4.
Nhân khẩu Bạch gia đơn giản.
Lão gia mấy năm trước đã mắc bệnh qua đời, trong nhà chỉ còn lại phu nhân và thiếu gia sống nương tựa lẫn nhau, cộng thêm hai ma ma được thuê, hôm nay, lại có thêm ta.
Thêm người thêm miệng ăn, trong lòng ta luôn có chút khó xử, phu nhân phát hiện ra, lại bảo ta đừng lo lắng: “Trong nhà mặc dù không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng coi như có chút dư dả, người con nhỏ, ăn lại không nhiều, chẳng lẽ còn nuôi không nổi sao?”
Dứt lời, bà ấy dẫn ta đi xem kịch. Ta mặc một bộ quần áo mới, đi theo phía sau bà, đi tới đi lui, phu nhân liền kéo tay ta. Tay bà ấy rất ấm rất mềm, ta có chút không nỡ buông ra.
Tuy nói là lần đầu tiên bị người ta lôi kéo như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy, hình như rất lâu rất lâu trước kia, ta cũng từng được đối xử dịu dàng như vậy. Đi tới trước cửa rạp hát, Bạch phu nhân buông tay đi vào mua vé, ta đứng ở cửa chờ bà, một lát sau phu nhân lại đi ra, gọi ta đi qua: “A Lăng mau tới đây, còn đứng ngốc ở đó làm gì?”
Ta ngơ ngác, bà đành phải đi tới, kéo ta đi vào bên trong. Lúc này ta mới ý thức được, phu nhân mua hai tấm vé, dù sao ta cũng đã lớn, tất nhiên là phải tính tiền.
“Phu nhân, con không xem đâu!” Ta kịp phản ứng, vội vàng giữ chặt bà lại: “Con ở bên ngoài chờ là được rồi!”
“Đến cũng đến rồi, một mình ta xem có ý nghĩa gì?”
Phu nhân kéo ta cùng ngồi xuống băng ghế, đưa cho ta một nắm hạt dưa, ánh mắt lại chỉ nhìn sân khấu: “Tiểu A Lăng, hôm nay là hát về vụ án Trát Mỹ, người mặt đen kia chính là Bao Thanh Thiên!”
Phu nhân thích xem kịch. Nhưng rạp hát không phải ngày nào cũng mở, đương nhiên, bà cũng không thể ngày nào cũng xem.
Mùa đông, trường của thiếu gia được nghỉ. Phu nhân liền nói: “A Lăng, từ ngày mai trở đi con phải theo Hành ca nhi học chữ, dù sao nó cũng nhàn rỗi, chờ con học xong, có lẽ còn có thể đọc kịch cho ta nghe!”
Thiếu gia lớn hơn ta ba tuổi, tính tình rất tốt, biết ta muốn theo hắn học chữ, cũng không tức giận ta làm chậm trễ hắn đi học. Nửa tháng trôi qua, thiếu gia khen ta với phu nhân, nói ta thông minh, học rất nhanh, lại nhớ lâu: “A Lăng thật sự là cực kỳ thông minh!”
Ta được khen có chút xấu hổ, phu nhân lại rất vui vẻ. Bà gắp thức ăn cho ta, nhìn ta như có chút khát khao, lại quay đầu nhìn thiếu gia: “Nói như vậy, A Lăng rất nhanh có thể đọc kịch cho ta rồi?!”
Ta đỏ mặt gật đầu: “A Lăng nhất định sẽ nghiêm túc học, sau này đọc kịch cho phu nhân nghe.”
5.
Cuộc sống bình thản, trôi qua yên ả.
Ta cũng dần quen, mỗi sáng thức dậy vừa nấu cháo vừa đọc sách, sau đó cùng phu nhân thêu thùa. Thỉnh thoảng mấy thím nhà bên sẽ tới, nói chút chuyện nhà.
Ta chỉ lắng nghe, không xen vào.
Phu nhân lấy một miếng vải, làm một bộ y phục mới, còn lót bông thật dày, ngày giao thừa, bà gọi ta đến trước mặt, thay cho ta.
Thật ấm áp!
