4.
Thiên lao và lãnh cung cách nhau chừng năm trăm bước chân. Ta thở hổn hển chạy đến hiện trường vụ cháy, không ngờ lại thất vọng vô cùng. Khắp nơi đều ngập trong khói mù, nhưng chẳng hề thấy lửa lớn, đám cháy nhỏ này nếu ta đến muộn thêm một chút có khi tự tắt mất rồi.
Trong sân, các phi tần trong lãnh cung phần lớn đã được di tản an toàn ra ngoài, còn lại một số tiểu thái giám và cung nữ đang hối hả chạy vào với thùng nước trên tay. Sự xuất hiện của ta rõ ràng làm rối loạn nhịp độ của bọn họ. Mọi người đồng loạt quỳ xuống, cả sân vang lên tiếng chào cung kính: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Không nói quá, từ phi tần đến cung nữ khi thấy ta đều biểu hiện y hệt như gặp quỷ. May mà chiếc váy của ta đủ dài để che đi đôi chân trần. Một số Hoàng hậu trong cung lúc nào cũng vẻ ngoài nghiêm trang, nhưng bên trong thì ngay cả giày cũng không kịp mang.
“Miễn lễ, các ngươi mau đi dập lửa đi.” Mặc dù ta thấy đám cháy này không đủ nghiêm trọng để gây thương vong, nhưng không thể cản trở công việc của họ được.
Đứng trước cảnh tượng này, ta vẫn muốn thử giãy dụa thêm một chút. Ví như một sự cố không may xảy ra trong quá trình Hoàng hậu dập lửa, dẫn đến việc ta chẳng may bỏ mạng. Còn cụ thể sự cố gì thì đành tuỳ cơ ứng biến, miễn sao ý chí kiên định, chết luôn có nhiều cách hơn là sống.
Ta quét mắt một vòng, không thấy một ai quen biết. Sau đó, ta hắng giọng hỏi: “Vân Quý phi đâu?”
Một cung nữ đáp lại: “Bẩm nương nương, Vân Quý phi vẫn còn trong phòng.”
Kẻ địch đã ở ngay trước mắt, có lẽ đây là cơ hội tốt. Nếu Vân Quý phi đã hại chết chủ nhân của thân xác này, ta thay nàng báo thù, rồi đền mạng cũng là lẽ công bằng.
Sau khi hạ quyết tâm, ta quay sang hỏi cung nữ: “Ngươi biết phòng của Vân Quý phi ở đâu không?”
Cung nữ run rẩy đáp: “Bẩm nương nương, ở cuối phía Tây, cấm địa U Uyển.”
Ta theo bản năng rẽ trái, lòng đầy tự tin đi vào sân. Dọc đường thấy cung nữ và thái giám bê chậu nước, từ điểm cháy lan ra hai bên để dập lửa. Tất cả đều diễn ra rất trật tự, trước gấp sau chậm, chỉ cần không có người chết thì không ai phải chịu tội.
Trong lúc nguy cấp này, mạng người đột nhiên trở nên bình đẳng đến kỳ lạ. Có lẽ chỉ nơi như lãnh cung mới có thể đối xử công bằng với tất cả sinh mệnh như vậy.
Theo con đường nhỏ, ta đi đến cuối, thấy biển gỗ ghi rõ ràng ba chữ “Viện U Uyển.” Ba phần mười may mắn chọn đúng đường, cuối cùng vận may cũng đến với ta.
Nơi này cách hiện trường đám cháy quá xa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng bên ngoài náo loạn, người người hô hoán, trong phòng lại hoàn toàn không có lấy một động tĩnh, điều này quả thực khiến người ta nghi hoặc.
Ta chần chừ gõ cửa, bên trong lập tức vang lên giọng nói đầy oán khí: “Cút! Hoàng thượng không đến, bổn cung sẽ tự thiêu chết ở đây!”
Tỷ tỷ, có lẽ ngươi nghĩ nhiều quá rồi, thật sự có cháy, trông cậy vào Hoàng thượng vô tình không bằng trông vào ta.
Ta đẩy cửa bước vào, Vân Quý phi ngồi nghiêm chỉnh giữa đại sảnh, nghe tiếng cửa mở, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy ta, ánh sáng hy vọng trong mắt nàng lập tức hóa thành hận thù sâu sắc.
“Sao lại là ngươi?” Vân Quý phi gần như nghiến răng ken két nói.
“Ngươi gầy đi nhiều rồi.” Đó là ấn tượng trực quan nhất của ta. Chỉ trong mười ngày nửa tháng, từ đóa đào kiều diễm biến thành trái cà bị sương đánh gục.
Dù sao, Vân Quý phi vẫn ăn mặc gọn gàng, không chút sơ suất, nhưng khuôn mặt đã tiều tụy đến nỗi không còn hình người. Gò má nhô ra, đôi má hóp lại, hốc mắt sâu hoắm với viền đen u ám bao quanh.
Không hiểu vì sao, lời nói đó như châm ngòi cơn thịnh nộ của nàng. Vân Quý phi mở to mắt, mặt đỏ bừng, bật dậy lao thẳng về phía ta, vừa đi vừa gào rít những lời nguyền rủa độc ác: “Lý, Triều, Ca, ngươi nhất định không có kết cục tốt!”
Ta quay người đóng cửa lại, mặc nàng lao đến bóp chặt cổ ta.
Ta cười nhẹ, chân thành nói: “Đa tạ lời chúc của ngươi.”
Đúng là không ai hiểu bản thân hơn kẻ thù. Nhờ Vân Quý phi, cuối cùng ta cũng biết tên thật của chủ nhân cơ thể này, còn được nàng ban cho lời chúc “đẹp đẽ” vô cùng.
Chết không yên cũng là chết, chẳng vấn đề gì. Nhưng phải nói, đôi tay yếu ớt như chân vịt của Vân Quý phi quả thực không đủ lực để bóp chết ta.
Tuy nhiên, sức người là vô hạn, nếu ta biết cách chọc tức nàng thêm một chút, có lẽ nàng sẽ bộc phát sức mạnh kỳ diệu.
Ta nhếch môi cười khinh bỉ, giọng đầy giễu cợt: “Hiện giờ ngươi trông chẳng khác gì đứa trẻ ta đã mất trong bụng.”
Ai ngờ, nghe xong câu này, toàn thân Vân Quý phi bỗng khựng lại, đôi tay đang siết cổ ta bắt đầu run rẩy. Biểu cảm giận dữ trên mặt nàng dần chuyển thành kinh hãi, hoảng loạn thay thế cho oán hận.
“Là ngươi?” Nàng thở dốc từng hồi, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng ngửa mặt cười lớn: “Ngươi thật nhẫn tâm, ha ha ha, ta thua rồi!”
“Ngươi đang nói gì vậy?” Phản ứng của Vân Quý phi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, khiến ta không khỏi dấy lên một nỗi bất an sâu sắc.
Vân Quý phi cười đến nghiêng ngả, rồi buông tay hoàn toàn: “Ha ha ha, ta không thua! Một Hoàng hậu như ngươi để giết một Quý phi như ta, không ngại tự mình xuống tay với con mình, ta không thua!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhìn Vân Quý phi phát điên, lưng ta toát mồ hôi lạnh. Ta không biết mình đã ra khỏi lãnh cung thế nào, cũng không rõ làm cách nào quay về được Tiện An cung.
Trên đường đi, ta cố gắng không nghĩ ngợi, nhưng đầu óc không ngừng vận động, chỉ quẩn quanh một câu hỏi: nếu tất cả những việc này đều do chính Hoàng hậu tự tay dàn dựng…
Những điểm nghi ngờ trước đây bỗng trở thành bằng chứng mạnh mẽ nhất:
Thái y giả với thái độ kỳ quái;
Thi thể dưới đáy sông Tiện An cung;
Sự hoảng sợ của cung nữ khi Thái y giả bị bắt;
Và câu nói của cung nữ khi sự việc kết thúc: “Chúng ta đã thành công.”
Thực ra, ta không muốn biết sự thật. Nhưng thiên lao vẫn còn một người dùng tính mạng để che giấu chân tướng, người mà ta đã từng chạy đến chất vấn lý do.
Để xác nhận một lần cuối cùng, ta gọi cung nữ tâm phúc của chủ nhân này.
Cung nữ vừa bước vào liền bật khóc: “Nương nương, vì sao người lại sai người đánh ngất nô tỳ? Nô tỳ suýt tưởng người lại nghĩ quẩn rồi.”
Ta hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện Hà Thái y bị dìm xuống hồ, có để lại sơ sót gì không?”
Cung nữ lập tức ngừng khóc, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Nương nương cứ yên tâm, những kẻ ra tay đều đã xử lý gọn gàng.” Nàng kín đáo làm động tác cắt ngang cổ.
Ta ngừng thở trong giây lát, nghe nàng tiếp tục: “Hơn nữa, Doãn Cửu đã nhận hết tội danh này, thật là một niềm vui ngoài mong đợi.”
Doãn Cửu! Đôi mắt trong sáng của hắn hiện lên trong đầu ta, khiến lòng dâng lên một nỗi áy náy.
Nghe cung nữ kể lại, Doãn Cửu vốn là con trai của tội thần, năm xưa cả nhà Doãn gia bị tru di cửu tộc, nhưng trong lúc chạy trốn, hắn ngã xuống vực sâu mà lại may mắn thoát chết.
Thế nhưng đối với ta, bất luận lý do ra sao, từ đầu đến cuối hắn đều tận lực trợ giúp nguyên chủ. Nếu không phải vì cứu ta lúc nguyên chủ tự vẫn, có lẽ khi thi thể của Thái y giả bị phát hiện, hắn đã có cơ hội thoát thân.
“Nương nương, người định đi đâu vậy? Đợi nô tỳ với!”
Khi tâm trí ta quay lại thực tại, đã bước ra khỏi cửa phòng, bỏ mặc tiếng gọi của cung nữ ở phía sau, ta cứ thế bước nhanh về phía trước. Tuy rằng chân đã được bảo vệ bởi lớp tất dày, nhưng qua lại nhiều lần, lòng bàn chân cũng đã bị cắt xước không ít chỗ. Thêm vào đó, thân thể vừa trải qua cơn bệnh nặng, ta chưa chạy được bao lâu đã hoa mắt chóng mặt, lần đầu tiên trong đời ta hy vọng mình sẽ không ngã gục.
Khi tỉnh dậy, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả căn phòng một màu huyết sắc.
Cung nữ nhỏ thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương tỉnh rồi! Thái y nói người do khí huyết công tâm nên cần nghỉ ngơi lâu dài.”
“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến thiên lao.” Hôm nay dù có phải bò, ta cũng sẽ đến đó, nếu không thể cứu hắn, ít nhất cũng có thể cùng hắn chết chung, trùng hợp thay, người ấy cũng tên Doãn Cửu.
“Nương nương, chẳng lẽ người sợ hắn sẽ phản bội chúng ta?” Cung nữ nhỏ giọng trấn an: “Xin nương nương yên tâm, khi nô tỳ đi mời Thái y, nghe thị vệ nói Doãn Cửu đã thắt cổ tự vẫn sau khi người rời đi.”
Hắn đã tự sát rồi ư…
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu lan tràn, ta chỉ cảm thấy mọi chuyện thật buồn cười.
Thì ra vị Hoàng hậu này mới chính là kẻ tâm cơ sâu nhất trong chốn thâm cung.
Nếu khi vừa xuyên không đến đây, ta đã chết ngay lập tức thì có lẽ đã không phải gánh trên vai sinh mạng của nam nhân kia. Không, đáng ra ta không nên xuyên không đến đây, cuộc đời ta đã kết thúc từ nhiều năm trước rồi.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Một tiếng hô the thé phá tan dòng suy nghĩ của ta, ta không nhịn được mà thốt lên: “Thật là không đúng lúc.”
Hoàng thượng tiến vào phòng, phất tay cho mọi người lui ra, rồi ngồi xuống bên giường ta, ánh mắt đầy tình cảm và chăm chú nhìn ta.
“Nghe nói Hoàng hậu hôm nay đã đến thiên lao, lại còn ghé qua lãnh cung?”
Cũng đúng, nhất cử nhất động của ta e rằng từ lâu đã lọt vào tai ngài rồi.
Đối diện với sự thăm dò của Hoàng đế, ta dứt khoát nói thẳng: “Phải, ngài muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.