Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

9:46 sáng – 14/11/2024

Thẩm Sơ Văn nhíu mày, muốn nói lại thôi: “Hay là… phu nhân cứ cười đi?”

Mẫu thân lúc này khụ một tiếng, ta biết bà ấy chuẩn bị ra mặt can thiệp rồi.

Chỉ là, cách bà ấy giải quyết tình huống luôn chỉ có một:

Hạ thấp ta, để nâng nữ nhi bảo bối của bà ấy lên.

Cứ như vậy, ta lại trở thành vật làm nền cho trưởng tỷ.

Và cũng dễ dàng chuyển đổi chủ đề, lần nào mẫu thân dùng cách này cũng đều hữu dụng.

“Lệnh Nguyệt nhà ta có làm phiền đến Tả Thừa tướng không?”

Bà ấy cười nói: “Lệnh Nguyệt từ nhỏ đã nghịch ngợm, gan lớn, không có chút quy củ nào, không giống như Châu Nhi, từ bé đã nhút nhát, nên khi gặp chuyện mới hoảng sợ như vậy, Tả Thừa tướng chớ trách.”

Ta chống cằm, nhìn bà ấy diễn kịch.

Đợi đến khi Thẩm Sơ Văn bóc hết quả vải cuối cùng trong đĩa, mới từ từ lên tiếng: “Nhạc mẫu nói sai rồi, trong mắt ta, Nguyệt Nhi chính là nữ tử tốt nhất trên thế gian này, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ta.”

Sau đó, hắn đẩy đĩa vải đã bóc vỏ về phía ta, rồi nói tiếp: “Cũng giống như những quả vải trong đĩa này, sạch sẽ, trong sáng và quý giá.”

Kể từ khi lập quốc, vải là món ăn quý hiếm chỉ dành cho Hoàng Đế, các phi tần có địa vị cao trong hậu cung và các trọng thần trong triều.

Còn nhà chúng ta có thể ăn được, tất nhiên là nhờ ơn của Thẩm Sơ Văn.

Ban đầu, khi nghe lời nói của mẫu thân, phụ thân đã định gật đầu phụ hoạ như thường lệ, nhưng sau khi nghe thấy lời phản bác của Thẩm Sơ Văn, ông vội vàng cười ngượng ngùng.

Ta siết chặt khăn tay, ánh mắt từ sự cảm động ban đầu chuyển sang sự ngưỡng mộ.

Đây… diễn xuất quá nhập tâm, hắn thật sự đã rất cho ta thể diện.

Thẩm Sơ Văn, ta sẽ không gọi ngài là đại gian thần nữa.

Trong lòng ta thầm thề.

Đại ân đại đức, khó mà quên được.

Vị ngọt của quả vải lan tỏa trong miệng ta, giống như hương thơm của hoa hợp hoan bay tới từ xa trong tiết trời mùa hè này.

Thẩm Sơ Văn cong môi cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm âu yếm, suýt nữa đã cuốn ta vào vòng xoáy dịu dàng của hắn.

“Phu nhân vui là được rồi.”

6.

Thời gian sau đó, ta đều đi sớm về khuya.

Thỉnh thoảng gặp Thẩm Sơ Văn, ta cũng chỉ vội vàng chào hỏi rồi đi luôn.

Có lần hắn cau mày gọi ta lại, trong mắt thoáng qua một chút tủi thân khó nhận ra:

“Gần đây nàng đang làm gì vậy?”

Ta vỗ vai hắn như đối xử với một người huynh đệ:

“Thẩm đại nhân, ngài cứ yên tâm đi, bảo đảm sẽ khiến ngài hài lòng!”

Người hắn cứng đờ, nhíu mày:

“Ý nàng là gì?”

Ta mỉm cười: “Bí mật.”

“Bí mật?”

Ta ôm lấy cánh tay hắn, nhìn quanh để chắc chắn không có ai, rồi thì thầm vào tai hắn: “Thẩm đại nhân, ta biết ngài đang rất sốt ruột, nhưng ngài đừng vội.”

“Gần đây chính sự bận rộn như vậy, nhất định ngài đã rất mệt mỏi, không sao cả, ta sẽ khao ngài thật tốt!”

“Đảm bảo ngài…”

Ta sờ cằm suy nghĩ một lúc: “Ồ, ngây ngất như ở trên mây!”

Có lẽ là như vậy, lời dạy của ma ma trong nhà quả thật không sai.

Nhìn thấy vành tai của Thẩm Sơ Văn dần ửng đỏ, khi hắn còn đang ngây người chưa kịp phản ứng, ta đã bịt miệng cười rồi chạy đi mất.

Đến giờ Thìn ngày hôm sau, ta đã sớm đứng đợi ở cửa thư phòng của Thẩm Sơ Văn.

Đợi hắn từ triều đình trở về phủ, ta vén váy chạy lại đón tiếp, cười tươi kéo tay hắn:

“Thẩm đại nhân, ngài đến đây, ta có điều bất ngờ dành cho ngài.”

Trên mặt hắn lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đi theo ta, miệng lẩm bẩm: “Vội vã như vậy làm gì, cẩn thận ngã đấy.”

Ta không rãnh để ý đến lời hắn nói, bảo hạ nhân mở cửa thư phòng.

Bên trong, có hai hàng nam tử đứng thẳng tắp.

Hai mươi người đồng thanh lên tiếng: “Thẩm đại nhân.”

“…”

Ta quay sang ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Văn: “Thẩm đại nhân, ngài có hài lòng không?”

Thẩm Sơ Văn vừa nhìn đám nam tử vừa cúi đầu nhìn ta:

“Ý nàng là gì?”

Ta giả vờ thở dài: “Thôi nào, Thẩm đại nhân, ngài không cần khách sáo như vậy, bên ngoài đồn đại gì ta cũng nghe thấy hết rồi, ta hiểu được nhu cầu của ngài mà.”

“Ngài đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng nên đối xử tốt với ngài mới phải.”

Ta đến gần thì thầm vào tai hắn: “Yên tâm đi, ta đã điều tra rõ lai lịch của bọn họ rồi, đều là những người có gia thế thanh bạch.”

Thẩm Sơ Văn lại im lặng, môi mím thành một đường thẳng.

Ta không nhìn ra vẻ mặt của hắn, nhưng ta cảm thấy, có lẽ hắn đang vui vẻ.

“Thích không?” Ta hỏi.

Nếu không thích, ta sẽ đi tìm người khác.

“Không thích.”

Giọng nói của hắn lạnh đến nỗi ta không tự chủ được mà rùng mình một cái.

“Ơ…”

Ta lặng lẽ vò nát chiếc khăn trong tay, nghĩ thầm Thẩm Sơ Văn quả thật là đòi hỏi quá cao.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao không sao, vậy thì ta đi tìm đám người khác, sẽ xinh đẹp hơn thế này.”

Haiz…

Trời ạ, không biết ta đã tốn bao nhiêu ngày để tìm đủ hai mươi người nam tử tuấn tú thế này, đến nỗi cơm không ăn ngon, nước cũng không có thời gian uống.

Đáng lẽ ra lúc đầu nên nghe ngóng sở thích của Thẩm Sơ Văn trước đã.

Ta chán nản vẫy tay đuổi những người kia đi: “Các người lui xuống trước đi.”

Cửa vừa đóng lại, Thẩm Sơ Văn cũng chẳng thèm để ý đến ta, tự mình ngồi xuống xử lý công vụ.

Ta ôm mặt nhìn vẻ không vui của hắn, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.

Từ ngày ta gả vào Thẩm gia, Thẩm Sơ Văn luôn bận rộn, sau khi hạ triều, hắn lập tức chui đầu vào thư phòng xử lý công vụ, ta thường xuyên thấy hắn nhìn đống văn kiện mà thở dài, đôi mày nhíu lại.

Trông hắn thật giống một vị Thừa tướng tốt đang lo lắng cho quốc gia đại sự.

Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng từ “gian thần” có phải là do người có ý đồ xấu cố ý bôi nhọ hắn, gán cho hắn những tội danh oan uổng hay không.

Từ xưa đến nay, có kẻ gian nịnh nào lại lo lắng suy tư như hắn chứ?

Chẳng phải bọn họ đều đi đến trà lâu tửu điếm để ăn uống hưởng lạc, lui tới những nơi thanh lâu lầu xanh, tham ô tiền bạc hay sao?

Nghĩ đến đó, ta đắm chìm trong suy nghĩ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hắn, cho đến khi hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt chúng ta giao nhau:

“Trần Lệnh Nguyệt, nàng lại đang nghĩ ra trò xấu gì nữa rồi?”

“Hả?” Ta giật mình, thân thể đột ngột cứng đờ.

“Ta không có!”

Hắn đặt công văn xuống, khóe mắt chợt hiện lên ý cười, giọng nói mang vẻ trêu chọc: “Chẳng phải nàng muốn biết những lời đồn đại kia là thật hay giả sao?”

Ta: “…”

Ta lắc đầu phủ nhận: “Không có.”

Hắn tiếp tục nói: “Chẳng phải nàng muốn biết ta có thích nam nhân hay không sao?”

Ta: “…”

Ta tiếp tục lắc đầu phủ nhận: “Thật sự là không có, những điều này ta đều biết cả rồi.”

Không chỉ ta biết, mà cả Kinh Thành này ai cũng biết.

Thẩm Sơ Văn đứng dậy, tiến đến trước mặt ta, sau đó cúi người xuống ngang tầm mắt ta:

“Nàng biết cái gì?”

Lúc này, triều phục trên người hắn vẫn chưa cởi bỏ, ta dường như cảm nhận được áp lực quan trường đè nặng lên mình.

“Ta không biết gì cả.”

Giọng ta cứng đờ, cả người căng thẳng, sợ một khi lỡ lời thì đầu sẽ lăn lóc dưới chân.

“Thật sao?” Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới: “Vậy nàng cảm thấy ta là người như thế nào?”

Ta không chút do dự: “Ngài đương nhiên là người rất tốt.”

Điều này ta không nói dối.

Ít nhất theo quan điểm của ta, Thẩm Sơ Văn là một người tốt.

Trước mặt hắn, đôi khi ta vẫn có thể làm một chút bản thân mình.

Hơn nữa, hắn còn giúp ta nói chuyện, mua cho ta những món ngon, cho ta tiền tiêu.

Khi ta muốn mở một cửa hàng bán phấn son, hắn thậm chí còn không chớp mắt, đã sai hạ nhân thân tín đi cùng ta chọn mặt bằng.

Các loại trâm cài, trang sức, ta chẳng thiếu thứ gì.

Chính vì hắn đối xử tốt với ta trước, nên ta mới muốn giúp hắn thực hiện những điều mà hắn muốn làm nhưng lại e ngại lời ra tiếng vào.

Ta cong môi nhìn hắn, cố gắng hết sức để thể hiện sự chân thành của mình, để hắn biết rằng ta không nói dối.

Quả nhiên, Thẩm Sơ Văn nhìn biểu cảm của ta, giọng nói trở nên vui vẻ: “Ừ.”

“Nhưng mà, về những lời đồn đại rằng ta là đoạn tụ, phu nhân vẫn nên tự mình chứng thực mới được.”

“Ta biết rồi, đương nhiên ta sẽ làm, Thẩm đại nhân đừng vội, ta sẽ nhanh chóng…”

Chưa kịp nói hết câu, môi của Thẩm Sơ Văn đã áp lên môi ta.

Căn phòng tràn ngập không khí kiều diễm.

Cho đến giờ Dậu, hắn mới quyến luyến buông tha cho ta.

Ta quay lưng về phía hắn, trên người chỉ khoác hờ chiếc bào quan màu tím sẫm của hắn.

Ngón trỏ thon dài của hắn vuốt ve vai ta, giọng nói chứa sự mập mờ khó tả:

“Nguyệt Nguyệt…”

Ta nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

“Thừa tướng, ban ngày tuyên dâm là không tốt đâu!”

Ta lắp bắp: “Hơn nữa, lại còn ở trong thư phòng như thế này nữa…”

“Vậy thì sao?” Hắn nói: “Phu nhân không phải muốn biết sao? Bây giờ đã biết rồi.”

Tai ta ngứa ngáy, ta rụt cổ lại, nhưng hắn vẫn không buông tha ta.

“Nguyệt Nguyệt, vi phu là nam tử bình thường.”

“…”

Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, hai tay bịt chặt tai lại: “Biết rồi! Ngài im đi!”

“…”

Từ đó, Thẩm Sơ Văn dường như trở thành một con người khác, ta vẫn chưa kịp hiểu rốt cuộc là đã xảy ra nhầm lẫn ở chỗ nào.

Liên tiếp nửa tháng, hắn cứ quấn lấy ta không rời, còn gọi ta là “Nguyệt Nguyệt” “Nguyệt Nguyệt”.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới có thể nghỉ ngơi một chút, ta lười đến nỗi không muốn nói một lời nào, vậy mà hắn vẫn tràn đầy năng lượng đi thượng triều.

Khi ta muốn trốn nhưng lại không thể thoát khỏi, đành phải tức giận túm lấy cổ áo của hắn, hét lên: “Là ai! Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn!”

Hắn chỉ cười mà không nói gì.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận