Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

11:11 sáng – 14/11/2024

3.

Khi tôi đẩy cửa vào, một con quái vật đang ngồi xổm trên ghế dài, dưới sàn là một vũng máu sền sệt, đỏ rực, trơn tuột. Những mảnh tứ chi người nằm rải rác khắp nơi, ngay cả người chuyên thu gom xác cũng chưa chắc có thể phục hồi chính xác. Cảnh tượng trước mắt giống như địa ngục. Và đây chỉ là tầng thứ hai của tòa lâu đài này.

Tôi tựa vào lan can nhìn xuống dưới, cảm giác như đang tiếp xúc với một bộ truyện tranh của Junji Ito lần đầu tiên.

Tôi lẩm bẩm: “Thật khó quét dọn.”

Tôi đã biết ngay từ đầu rằng mức lương một ngàn này không phải dễ dàng kiếm được.

Tôi đeo khẩu trang, mang găng tay, cầm đồ gắp và bắt đầu chuẩn bị nhặt những mảnh tứ chi này vào thùng rác lớn.

Quái vật nhìn tôi tự mình bắt đầu dọn dẹp, nói một tiếng: “Này, bác gái, tôi đã chú ý đến bác từ lâu rồi, làm sao bác có thể bắt đầu dọn dẹp mà không có sự cho phép của chủ nhân?”

Tôi nhìn vào đôi mắt dữ tợn của nó và hỏi: “Vậy, cậu có cần dọn dẹp không?”

Tốt nhất là không, như vậy tôi có thể tránh được công việc nặng nhọc này.

Nó gật đầu lia lịa: “Cần, rất cần. Bác gái à, cháu đã mong đợi ngày bác đến từ lâu rồi.”

Khóe miệng tôi giật giật hai lần: “Tôi họ Ngô, cậu có thể gọi tôi là…”

Chưa kịp nói hết câu, nó đã nắm chặt lấy đôi găng tay cao su của tôi, suýt nữa thì kéo tuột găng tay ra, mắt nó lấp lánh nước mắt: “Má Ngô à, má không biết con đã sống thế nào trước khi má đến đâu. Nói thẳng ra, ban đầu con sống ở tầng một, giờ thì chỉ còn thiếu nước sống trên mái nhà nữa thôi. Hôi thối quá!”

Thôi, cứ để nó gọi thế nào cũng được. Nhìn vào hàm răng nhọn như kim của nó, tôi nói: “Vậy tôi bắt đầu dọn dẹp nhé.”

Nó khóc lóc mũi dãi tèm lem, ai không biết còn tưởng tôi đã làm gì nó.

Nó gật đầu mạnh: “Làm ơn giúp con nhé, má Ngô.”

Vậy là tôi kéo thùng rác bắt đầu nhặt tứ chi. Đi được một nửa, thùng rác đã nặng không thể tưởng tượng nổi, bánh xe nhuộm đỏ, gần như không quay nổi nữa.

“Má Ngô, để con giúp!” Nó từ phía sau đẩy thùng rác.

Tôi cảm thấy nếu kéo thêm chút nữa, chắc bắp tay tôi sẽ lên chuột luôn. Đi vòng quanh tầng hai một vòng, cánh tay tôi hoàn toàn không thể nhấc lên được nữa. Tay cầm gắp run rẩy.

“Này…” Tôi nhìn nó.

“Tôi còn chưa hỏi tên cậu là gì?”

Nó cười: “Gọi con là Tiểu Lý đi. Tên đầy đủ của con là Leonardo DiCaprio Lý.”

Tôi bỏ qua lời trêu đùa đó và gật đầu: “Tiểu Lý à, hôm nay má Ngô của con có thể phải đi sớm rồi.”

Tôi chỉ nghĩ dọn dẹp mệt mỏi, nhưng không ngờ lại mệt đến mức này. Nếu không đi ngay, e rằng tay tôi sẽ “nộp mạng” ở đây mất.

“Vậy à…” Nó thất vọng gãi đầu, móng vuốt sắc nhọn cào vào da đầu kêu keng keng như chạm vào sắt.

Tôi nói: “Ngày mai, tôi sẽ quay lại.”

Mặt nó rạng rỡ cười, nếu người thường thấy nụ cười dữ tợn của nó, chắc chắn sẽ bị ám ảnh cả đêm.

“Vậy con tiễn má nhé.”

Nó nâng thùng rác lớn và tiễn tôi ra cửa: “Má Ngô, ngày mai má nhất định phải quay lại đấy.”

