01
Công ty có một vị khách hàng lớn đến.
Ông chủ bảo tôi mang trà vào phòng họp.
Chưa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy một giọng nói khiến tôi nghẹt thở.
“Cảm ơn lòng tốt của Trần tổng, nhưng hiện tại tôi chưa có ý định tìm đối tượng.”
Giọng nói này, dù có hóa thành tro tôi cũng không thể quên.
Âm điệu trầm ấm, nhưng trong giọng nói lại toát ra sự lạnh lẽo.
Người này tên là Quan Yến.
Hai năm trước, cũng chính giọng nói này, hắn đã nói với tôi câu đầu tiên—
“Cô rất thiếu tiền sao?”
Tôi bưng khay trà, đứng cứng người ngay cửa không bước vào.
“Quan tổng, đàn ông nào chẳng thích mỹ nữ? Anh đừng ngại, ở đây toàn người trong nhà, anh thích kiểu mỹ nữ nào, tôi đều có thể giới thiệu.”
“Không cần.”
“Haha, có vẻ tin đồn là thật, Quan tổng có một người yêu cũ không thể quên.”
Quan Yến im lặng.
Trần tổng tiếp tục: “Là người mẫu Lạc Ninh phải không? Nghe nói anh từng vì cô ấy mà không tiếc tiền bạc, giúp cô ấy bước vào làng giải trí.”
Quan Yến năm đó rất thích Lạc Ninh, cũng giống như tôi rất thích hắn.
Giờ thì họ lại chia tay rồi sao?
Tôi lén nhìn qua khe cửa kính.
Quan Yến không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai như trước, chỉ là trong đáy mắt hắn có chút u buồn.
Có lẽ hắn vẫn chưa quên được Lạc Ninh.
Khi tôi đang mải mê nghe trộm, đột nhiên đồng nghiệp từ phía sau gọi to: “Mạnh Anh Nhiên, sao cô không đi vào?”
Đồng nghiệp đó nổi tiếng là người lớn tiếng nhất công ty.
Ngay khi cô ấy vừa gọi tên tôi,
Quan Yến “soạt” một tiếng, đứng phắt dậy.
02
Cửa mở ra.
Tôi bưng trà, đứng đối diện với hướng của lãnh đạo.
Quan Yến ngồi bên trong, vừa khéo không nhìn thấy tôi.
Lãnh đạo nói: “Mạnh Anh Nhiên, sao cô chậm vậy? Đưa trà cho Tiểu Ngô, rồi đi dọn dẹp văn phòng của tôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh ra ngoài.
Xuống lầu, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ đồng nghiệp Tiểu Ngô.
[Anh Nhiên, cô quen khách hàng hôm nay à?]
[Không quen, sao thế?]
[Tôi ở lại trong phòng họp mà, nghe anh ta hỏi về cô.]
[…Hỏi gì?]
[Hỏi cô có phải tên là Mạnh Anh Nam không, ông chủ bảo không phải, cô tên là Anh Nhiên. Anh Nhiên, cô đổi tên à?]
[Không.]
Tôi nói dối.
Trước đây, tôi thực sự tên là Mạnh Anh Nam.
Quan Yến thích gọi tôi là “Anh Anh”.
Sau khi chia tay với hắn, tôi tiện thể đổi luôn cái tên mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ ấy.
Anh Nhiên, Anh Nam, nghe qua rất giống nhau.
Quan Yến nghe nhầm cũng không có gì lạ.
Tôi cảm thấy có chút nặng lòng, thành phố rộng lớn như vậy, sao lại gặp phải hắn chứ?
Tôi biết rất rõ.
Sự kích động vừa rồi của Quan Yến là vì muốn—báo thù rửa hận.
Bởi vì một năm trước, vào ngày tôi rời bỏ hắn.
Tôi đã trói chặt hắn, bộc lộ hết mọi thứ.
Quan Yến còn tưởng tôi sẽ chơi trò gì mới mẻ.
Ngay khi hắn mong đợi và phấn khích nhất.
Tôi đã bỏ chạy.
03
Tôi không chỉ bỏ chạy mà còn nói bảy chữ:
“Nhỏ nhỏ thôi, cũng đáng yêu mà.”
Lúc đó, mặt Quan Yến tái mét.
Tôi cũng không biết hôm đó hắn thoát ra kiểu gì.
Tôi đã trói rất chặt, điện thoại hắn lại không ở gần, không thể nhờ ai giúp.
Quan Yến chỉ có thể trong cơn giận dữ chờ người giúp việc đến, phát hiện ra tình cảnh khó xử của hắn.
Khi hắn muốn tìm tôi để trả thù, hắn sẽ phát hiện ra rằng tôi đã hoàn toàn biến mất.
Đồng nghiệp lại nhắn WeChat cho tôi.
[Thật sự cô không quen anh ta à?]
[Tôi từng thấy anh ta trên tạp chí tài chính, có tính không?]
[Haha, vừa nãy tôi cá với người ta rằng cô không thể quen được người tầng lớp như Quan Yến, tôi thắng rồi.]
Tôi cười nhẹ, không trả lời nữa.
Mối nghiệt duyên giữa tôi và Quan Yến phải quay ngược về ba năm trước.
Lúc đó tôi hai mươi tuổi.
Gia đình tôi rất nghèo, cha tôi khinh ghét vì tôi là con gái, sớm đã bỏ rơi vợ con.
Mẹ tôi nuôi nấng tôi khôn lớn, bà là người thân duy nhất của tôi.
Năm ba đại học, mẹ tôi bệnh nặng, chúng tôi thực sự không đủ khả năng chi trả khoản viện phí đắt đỏ.
Người nào có thể vay thì tôi đã vay hết, nhưng vẫn không đủ.
Tôi quyết định bỏ học để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi đi nộp đơn xin nghỉ học, Quan Yến xuất hiện.
Chiếc Porsche của hắn chắn trước mặt tôi, cửa kính xe hạ xuống, đôi mắt phượng liếc nhẹ.
“Cô rất thiếu tiền sao?”
Trước đây, tôi rất khinh thường việc nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Nhưng khi đó tôi thực sự không còn đường nào khác.
Tôi muốn cứu mẹ.
Cũng muốn tiếp tục đi học.
Vì thế, tôi đã lên xe của Quan Yến.
Thật ra tôi cũng có tính toán riêng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgoại hình của Quan Yến hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của tôi.
Hơn nữa, hắn rất lịch sự.
Lúc mới bắt đầu hẹn hò, hắn hầu như không chạm vào tôi.
Một anh chàng đẹp trai đặt ngay trước mặt, có thể nhìn mà không thể chạm, thời gian lâu dần, ngược lại tôi lại là người nóng lòng hơn.
Một đêm nọ, không khí đã được chuẩn bị đến mức hoàn hảo.
Tôi chủ động cởi nút áo khoác, để lộ chiếc áo ren mỏng manh bên trong.
Quan Yến ngơ ngác hai giây.
Rồi tên này… lại giúp tôi cài nút áo khoác lại!
Cài! Lại! Nút! Áo!
Rõ ràng trong bóng tối, tôi còn thấy yết hầu của hắn chuyển động!
Hắn có phải là không được không vậy?
Từ đó, tôi không còn chủ động nữa.
Cho đến sau này, mọi thứ mới diễn ra một cách tự nhiên.
Lúc đó tôi mới thực sự cảm nhận rằng, nói Quan Yến không được, thật sự là một sự xúc phạm quá lớn.
Bây giờ nghĩ lại, quá trình ở bên Quan Yến không hề giống như mối quan hệ giữa kim chủ và chim hoàng yến.
Ngược lại, nó giống như những cặp đôi bình thường.
Quen nhau, hiểu nhau, rồi mới yêu nhau, không bỏ qua bất kỳ bước nào.
Chính vì vậy mà tôi mới sinh ra ảo giác— nghĩ rằng mình có thể bên Quan Yến mãi mãi.
04
Thích kim chủ là một điều cấm kỵ.
Tôi không chỉ thích Quan Yến, mà còn yêu hắn đến chết đi sống lại.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng, trong hàng ngàn cô gái nghèo khó, hắn chọn tôi, chắc chắn cũng là vì hắn thích tôi phải không?
Tôi thậm chí còn tự tin cho rằng, mình chính là bạn gái chính thức của Quan Yến.
Cho đến khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Ninh.
Cô ấy là một “chim hoàng yến” khác của Quan Yến.
Rất xinh đẹp, dáng người cũng hoàn hảo.
So với cô ấy, tôi chỉ như một hạt bụi tầm thường.
Quan Yến rất thích cô ấy.
Khi tôi ở bên cạnh hắn, hắn lúc nào cũng đang nhắn tin với Lạc Ninh.
Quan Yến rất tập trung, biểu cảm trên khuôn mặt rất sinh động.
Lúc thì nhíu mày, lúc thì cười, lúc lại có chút bồn chồn.
Tất cả đều là những biểu cảm mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Tôi rất muốn biết họ đang nói gì.
Nhưng mỗi khi tôi tiến lại gần, hắn liền cất điện thoại đi, trở lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng.
“Đừng làm loạn.”
Ba chữ lạnh như băng, đó chính là thái độ của hắn dành cho tôi.
Hoàn toàn khác với cách hắn đối xử với Lạc Ninh.
Quan Yến tìm tôi ngày càng ít.
Thường thì nửa tháng cũng không thấy tăm hơi.
Nhưng tôi biết, hắn vẫn ở trong thành phố này, chẳng đi đâu cả.
Chỉ có thể là đi bên cạnh Lạc Ninh.
Sau đó, tôi còn nghe thấy hắn gọi điện.
“Bằng mọi giá, để Lạc Ninh có được tài nguyên, để cô ấy nổi tiếng.”
Hắn vì Lạc Ninh mà thực sự không tiếc tiền của.
Tôi không hiểu.
Nếu đã thích cô ấy như vậy, sao còn phải giữ tôi lại làm gì?
Điều này thật không công bằng với cả tôi và Lạc Ninh.
Trong một cơn giận, tôi đã sỉ nhục Quan Yến và bỏ đi.
Giờ đây, một năm đã trôi qua.
Tôi và Quan Yến, hoàn toàn trở thành hai người xa lạ.
Cũng tốt thôi.
Điện thoại rung lên.
Bà cô họ gửi tin nhắn WeChat.
[Tan làm chưa? Trang điểm kỹ chút nhé, tối nay đừng đi trễ buổi xem mắt đấy.]
05
Không lâu trước đây, cô họ mở dịch vụ mai mối cứ khăng khăng muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.
Mẹ tôi bảo: “Cứ đi xem thế nào.”
Tôi gửi cho bà ấy một tấm ảnh đã chỉnh sửa kỹ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Cô họ: “Anh Anh giờ trông thế này à?”
“Đúng thế, đẹp chết đi được, phải không?”
Làm vậy thì đối phương sẽ thất vọng khi gặp tôi ngoài đời thật, rồi buổi xem mắt sẽ kết thúc nhanh chóng.
Tôi quả là thông minh.
Hôm nay tôi còn cố ý không gội đầu.
Đến trước cửa nhà hàng, cô họ vừa nhìn thấy tôi đã nhăn mặt: “Sao cháu lại ăn mặc thế này mà đến?”
“Vậy không được à, giản dị lắm mà.”
“Ít ra cũng nên trang điểm một chút…”
“Không cần đâu, nếu anh ta không chịu được mặt mộc của cháu, thì còn gì để nói nữa.”
Cô họ bảo: “Cháu đừng có hối hận nhé, chàng trai hôm nay cực kỳ xuất sắc! Nếu không phải bị gia đình ép đi xem mắt, bình thường cháu chẳng bao giờ gặp được người ưu tú như thế này đâu.”
Ừ ừ ừ, được rồi, được rồi.
Tôi không dám nói cho cô họ biết.
Thông tin bà gửi về đối phương, tôi chẳng thèm xem.
Chẳng sao cả, ai cũng được.
Nhà hàng rất sang trọng, tính riêng tư cũng cao, mỗi bàn đều có rèm ngọc che.
Cô họ dẫn tôi đến đúng số bàn.
Tôi vén rèm bước vào.
Vừa mở miệng nói “Chào anh”, liền bắt gặp một đôi mắt phượng mà cả đời này tôi cũng không thể quên được.
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chạy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Quan Yến đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.