: “Con thật sự là có bản lĩnh!”
“Dám bắt nạt A Lăng, còn không cho con bé nói cho ta biết!”
Thiếu gia đột nhiên bị đ//ánh, đau đến nhe răng trợn mắt, tỏ ra uất ức, ta cũng bối rối, chờ kịp phản ứng, lập tức giữ chặt phu nhân: “Phu nhân, thiếu gia thật sự không có bắt nạt con!”
“Mẹ, con thật sự không có bắt nạt A Lăng!”
Thiếu gia xoa xoa vai và lưng, nhìn phu nhân: “Con cũng buồn bực, mấy ngày nay không biết sao muội ấy lại không để ý đến con? Hôm đó muội ấy giặt đồ, con còn giúp muội ấy đun nước nóng…”
“Không được nói – -”
Ta vội vàng ngắt lời, lại nghĩ tới sự xấu hổ của ngày đó, mặt bắt đầu nóng lên. Phu nhân cùng thiếu gia đều nhìn ta, ta không biết phải làm sao, đành cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, ta lại vội vàng chạy vào phòng bếp dọn dẹp, giống như như vậy có thể tránh được. Nhưng chỉ chốc lát sau, thiếu gia đã đỏ mặt đi tới, gọi ta: “A Lăng, mẹ gọi muội qua…”
Dứt lời, hắn lúng túng đi vào phòng.
Nhìn thật ngốc, ta nhịn không được len lén cười rộ lên, nhưng chợt nghĩ đến phu nhân gọi ta, lại có chút bất an.
Vào phòng, giọng phu nhân từ trong phòng truyền đến: “A Lăng đến rồi hả?”
8.
Từ sau đêm đó, mỗi khi ta thấy thiếu gia, luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Thiếu gia giống như cũng không thích ứng lắm, mỗi lần nhìn thấy ta, ánh mắt luôn né tránh.
Nhưng khi ta làm việc trong sân, hắn lại luôn nhìn lén ta.
Thật sự là chịu không nổi, ta buông giỏ kim chỉ xuống, mạnh mẽ đóng cửa sổ của hắn lại, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng giảm xuống một chút.
Cầm lấy đồ thêu, ta không khỏi nhớ tới lời phu nhân nói đêm đó.
“A Lăng, con cảm thấy Hành ca nhi thế nào?” Ta ngây người, không biết phu nhân nói lời này rốt cuộc là có ý gì.
“Chỉ chớp mắt, con đã ở trong nhà hai năm rồi.”
Phu nhân trìu mến giữ chặt tay ta, ánh mắt ôn hòa: “Lúc trước ta mua con, đích thật là có ý mua về làm vợ. Nhưng mà, tình cảm đều là tự nhiên. A Lăng ngoan, ta thật sự rất thích con, nếu con nguyện ý, chờ Hành ca nhi qua kỳ thi mùa thu, ta sẽ làm chủ tác hợp cho hai đứa con thành đôi!”
Dừng một chút, phu nhân tiếp tục nói: “Nếu không muốn, cũng không cần ngại, ta sẽ coi con như con gái, lời này của ta là thật lòng.”
Mũi ta cay cay, nghẹn ngào gọi một tiếng “Phu nhân”.
Phu nhân ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi: “A Lăng không khóc, ta đã hỏi Hành ca nhi, nếu con không muốn, nó làm ca ca cũng được, nếu con muốn, nó sẽ làm phu quân của con…… Bất luận như thế nào, chờ con ở đủ ba năm, ta sẽ thay con xóa bỏ nô tịch kia, con chỉ nghe theo tâm ý của mình, không cần cảm thấy khó xử.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThế gian này, làm sao có thể có người tốt như vậy chứ?
Ta ôm phu nhân, khóc dữ dội: “Phu nhân… phu nhân… A Lăng không muốn rời xa người, không muốn rời khỏi Bạch gia!”
Từ ngày ta đến Bạch gia, ta đã không còn nghĩ tới muốn rời đi.
Ta là một con thuyền nhỏ, nơi này chính là bến đò của ta.
Phu nhân nói, thiếu gia sẽ đối xử với ta rất tốt, nếu như không tốt, bà sẽ không tha cho hắn. Lời này, ta tin.
Dù sao phu nhân và thiếu gia cũng là người thiện lương.
Năm mười bốn tuổi, ta định thân, chờ kỳ thi mùa thu vừa qua, ta sẽ được gả cho một người rất tốt, rất rất tốt.
Tên chàng là Bạch Tư Hành.
Là một người đọc sách ôn nhu, nhã nhặn.
9.
Có lẽ là vì đã định thân, và cũng đã trưởng thành,, ta và thiếu gia cũng chưa từng nói chuyện.
Trước kia chàng quen trêu chọc ta, bây giờ lại ngượng ngùng.
Ngoại trừ giúp phu nhân truyền lời, những lúc khác chàng cũng không tới tìm ta, ta cũng sẽ không chủ động đi tìm chàng.
Thật sự là không còn cách nào, vì chỉ cần vừa nói chuyện ta sẽ đỏ mặt.
Chàng không thể thấy ta xấu hổ, mỗi lần mua đồ chơi nhỏ gì, cũng chỉ lén lút đặt ở trên bệ cửa sổ của ta.
Cứ như vậy mà qua một năm.
Ta ở Bạch gia sắp đủ ba năm, thiếu gia thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến kinh thành thi cử.
Một đêm trước khi rời nhà, chàng lại đột nhiên tới tìm ta nói chuyện.