“Chắc chắn rồi. Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Tôi quay lại kéo thùng rác rời khỏi phó bản.

Ông chủ nói: “Cô chỉ được trả lương khi dọn sạch hoàn toàn một phó bản thôi nhé.”

Tôi nhìn ông ta: “Đó là điều hiển nhiên.”

Ông ta nhướng mày: “Vậy cô còn muốn đi phó bản này nữa không? Khối lượng công việc của các phó bản khác nhau hoàn toàn đấy. Tôi sẽ không tính đến mức độ khó dễ đâu. Với cùng một công sức, có thể cô đã có thể dọn sạch ba phó bản rồi. Người thông minh sẽ biết lựa chọn nào là đúng.”

Tôi kéo thùng rác đến bãi rác: “Vậy ông cứ coi tôi là kẻ ngốc đi.”

Tiếng cười sảng khoái của ông ta vọng từ phía sau, như thể nghe được một câu chuyện hài hước hoặc gặp được điều gì đó đáng vui mừng.

Sau khi đổ tứ chi vào bãi rác, tôi nhìn vào cảnh báo ở lối vào bãi rác, toàn bộ là dấu chấm than đỏ.

[Cảnh báo: Bãi rác chỉ được vào từ 13:00 đến 14:00 hàng ngày, vào các thời điểm khác sẽ tự chịu hậu quả!]

Ở lối vào có sáu cái đồng hồ đang đồng thời quay, dường như để ngăn chặn sai lệch. Tôi vào lúc 13:22, và ra lúc 13:47. Ở đây, việc phân loại rác rất nghiêm ngặt, phải xếp vào khu vực quy định, nếu không sẽ xảy ra những chuyện kỳ lạ.

Động tác của tôi vẫn chưa đủ nhanh nhẹn. Nghĩ một chút, tôi quay lại sảnh chính. Ông chủ vẫn đang xem livestream, ba mươi mốt cái đầu đồng thời quan sát, khiến tôi nghi ngờ liệu mắt trên ngực ông ấy có phải là đồ trang trí không. Nếu không thì làm sao mà nhìn thấy được?

“Về rồi à?” Ông ta hỏi như một thói quen.

“Ừm.” Tôi đáp lại, đồng thời do dự một chút.

“Ông chủ, tôi có thể tạm ứng trước một chút tiền lương không?”

Lý do của tôi còn chưa nói ra, ông ta đã hỏi: “Cô cần bao nhiêu?”

Tôi trả lời: “Ba ngàn, tôi định…”

“Không cần nói với tôi cô định dùng để làm gì, lương sẽ được chuyển vào tài khoản của cô ngay.”

Ông ta thản nhiên nói, đột nhiên tập trung: “Đi theo tôi, phó bản mới sắp ra đời rồi.”

4.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trên bức tường bên phải của sảnh chính, một cánh cửa lúc ẩn lúc hiện, không ngừng chớp nháy.

Ông chủ như một người cha đứng ngoài phòng sinh, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng. Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của ông ta, tôi cũng trở nên căng thẳng.

Cho đến khi cánh cửa nhập môn trở nên rõ ràng, lông mày của ông chủ hoàn toàn nhíu lại.

Tôi nhìn ông ta: “Ông chủ, dường như ông không vui lắm?”

Là người đứng sau trò chơi kinh dị này, việc thêm một phó bản đối với ông ta lẽ ra phải là chuyện tốt chứ.

Ông ta nhìn tôi: “Trong quá trình tiếp xúc với NPC, chắc cô đã nhận ra rằng, quá khứ của chúng không mấy tươi đẹp. Phó bản ra đời mang theo nỗi đau, nếu nói đứa trẻ sơ sinh của loài người là hy vọng, thì sự ra đời của phó bản chính là tuyệt vọng. Nếu là cô, liệu cô có thể vui vẻ không?”

Lập tức, tôi nghĩ đến Cửu Vĩ. Nó nói về việc bị lột da một cách thản nhiên, nhưng nỗi đau thực sự chỉ có nó mới hiểu.

Tôi nói: “Nếu là tôi, tôi không thể vui.”

Tôi chỉ mong thế gian này có ít khổ đau hơn, nhiều niềm vui hơn.

Khi cánh cửa nhập môn ổn định, ông chủ xoay núm cửa: “Hãy cùng tôi vào xem.”