Tối hôm đó, ta nằm ở trên giường, nắm mặt dây chuyền đá trên cổ, ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau thức dậy, ta xách thùng gỗ đi đến giếng múc nước, hai ma ma được thuê đã về nhà ăn tết, phu nhân đêm qua uống chút rượu vẫn còn ngủ.
Không có ai múc nước, ta ngược lại có chút cao hứng, nghĩ rốt cuộc mình cũng có thể làm chút gì đó. Nhưng ta không nghĩ tới, chỉ chút chuyện nhỏ này, cuối cùng cũng không làm được.
Nước lấy hơi nhiều, ta đang nghĩ không biết phải làm sao để mang về, thiếu gia đã xách thùng nước đi, ta cũng không biết hắn tới lúc nào.
Thiếu gia cười nhìn ta: “Tiểu A Lăng, xách nước nặng như vậy, muội sẽ không cao đâu.”
“Cao hay không cao mới tốt đây……”
Ta đi theo phía sau hắn, nhớ tới quần áo phu nhân làm cho ta, có chút rầu rĩ: “Muội lớn nhanh quá, phải không?”
Thiếu gia đổ nước vào trong vại, để thùng nước xuống, sờ sờ đầu ta: “Trong nhà chỉ có một mình muội là con gái, mẹ thích sửa soạn cho muội, muội cứ tùy bà đi.”
“Nhưng, nhưng thiếu gia….”
Ta còn chưa nói xong, đã bị thiếu gia cắt ngang: “Đừng gọi ta là thiếu gia, cũng không phải nhà giàu gì, sao lại có nhiều quy củ như vậy?”
Hắn cúi đầu, mỉm cười nhìn ta: “A Lăng, phải gọi ca ca.”
“Không.”
Ta ra sức lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “Nhất định phải gọi thiếu gia.”
Lúc trước ta bị bán cho phu nhân, vì để bán được nhiều tiền hơn, cha mẹ đã ký vào khế ước nô lệ, cho nên ta hiện tại là tiện tịch. Thiếu gia là người tốt, nguyện ý coi ta là muội muội, ta cũng hiểu được cái gì gọi là đúng mực.
Những năm gần đây, chuyện quan trọng nhất ta học được chính là phải giữ đúng mực. Chỉ có giữ đúng mực, ta mới không khiến người ta chán ghét, có thể bị bán đi muộn một chút.
Thiếu gia thấy ta kiên định, giống như rất tiếc nuối, hắn nói: “Nghe theo muội vậy.”
Nhưng hắn nói như vậy, lại không làm như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừ đó về sau mỗi khi có cơ hội, hắn đều trêu chọc ta: “Tiểu A Lăng, gọi ca ca.”
Mới đầu ta còn không biết làm sao, không biết đáp lại như thế nào, sau đó bị chọc cười nhiều lần, mỗi khi gặp lại chuyện này, ta liền dứt khoát không để ý tới hắn nữa.
Trùng hợp phu nhân thu tiền thuê về gặp chúng ta, bà liền lấy từ trong hà bao ra hai viên kẹo nhét vào tay ta, lại nhìn về phía thiếu gia: “Muốn chet hả! Hành ca nhi, sao con dám bắt nạt A Lăng?”
Ta trốn ở sau lưng phu nhân, nhìn bà ấy sai khiến thiếu gia đi lấy than củi nấu cơm.
Việc nặng trong nhà đều là thiếu gia làm, dựa theo lời phu nhân nói chính là: “Trong nhà chỉ có một nam nhân, cả ngày chỉ biết đi học, lỡ biến thành đầu gỗ rồi sao? Vai không thể khiêng, tay không thể xách, ai sẽ che chở hai chúng ta?”
Ta cũng không tranh đi làm những chuyện này nữa, phu nhân đã nói như vậy, tự có đạo lý của bà.
6.
Qua năm mới, rạp hát náo nhiệt hẳn lên.
Phu nhân ba ngày hai bữa lại muốn dẫn ta đi xem kịch, bà nói ngày xuân thời tiết tốt, không xem kịch thật đáng tiếc.
Hiện tại trong nhà chỉ thuê mỗi Thái ma ma, không còn rảnh rỗi như trước kia, xong việc nhà thì đã đến buổi chiều, không còn gì làm thế là phu nhân lại dẫn ta đi xem.
Hôm nay hát bài <>, nhận được tin tức này, sau buổi trưa phu nhân đã bắt đầu dọn dẹp.
Ta chải đầu xong, từ trong sương phòng đi ra, trùng hợp đụng phải Thái ma ma đang đóng cửa, trong tay còn cầm một cái bát.
“Thái ma ma, có ai tới sao?”
Ta có chút tò mò, không biết bà ấy lấy cái bát làm gì.
Thái ma ma ngẩng đầu, thấy ta thì xua tay: “À! Một người qua đường, gõ cửa xin chén nước uống ấy mà!”
Vừa dứt lời, bà ấy lại thở dài: “Cũng thật đáng thương mà.”
Thì ra người kia là một người ăn mày què chân, mấy năm trước cũng là người của gia đình phú quý, chỉ là con gái duy nhất nhiều năm trước đã bị b//ắt c//óc, vợ vì đau thương quá độ mà bệnh nặng, buông tay nhân gian, ông ấy thương tiếc vợ con, khóc đến mù một con mắt. Sau đó vì tìm con gái, ông ấy đã bán hết gia tài, bất đắc dĩ chỉ có thể lưu lạc ăn xin khắp nơi, hỏi thăm tung tích con gái.
“Ông ấy vừa rồi còn đang hỏi đấy, có từng gặp qua một đứa bé gái, giữa hai lông mày –”
“A Lăng – -”
Phu nhân đã dọn dẹp xong xuôi, gọi ta một tiếng, ta cũng không nghe rõ phía sau Thái ma ma nói gì nữa, đi về phía phu nhân.
“Mau mau đi thôi!”
Phu nhân có chút gấp gáp: “Dọn dẹp lâu quá, sắp hết hứng thú xem kịch luôn rồi!”
Thái ma ma còn chưa nói xong, ta chỉ đành chào một tiếng, sau đó theo phu nhân đi đến rạp hát.
Vội vã chạy đi, cuối cùng cũng đến nơi.
Ta im lặng ngồi bên cạnh phu nhân, xem ca hát và nhảy múa trên sân khấu. Sau khi Xa thái quân ngồi ở trên ghế che mặt khóc, thì đến phiên Dương Tứ Lang hát.
“Ngàn bái vạn bái, cũng không giảm được tội lỗi của ngươi–”
Ta nhớ tới ông lão lúc trước đến xin nước, lúc này lại nghe thấy câu hát này, luôn cảm thấy rất đau buồn.
“A Lăng!”
Phu nhân bớt chút thời gian quay đầu nhìn ta một cái, hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt cho ta: “A Lăng ngoan, sao con lại khóc thương tâm như vậy?!”
Nghe lời phu nhân hỏi, ta lúc này mới ý thức được, mình xem kịch lại rơi nước mắt.
“Phu nhân, trong lòng A Lăng rất buồn.”
Ta vô cùng mờ mịt, hiểu được mình đang buồn, nhưng không hiểu vì sao lại buồn như vậy, thật giống như là đã bỏ lỡ chuyện gì quan trọng, trong lòng buồn bực không thôi.
“Có lẽ là vở kịch này hát quá hay rồi.” Phu nhân an ủi ta, lấy từ trong hà bao ra một viên kẹo, bóc vỏ giấy đưa vào miệng ta: “A Lăng mềm lòng quá rồi, khóc một chút cũng không sao…Kẹo ngọt không?”
Một vị ngọt ngào nhàn nhạt lan tràn khắp lưỡi, nỗi khổ trong miệng tức khắc bị lấp đầy.
Ta nhìn phu nhân, ra sức gật đầu: “Ngọt lắm ạ!”
Phu nhân sờ sờ đầu của ta, thấy ta không còn buồn nữa, mới quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía sân khấu.
Ta ngậm kẹo trong miệng, không dám dùng đầu lưỡi mút, chỉ mong vị ngọt này có thể đọng lại lâu một chút, đừng tiêu tan quá nhanh.
Trên sân khấu là cảnh mẹ con đoàn tụ, cũng mong bọn họ đừng chia lìa quá nhanh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.