Lúc đó là tháng bảy, trời còn oi bức, buổi tối ta mới vừa tắm rửa, đang cầm khăn lau tóc, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng rằng là phu nhân tới, vội vàng đi qua mở cửa.
Nhưng mở cửa ra, người đứng ở bên ngoài lại là thiếu gia.
Ta lắp bắp kinh hãi, tuy rằng biết mình ăn mặc rất ngay ngắn, nhưng mặt vẫn nhịn không được nóng lên.
Lỗ tai thiếu gia phiếm hồng, nhưng vẫn ôn hòa nhìn ta.
“A Lăng.”
Ta nghiêng đầu, tiếp tục lau tóc, thật sự không dám nhìn chàng.
Thiếu gia nói: “A Lăng, nàng đưa tay ra đây.”
Do dự hồi lâu, vừa nghĩ tới sáng mai chàng phải đi xa, trong lòng chợt cảm thấy có chút khó chịu. Cuối cùng là không nỡ, ta đưa tay trái ra.
Một cái vòng tay bằng gỗ được đeo vào giữa cổ tay ta.
Ta cụp mắt nhìn, lập tức hiểu được, vòng tay gỗ này là chàng tự tay làm.
Thiếu gia không ở lại lâu. Chàng đeo vòng tay cho ta, nhẹ nhàng nói: “A Lăng, nàng chờ ta nhé.”
Nhìn bóng lưng chàng, ta vuốt ve vòng tay gỗ trên cổ tay, nó thật sự có chút thô sơ, nhưng ta lại thích vô cùng.
Thiếu gia thật ngốc.
Ta không đợi chàng, còn có thể đợi ai đây?
10.
Tháng 8, ta tròn mười lăm tuổi.
Phu nhân muốn dẫn ta đến quan phủ, xóa bỏ nô tịch của ta.
Hôm đó, chúng ta thức dậy rất sớm, phu nhân còn đặc biệt bảo ta mặc y phục mới.
“Xong việc rồi, ta sẽ dẫn A Lăng đi xem kịch!”
Phu nhân rất vui vẻ, cố ý cho Thái ma ma nghỉ, dẫn ta đi ra phố. Lúc này không chỉ phải xóa nô tịch, còn phải lấy hộ khẩu của ta ghi trên danh nghĩa thiếu gia.
Trong lòng ta mong chờ, sờ sờ khế ước bán mình trong hà bao, từ rất lâu trước đây, phu nhân đã đưa nó cho ta.
Qua hôm nay, ta chính là người nhà Bạch gia chân chính.
Chỉ chờ thiếu gia trở về, chúng ta sẽ bái đường thành thân, trở thành phu thê.
Nhưng thế sự khó lường.
Sau này mỗi một ngày thức dậy ta đều hối hận, vì sao ngày đó, mình lại mặc một cái váy màu xanh chứ?
Tạ Bàn nói, ngày đó đi ngang qua Lễ Trấn, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy ta mặc váy xanh.
Loại người này chính là một khi đã muốn cái gì thì nhất định phải đạt được, vì vậy lúc này lập tức lệnh cho gia đinh kéo phu nhân ra sau đó bắt ta đến trước mặt hắn, hoàn toàn không để ý thiên lý vương pháp.
“Thiên lý? Vương pháp?”
Hắn cười nhạo một tiếng, không cho là đúng: “Ta chính là thiên lý, ta chính là vương pháp!”
Ta nhớ tới khuôn mặt hoảng sợ, đau khổ của phu nhân, tim gan như muốn tan nát.
Bà ấy bị đẩy ngã xuống đất, khàn cả giọng gọi “A Lăng”, thậm chí còn không biết rốt cuộc là ai đã bắt ta đi.
Ta bị bịt miệng ném vào trong xe ngựa, cách rất xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cầu xin bi ai của phu nhân.
“Các vị hàng xóm, người tốt bụng! Mau cứu con gái nhà ta với! Cầu xin các người, cứu A Lăng của ta về với…… Con gái nhà ta bị tên kia bắt đi……”
Ta đã bị đưa đến kinh thành như vậy.
Dọc theo đường đi, ta vô số lần muốn tìm cái chet, lại vô số lần tham lam được sống.
Ta không cam lòng, ta rất không cam lòng!
Nhìn vòng tay gỗ trên cổ tay, ta thật sự không cam lòng cứ như vậy chet đi, ta còn muốn về nhà thành thân cùng thiếu gia. Ta đã hứa với chàng, ta đã hứa, sẽ chờ chàng trở về.
Có lẽ thật sự sợ ta chet, Tạ Bàn không chạm vào ta.
Hắn đưa ta tới phủ Quốc Công, lấy đi khế ước của ta, sau đó đưa ta đi gặp mẹ hắn.
Ta lúc này mới biết được, bọn họ là thân thích của phủ Quốc Công.
Tạ lão phu nhân mắng Tạ Bàn một trận, nhưng vẫn không thể làm gì được hắn nên đành giữ ta lại, tạm thời làm nha hoàn cho muội muội của Tạ Bàn.
Ta cầu xin Tạ tiểu thư thả ta đi, nhưng nàng lại nói: “Không có lộ phí, khế ước cũng ở trong tay ca ca, cho dù ta thả ngươi, ngươi có thể đi đâu?”
“A Lăng, ta không thể.” Tạ tiểu thư thương hại ta, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ, nàng thở dài: “Nếu thả ngươi đi, ca ca ta nổi đ//iên lên, mẹ và ta phải làm sao?”
“Để ngươi ở bên cạnh ta, mẹ ta xem như đã rất che chở cho ngươi rồi.”
Nàng nói như vậy, ta liền biết, ta sẽ không thể trở về nhà nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.