Tôi theo sau ông ta bước vào cửa, trời tối tăm vô cùng, gió cát mù mịt cuốn quanh mặt đất. Đi vài bước về phía trước, một trại trẻ mồ côi xuất hiện trước mắt, hai con mèo, một trắng một đen, đứng song song trên bức tường.

Mèo đen hỏi: “Các người là ai?”

Mèo trắng: “Meo meo meo meo.”

Ông chủ chuẩn bị tiến lên phía trước, mèo đen cảnh giác nói: “Dừng lại, đừng đến gần nữa.”

Mèo trắng: “Meo meo, meo meo meo meo.”

Ông chủ dừng lại và nói: “Chúng tôi là gia đình của các con. Các con à, chào mừng đến với trò chơi kinh dị. Các con sẽ trở thành boss trấn giữ phó bản này và điều hành nó. Thông tin liên quan tôi sẽ truyền đạt sau. Chúng ta đến đây để gặp các con và làm quen với nhau.”

Mèo đen nheo mắt: “Chúng tôi không cần gia đình, xin mời các người rời đi.”

Mèo trắng: “Meo meo…”

Mèo đen nhìn nó: “Đủ rồi, con mèo ngốc này, đừng dịch đồng thời nữa, chúng nghe hiểu mà.”

Mèo trắng buồn bã ngừng kêu meo meo.

Mèo đen quay đầu: “Dù sao thì, nơi này không chào đón các người.”

Tôi nhìn ông chủ và hỏi: “Ông chủ, chúng ta có nên rời đi không?”

Dù sao đối phương cũng đã ra lệnh đuổi khách rồi.

Ông chủ gật đầu và nói với hai con mèo: “Chúng ta sẽ rời đi ngay, hy vọng các con sẽ sớm thích nghi với cuộc sống ở đây.”

Dưới ánh mắt cảnh giác của mèo đen, chúng tôi bước ra khỏi cửa.

Sau khi đóng cửa, tôi mới phát hiện có gì đó dưới chân mình. Cúi xuống nhìn, là con mèo trắng.

Nó đang cọ cọ vào ống quần tôi.

Ông chủ cũng nhận ra: “Một tài năng phi thường, có thể xuyên qua phó bản.”

“Tài năng xuyên qua phó bản là điều đáng ngạc nhiên sao?” Tôi ngạc nhiên, vậy việc tôi đi tới đi lui là gì?

Ông chủ nói: “Lối ra vào phó bản chỉ mở khi người chơi vào ra phó bản, NPC không thể rời khỏi phó bản. Đây là quy tắc do ông chủ trước đặt ra, ngay cả tôi cũng không thể thay đổi. Vì vậy, xuyên qua phó bản là một tài năng đặc biệt, đó là lý do tôi chọn cô.”

Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng do màn phỏng vấn của tôi đã làm ông ấy cảm động.

Không ngờ số phận đã được định đoạt từ trước. Dù điều đặc biệt là tôi, nhưng tôi vẫn thấy có chút đắng lòng.

Con mắt độc nhất của ông chủ xoay tròn: “Có vẻ như chú mèo nhỏ này rất thích cô.”

Tôi có vẻ không thu hút mèo đến thế chứ? Nghĩ ngợi một lúc, tôi lấy đồ ăn vặt từ túi quần.

Mắt mèo trắng lập tức sáng lên.

Tôi nói: “Nó chỉ đói thôi.”

Tôi xé bao bì và đưa cho nó, nó cắn lấy rồi chạy đến cửa cào cửa.

Tôi ngạc nhiên: “Nó muốn mang về cho mèo đen.”

Tôi mở cửa cho nó, mèo trắng nhảy vào cửa và biến mất.

Ông chủ nói: “Rất hiếm khi một phó bản có hai NPC, chắc chắn mối quan hệ của chúng rất thân thiết.”

Tôi thầm nghĩ, có lẽ chúng là anh em hoặc chị em. Nhưng không ngờ tôi đã sai lầm nghiêm trọng.

Trong phó bản, mèo trắng ngậm thức ăn đến trước mặt mèo đen.

Mèo đen vẫy đuôi, nhìn nó: “Cậu ăn đi, bình thường toàn là tôi nuôi cậu, nhưng ở đây tôi không thể. Cậu không nên đi cùng tôi đến đây, tôi không phải là một người chủ tốt.”

Mèo trắng “meo meo” hai tiếng, dựa vào bên cạnh mèo đen.

Mèo đen thở dài: “Tại sao tôi biến thành mèo rồi mà vẫn không hiểu cậu đang nói gì nhỉ?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận