[Trời ơi! Cậu ấy làm sao mà phát sáng vậy?]
[Chẳng lẽ là ánh sáng công đức sao? Trên phim ảnh và tiểu thuyết đều nói như thế.]
[Nếu đúng là công đức, lần này chắc chắn cậu ấy sẽ có một kiếp sau tốt đẹp.]
[Đúng là thế giới rộng lớn, điều gì cũng có thể xảy ra. Trước đây tôi cứ nghĩ ma quỷ là những sinh vật đáng sợ, nhưng giờ xem ra, cũng không đáng sợ đến vậy.]
[Đó là vì bản thân cậu ấy rất lương thiện, nếu đổi thành cái người Hạ Châu kia…]
[Chắc chắn tôi sẽ sợ chết khiếp.]
[Nếu làm việc tốt có thể nhận công đức, để kiếp sau có cuộc sống tốt đẹp, liệu tôi có nên bắt đầu sống tử tế từ giờ không?]
[Dù tôi là người tốt, nhưng chưa làm việc tốt bao giờ, chẳng lẽ kiếp sau tôi chỉ được sinh ra trong một gia đình bình thường thôi sao?]
[Gia đình bình thường cũng không tệ. Những gia tộc giàu có thường hay ép kết hôn, chẳng có chút tự do nào. Thà làm một chú chim sẻ tự do còn hơn.]
[Chim sẻ à, làm người không thích hơn sao?]
Tần Nhan Kim không nhìn vào loạt bình luận đang rẽ hướng, mà quay qua hỏi Hứa Thanh Thư.
“Thời gian của cậu sắp hết rồi, còn điều gì muốn nói không?”
Hứa Thanh Thư hiểu rằng việc mình có thể xuất hiện đều nhờ vào sự giúp đỡ của Tần Nhan Kim. Cậu biết cô thật sự là một bậc thầy xem bói có năng lực nên vội vàng lo lắng hỏi: “Đại sư Tần, sau này ông bà của tôi sẽ sống ra sao? Ông tôi bị thấp khớp, mỗi khi trời mưa gió là lại đau. Bà tôi thì đau lưng, không thể làm việc nặng…”
Tần Nhan Kim gật đầu: “Vậy thì mua một lá bùa chữa bệnh và một lá bùa tỉnh thần. Bùa chữa bệnh sẽ giúp họ khỏe mạnh, đầu óc tỉnh táo, tránh được nguy cơ teo não. Như vậy, không bệnh không tật, sống lâu trăm tuổi.”
“Còn nữa, bạn học này của cậu sẽ đối đãi tốt với ông bà cậu, đừng lo.”
Hứa Thanh Thư lập tức cảm động, bái lạy cô: “Cảm ơn đại sư!”
Đột nhiên, phía sau xuất hiện một vòng xoáy. Tần Nhan Kim lên tiếng: “Đã đến lúc rồi, cậu phải đi thôi!”
Hứa Thanh Thư gật đầu, lau nước mắt, hướng về phía ông bà trong nhà mà hét lớn: “Ông bà, con phải đi rồi, hai người giữ gìn sức khỏe, nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé! Sau này hãy để bạn học của con thay con báo hiếu hai người!”
Nói xong, cậu không quay đầu lại, vội vàng chui vào vòng xoáy, sợ rằng nếu chần chừ thêm chút nữa sẽ không nỡ rời đi.
Bà bất ngờ mở cửa, vừa hay thấy Hứa Thanh Thư bước vào vòng xoáy, bà loạng choạng chạy đến, vừa khóc vừa hét: “Cháu ơi, cháu của ta ơi!”
Ngay khoảnh khắc vòng xoáy khép lại, Hứa Thanh Thư quay đầu thật nhanh, vẫy tay tạm biệt trong nước mắt: “Ông bà, con đi đây. Hai người giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc mình nhé…”
[Khóc rồi, thật sự là ghét nhất cảnh chia ly, lại là sinh ly tử biệt thế này!]
[Thật may cho họ. Khi mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe, tôi cũng không kịp gặp mặt lần cuối. Nếu khi đó có Tần đại sư, chắc mọi chuyện đã khác.]
[Nhân tiện, nếu có người thân qua đời, có thể tìm đại sư để nhắn gửi điều gì không?]
[Điều đó có thể được, nhưng không biết liệu Tần đại sư có làm xuể không, vì mỗi phút mỗi giây đều có người rời đi mà.]
[Điều này không thực tế đâu. Cô ấy từng nói, có chuyện gì cứ đến Thanh Liên Quan, nếu có duyên, chắc chắn có thể giải quyết ổn thỏa.]
[Nhưng vào Thanh Liên Quan khó thật đấy. Tôi đã đến hai lần mà không vào được, giờ nơi đó còn thành điểm check-in nổi tiếng rồi.]
“Buổi livestream hôm nay kết thúc tại đây. Các cụ nhớ trả tiền quẻ nhé. Không trả thì không tốt đâu. Còn nữa, cháu của hai cụ đã đặt làm hai lá bùa cho các cụ rồi. Một lát nữa gửi địa chỉ cho con, con sẽ gửi bùa đến.”
Nghe đến đây, ông mới sực nhớ ra mình vẫn đang phát livestream, nhưng ông không biết cách trả tiền quẻ, đành nhờ đứa bạn của cháu trai thực hiện.
Thiếu niên cũng nghe nói Tần đại sư là một thầy bói rất bí ẩn, vừa nhớ đến Hứa Thanh Thư, nước mắt lập tức tuôn rơi, cậu khóc nức nở: “Đại sư, Thanh Thư đã chết rồi, cậu ấy chết là để cứu tôi. Tôi không cố ý đâu, đáng lẽ người chết là tôi mới đúng. Đại sư, ngài có thể nào làm Thanh Thư sống lại không, cho dù dùng mạng tôi để đổi cũng được.”
“Đứa trẻ này…” Ông lão xúc động đến rơi nước mắt.
Tần Nhan Kim lắc đầu: “Cậu ấy đã đi rồi, bây giờ điều cậu cần làm là hiếu thuận với ông bà. À, trước khi đi, cậu ấy đã mua bùa cho hai ông bà, khi nào tiện thì cậu gửi địa chỉ qua.”
“Dạ…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCuộc gọi kết thúc, Tần Nhan Kim nhìn vào phòng phát trực tiếp đang im lặng, nhẹ nhàng nói: “Buổi phát trực tiếp hôm nay kết thúc ở đây, hẹn gặp lại lần tới.”
[Đại sư, lần sau chúng ta phát trực tiếp chủ đề gì đây?]
[Đúng rồi, tôi không muốn xem mấy chuyện này nữa, đau lòng quá.]
[Dù khóc muốn ngất, tôi vẫn muốn đại sư tiếp tục kiểu này, ít nhất có thể giúp đỡ được nhiều người hơn.]
[Lần sau phát trực tiếp nhớ chuẩn bị nhiều khăn giấy là được rồi.]
[Nhưng mà mỏi mắt lắm…]
Nhìn những bình luận của cư dân mạng, khóe miệng Tần Nhan Kim hơi nhếch lên: “Không muốn khóc nữa à? Được thôi, lần tới chúng ta sẽ phát trực tiếp về… những điều khó lòng nguôi ngoai trong đời!”
[Sao tự nhiên tôi thấy có điềm xấu nhỉ?]
[Khó lòng nguôi ngoai? Trời ạ, chẳng phải giống đoạn BE* trong truyện ngược sao?]
[Tôi cảm thấy buổi phát trực tiếp lần tới còn ngược hơn, đại sư, sao ngài lại không chịu làm người tốt chứ?]
*BE: Bad Ending (kết thúc đau buồn)
Tần Nhan Kim nhướng mày: “Ngày mai tôi có một nhiệm vụ, có lẽ sẽ phát trực tiếp, nhưng không tương tác. Nếu mọi người hứng thú thì nhớ theo dõi nhé.”
Không để cư dân mạng kịp phản ứng, Tần Nhan Kim đã tắt sóng.
[Trời ơi, Tần đại sư chạy nhanh thật, cũng không nói ngày mai là nhiệm vụ gì.]
[Nói mới nhớ, mắt tôi cứ giật giật, ông bà nói mắt trái giật tài, mắt phải giật tai họa, rốt cuộc là tai họa gì đây?]
[Mặc kệ, dù sao ngày mai tôi cũng không đi ăn với đồng nghiệp nữa, ở nhà xem Tần đại sư phát trực tiếp có phải thú vị hơn không?]
Cùng lúc đó, tại một biệt thự nào đó.
“Lưu thiên sư, vị Tần đại sư này hình như cũng có chút bản lĩnh, thậm chí có thể khiến hồn phách hiện hình.” Một đệ tử thì thầm.
“Hừ!” Lưu thiên sư gạt chiếc máy tính bảng sang bên, vẻ mặt đầy khinh thường, nói: “Chỉ là một thuật sĩ lang bạt, biết chút tà thuật mà thôi, không đáng lo.”
“Hơn nữa, cô ta cũng nói ngày mai có một nhiệm vụ, vừa hay bản thiên sư cũng muốn gặp mặt, xem xem cô ta có thể làm gì nên chuyện.”
Đệ tử lo lắng nói: “Nhưng người bên kia nói cô ấy rất lợi hại, có thể điều khiển sấm sét…”
Lưu thiên sư bật cười khinh bỉ, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
“Điều khiển sấm sét? Ta đây mới là tổ tông.”
Ông nhìn đệ tử của mình và nói: “Chú ý theo dõi cô ta, ngày mai khi phát trực tiếp hãy định vị địa chỉ, để xem bản thiên sư muốn coi cô ta có bao nhiêu bản lĩnh.”
Tần Nhan Kim không hề hay biết mình đang bị theo dõi, dù có biết cũng chẳng sao. Đùa gì chứ, cô giống như vũ khí hạt nhân, nhưng có một số người hoàn toàn không tin vào ma quỷ, cho rằng mình là kẻ không sợ trời không sợ đất, cứ nhất quyết muốn thử xem “bức tường” truyền thuyết có thật sự cứng đến vậy.
Vừa tắt buổi phát trực tiếp, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Khâu Dương Viễn: “Đại sư, đại sư có người đến rồi, mau ra đây xem, có người sắp mất mạng rồi!”
Tần Nhan Kim nhíu mày, nhanh chóng bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, cô thấy con chim Thổ Phỉ đang đứng trên đầu Khâu Dương Viễn, xòe cánh, cúi đầu, trông như sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sự căng thẳng của nó vô tình khiến cho tính cách vô tư của Khâu Dương Viễn cũng trở nên căng thẳng theo. Một người một chim đối đầu im lặng với người phụ nữ đối diện, mặt cô ta tái xanh.
Dư Tuấn Dật thì không sợ lắm, còn thản nhiên lấy điện thoại ra tìm kiếm: “Người phụ nữ này… hình như là một ngôi sao.”
Thế nhưng, trong mắt Tần Nhan Kim, quanh cổ của người phụ nữ đối diện lại quấn một dải thịt xanh tím.
Đó là… dây rốn!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.