Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 63

7:06 sáng – 14/11/2024

Ngày hôm sau, Tần Nhan Kim và Thổ Phỉ vừa hoàn thành bài tu luyện, ngoài cửa đã vang lên tiếng người ồn ào.

Âm thanh không lớn, nhưng với người tu hành ở tầng Trúc Cơ như Tần Nhan Kim, gần như là ai đó đang nói ngay bên tai.

Cô chỉnh lại nếp gấp trên áo, bước ra ngoài cổng. “Két…” Cánh cổng đỏ mở ra, Tần Nhan Kim xuất hiện như đang bước trên mây lành, dáng vẻ tiên khí thoát tục.

“Đại sư ra rồi, đại sư~”

Vừa mở cửa, Tần Nhan Kim đã thấy một đám đông lố nhố người đổ xô về phía mình.

Cô hơi ngạc nhiên, cảm giác đầu tiên trong lòng là, phải chăng trận pháp cách ly đã bị phá?

Nhưng nhìn lại, mấy chục người này đều là người thường, họ làm sao có khả năng phá trận pháp cách ly?

Có lẽ họ còn chẳng biết trận pháp là gì!

“Các vị, có việc gì không?”

“Đại sư, xin hãy đứng ra giúp chúng tôi!” Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước ra, nước mắt ngắn dài khóc lóc.

Tần Nhan Kim kiên nhẫn hỏi: “Thiện nhân, nói rõ sự tình đi. Tôi cần biết đầu đuôi mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.”

“Là thế này…”

Thì ra, tất cả những người này đều là người mua nhà, họ đã mua nhà tại một khu tên là “Hạnh Phúc”, hợp đồng đã ký, ngày giao nhà sắp tới. Thế nhưng, nhà đầu tư lại ôm tiền bỏ trốn.

Người mua không chỉ mất hết tích lũy, không có nhà, mà cuối cùng còn phải trả nợ vay ngân hàng.

Họ đã bỏ toàn bộ tài sản tích góp cả đời để mua nhà, cứ ngỡ sẽ được vui vẻ an cư, nào ngờ, chính căn nhà này đã đẩy họ vào tương lai mờ mịt, vô vọng.

“Đại sư, xin ngài giúp chúng tôi tìm nhà đầu tư đó. Chúng tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, hoặc không thì ngài cũng có thể cho chúng tôi chút manh mối!”

“Đúng đó đại sư, chúng tôi thật sự cùng đường mới tìm đến ngài, xin ngài nhất định phải giúp chúng tôi!”

“Hu hu hu, đó là toàn bộ tài sản tôi tích lũy mua nhà cưới vợ cho con trai, giờ thành ra như vậy, bạn gái của nó cũng đã hủy hôn…”

“Phải đó, bà tôi đã lấy cả tiền lo hậu sự để cho tôi trả tiền đặt cọc, giờ thì một đồng không còn mà vẫn phải trả nợ ngân hàng, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp lại bà nữa.”

Mọi người nói liên tục, kể về hoàn cảnh gia đình.

Ai nấy đều lo lắng và u sầu, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin, chờ đợi Tần Nhan Kim lên tiếng.

Tần Nhan Kim khẽ gật đầu.

“Các vị, chỉ cần một người đại diện ra đưa tiền bói, tôi sẽ lập tức tính ra nhà đầu tư đó đang ở đâu.”

“Tiền bói? Bao… bao nhiêu vậy?” Có người ngập ngừng hỏi.

“500!” Tần Nhan Kim xòe tay.

“Mỗi người 500 sao?”

Tần Nhan Kim lắc đầu: “Không cần, mục đích của các vị là tìm ra nhà đầu tư, không cần tất cả đều tham gia, nhưng tôi cần một người đã gặp nhà đầu tư đó ra đây.”

Cô hỏi: “Ai trong số các vị đã từng gặp nhà đầu tư?”
“Tôi gặp rồi.” Một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước lên.

“Tôi từng thấy từ xa, như vậy được không?”

“Được!”

“Đây, tiền bói đây!” Người đó lấy ra 500 tệ đưa cho Tần Nhan Kim.

Tần Nhan Kim nhận lấy, gật đầu: “Chờ một chút, tôi sẽ tính ngay.”

Nói rồi, cô nhắm mắt lại, bắt đầu vận dụng Thiên Cơ bí pháp, tìm kiếm hình ảnh về nhà đầu tư qua ký ức của người đàn ông đó.

