Tôi là Tô Doanh, trước năm 13 tuổi tôi tên là Lưu Doanh.
Từ nhỏ, tôi đã biết mình không phải con ruột của gia đình họ Lưu, vì tôi chẳng hề giống họ chút nào.
Tôi nghĩ, khi mình có khả năng, tôi nhất định sẽ rời khỏi gia đình này, cố gắng sống cuộc đời mà tôi mong muốn. Còn về bố mẹ ruột của tôi, tôi không hy vọng gì ở họ.
Nếu họ đã bỏ rơi tôi thì sao?
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Thay vì đặt hy vọng vào người khác, chi bằng tự dựa vào chính mình.
Năm tôi 13 tuổi, Lý Tẩu đã đưa Tô Uyển Uyển về. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã nghĩ cô ấy trông giống như một cô tiểu thư yếu đuối.
Cô ấy không phải quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt rất đẹp, giống như một con thỏ nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ là đôi mắt sẽ đỏ hoe như sắp khóc.
Tôi có thể nhận ra rằng, cô ấy mới là con ruột của gia đình họ Lưu, vì nét mặt của cô ấy rất giống Lưu Cường.
Hóa ra là cô ấy và tôi đã tráo đổi cuộc sống. Nếu cô ấy lớn lên trong gia đình họ Lưu, chắc chắn sẽ bị đ//ánh đ//ập đến mức ngày nào cũng khóc sưng cả mắt.
Lý Tẩu đánh tôi, tôi đã quen rồi, nhưng tôi tự hỏi, nếu Tô Uyển Uyển bị đánh ở đây, liệu cô ấy sẽ khóc thế nào?
Cô ấy rất dũng cảm, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn đứng ra ngăn cản Lý Tẩu. Cô ấy nói rằng nếu còn đánh nữa, thì đừng mong có tiền.
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng cô ấy đã biết sự thật, và Lý Tẩu đã đòi tiền từ cô ấy.
Lý Tẩu là người rất ích kỷ, bà ta tráo đổi chúng tôi vào nhà họ Tô, đương nhiên là để thông qua đứa trẻ này moi tiền từ nhà họ Tô để nuôi dưỡng Lưu Cường.
Trong mắt Lý Tẩu, đàn ông là trời, còn phụ nữ chỉ là bùn đất dưới chân. Ngay cả khi Tô Uyển Uyển là con ruột của bà ta, bà ta vẫn coi thường cô ấy như thường.
Tô Uyển Uyển nhìn gia đình họ Lưu với ánh mắt đầy khinh miệt. Tôi nghĩ, cô ấy nhất định sẽ nghe theo lời sắp xếp của Lý Tẩu, che giấu tất cả mọi chuyện, rồi tiếp tục tận hưởng cuộc sống đánh cắp này.
Cô ấy chắc chắn sẽ không quay lại gia đình họ Lưu. Nơi này chẳng khác nào địa ngục, với một tiểu thư yếu đuối như cô ấy, cô sẽ bị hành hạ đến phát đ//iên.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, tối hôm đó cô ấy đã dẫn bố mẹ và anh trai quay lại.
Cô ấy to gan lớn tiếng trách mắng Lưu Vĩ và Lý Tẩu, nói ra sự thật, rồi khóc lóc xin được ở lại nhà họ Tô.
Cô ấy run rẩy, lo sợ rằng tôi sẽ hận cô, cả gia đình họ Tô sẽ hận cô, và có lẽ họ sẽ không giữ cô lại.
Tôi thật sự không hiểu, nếu đã sợ như vậy, tại sao cô ấy lại nói ra sự thật, tại sao lại quay về?
Nhiều năm sau, cô ấy nói rằng đó chỉ là chút lương tâm thôi.
Tôi nghĩ, chỉ cần chút lương tâm đó là đủ rồi.
Sau khi trở về nhà họ Tô, cô ấy luôn coi mình như một tội nhân, cảm thấy có lỗi với tôi. Dù thực tế cô ấy không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy luôn nhường nhịn tôi, bất cứ thứ gì cũng để tôi chọn trước, luôn muốn dành điều tốt đẹp nhất cho tôi. Thậm chí trong bữa ăn, cô ấy cũng không dám ăn món mà tôi thích.
Tôi gắp cánh gà vào bát của cô ấy. Nhìn cô ấy gầy gò như vậy, làm gì còn dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu như trước nữa?
Vậy mà cô ấy lo lắng tôi không cao lên được, mỗi ngày đều đúng giờ mang sữa đến cho tôi.
Sợ rằng tôi sẽ bị người khác chế nhạo vì không biết lễ nghi tại các bữa tiệc, cô luôn theo sát tôi, nhắc nhở tôi từng chi tiết cần chú ý.
Ở trường, cô ấy cũng nói với tôi về các mối quan hệ giữa bạn học và gia cảnh của họ. Nhưng khi bị người khác bắt nạt, cô ấy chưa bao giờ cầu cứu bất kỳ ai.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô ấy luôn nghĩ mình là tội nhân, đáng phải chuộc lỗi.
Khi tôi cứu cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh, cô ấy cứ run rẩy không ngừng bên cạnh tôi, liên tục nói lời cảm ơn.
Cô ấy khóc, nhưng không dám khóc quá to, sợ rằng tôi sẽ chán ghét cô ấy. Làm sao tôi có thể chán ghét cô ấy được?
Đúng là ngốc nghếch.
Tôi đã nhận thấy điều gì đó bất thường từ hành động của Lương Khải, nhưng tôi không ngờ hắn lại đê tiện đến vậy.
Ngay khi Uyển Uyển ra khỏi nhà, tôi đã cử người theo dõi cô ấy. Thật may mắn nhưng cũng thật đáng buồn, sự nghi ngờ của tôi là đúng, Lương Khải thật sự không phải kẻ tử tế.
Lần đầu tiên tôi tức giận với bố mẹ, khi họ lấy những tổn thương mà Uyển Uyển phải chịu đựng để đổi lấy lợi ích.
Họ nói rằng bây giờ chúng tôi không thể đối đầu với nhà họ Lương, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tôi hiểu, nhưng tôi không phục.
Vì vậy, tôi dẫn cô ấy tập thể dục, dẫn cô ấy học tập. Chúng tôi nhất định phải trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó, nhà họ Lương sẽ bị giẫm dưới chân.
Tôi đã thiết lập một đồng hồ đếm ngược, đếm ngược đến ngày đánh bại nhà họ Lương.
Uyển Uyển quả thực không thông minh lắm, tôi biết kéo cô ấy theo cùng nhịp điệu của mình sẽ khiến cô ấy rất mệt mỏi.
Nhưng nếu tôi không kéo cô ấy theo, một ngày nào đó, cô ấy sẽ ngày càng rời xa chúng tôi. May mắn thay, dù không thông minh, cô ấy lại đủ nỗ lực.
Cô ấy luôn nghĩ mình ngốc nghếch, không có năng khiếu, nhưng thật ra, nỗ lực cũng là một dạng tài năng.
Sau khi tốt nghiệp, cùng Uyển Uyển tạo lập công ty của riêng chúng tôi là kế hoạch mà tôi đã vạch ra từ lâu.
Cô ấy luôn nghĩ rằng mọi thứ của nhà họ Tô không liên quan gì đến cô ấy, nên tôi quyết định tạo dựng sự nghiệp của cô ấy, để cô ấy có một chỗ dựa mà không ai có thể lấy đi được.
May mắn thay, chúng tôi đã thành công, và cuối cùng Uyển Uyển cũng có được sự tự tin của mình.
Cô ấy dùng tiền kiếm được để mua quà tặng bố mẹ và anh trai, mua quần áo, giày dép, và các loại trang sức cho tôi, thậm chí còn mua cả nhà. Cuối cùng, khi tiêu tiền, cô ấy không còn phải cẩn trọng từng chút nữa, không còn phải cảm thấy như mình phạm phải tội gì to lớn.
Khi cô ấy nói về việc dùng mình làm mồi nhử để gài bẫy Lương Khải, tôi rất phản đối. Nhưng cô ấy nói rằng không muốn lúc nào cũng phải sống trong lo sợ, không muốn lúc nào cũng chỉ biết bị động chịu đựng.
Đánh bại Lương Khải có thể giáng một đòn chí mạng vào nhà họ Lương. Cô ấy đỏ mắt cầu xin chúng tôi, nói rằng nếu chúng tôi không đồng ý, cô ấy nhất định sẽ mạo hiểm một mình.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể đồng ý, nhưng cũng luôn theo sát phía sau, sợ rằng cô ấy sẽ bị thương.
May mắn thay, cô ấy vẫn bình an vô sự, Lương Khải đã bị trừng phạt thích đáng, và còn giải quyết được cả gia đình họ Lưu.
Uyển Uyển luôn nghĩ rằng tôi là ánh sáng của cô ấy, là người đã thắp sáng cuộc đời cô ấy.
Nhưng cô ấy không biết rằng, khi cô ấy bước vào nhà họ Lưu và đứng trước mặt tôi, khi cô ấy nói ra sự thật, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời vốn u tối của mình.
Hóa ra, thật sự có người ngốc nghếch đến thế, thật sự có người mà lương tâm có thể lớn hơn lợi ích, thật sự có người dù rất nhút nhát nhưng lại vô cùng dũng cảm.
Uyển Uyển, tôi hy vọng những năm tháng còn lại của cậu sẽ mãi mãi bình an và thuận lợi.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.