Cô nhanh chóng hướng mục tiêu sang nhà đầu tư. Quá trình này khá tốn thời gian, nhưng may mắn không tay trắng trở về.

Cuối cùng, Tần Nhan Kim lần theo manh mối tìm ra được tên nhà đầu tư, khi ấy hắn đang ôm ấp gái, hút chất cấm, hưởng thụ lạc thú, chẳng hề cảm nhận nỗi đau của những người bị hắn lừa gạt.

“Thế nào rồi, tìm thấy chưa?”

Trong mắt mọi người lóe lên tia hy vọng, họ chăm chú nhìn Tần Nhan Kim, lòng đầy căng thẳng và lo lắng.

Tần Nhan Kim nhẹ cười: “Tìm thấy rồi, yên tâm đi, giờ các vị có thể báo cảnh sát.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cô nói một địa chỉ, rồi bảo họ gọi điện cho sở cảnh sát địa phương, với lý do báo cáo: Sử dụng chất cấm!

Vì tình huống khẩn cấp, cảnh sát địa phương phản ứng nhanh chóng, bất ngờ ập vào và tóm gọn hắn.

Tần Nhan Kim trấn an mọi người.

“Yên tâm đi, tiền của mọi người có thể lấy lại được. Ông ta thực ra là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng lừa nhiều người mua nhà bằng những dự án chưa hoàn thành. Trên tay ông ta có không ít tiền, trả lại mọi người là chuyện dễ dàng.”

“Thật tốt quá, cảm ơn Tần đại sư. Nếu không có ngài, có lẽ tôi đã nghĩ đến chuyện nhảy lầu rồi.”

“Đúng vậy, Tần đại sư đúng là Bồ Tát sống, là ân nhân cứu mạng của chúng tôi.”

Nghe những lời khen ngợi của mọi người, Tần Nhan Kim bỗng thấy ngượng ngùng, vội vàng hắng giọng để che giấu sự xấu hổ.

Sau khi đã giúp họ tìm được kẻ lừa đảo, mọi người không nán lại thêm nữa, lần lượt chào Tần Nhan Kim rồi nhanh chóng rời đi khỏi đạo quán.

Vừa tiễn họ xong, trên bậc thềm chợt xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, bò lên bằng cả tay và chân.

Tần Nhan Kim ngạc nhiên: “Một đứa bé sao?”

Lúc này, từ dưới bậc thang vang lên tiếng của Khâu Dương Viễn: “Ôi trời, sao ở đây lại có một đứa trẻ? Nguy hiểm quá, bố mẹ nó đâu? Không trông chừng gì cả, lỡ trượt chân té ngã thì sao?”

Dư Tuấn Dật điềm đạm nói: “Nói gì nữa, người ta đã leo lên tận đây rồi!”

“Không biết đây là con nhà ai, chắc là nhìn thấy cảnh ở đây đẹp nên mới lén leo lên. Không biết nhà nó có cuống cuồng tìm không.”

“Hay chúng ta đưa nó về thôi?”

“Tất nhiên là phải đưa về rồi, để lại ở đây làm gì, trông trẻ sao?”

Vừa leo lên tới nơi, họ thấy Tần Nhan Kim đang đứng trước cổng, còn cô bé thì ôm chặt chân của cô, đôi bàn tay bẩn thỉu để lại dấu vết trên người cô.

“Đại sư, cô quen đứa bé này à?”

Tần Nhan Kim cúi đầu, chần chừ đáp: “Không quen, nhưng nó đến để xem bói.”

Khâu Dương Viễn vô thức nói lớn: “Xem bói? Nó mới 4, 5 tuổi thôi mà, xem cái gì? Chẳng lẽ muốn xem bao giờ không tè dầm nữa sao?”

Ai ngờ, cô bé nghe thấy liền tỏ ra không hài lòng, bĩu môi, đôi mắt to như trái nho đen đầy giận dữ, phản bác với giọng trẻ con: “Con lớn rồi, không có tè dầm nữa.”

Cô bé giận dỗi, trông vừa đáng yêu vừa sinh động.

Thấy cô bé có vẻ giận thật, Khâu Dương Viễn vội giơ tay lên đầu hàng: “Được rồi, được rồi, anh xin lỗi bé nhé, tha thứ cho anh được không?”

Câu trả lời của cô là một tiếng “Hứ!”

“Chị nói trước nhé, xem bói phải trả tiền đấy, em có tiền không?”

“Có chứ, con mang hết tiền lì xì theo rồi.”

“Được thôi, vậy em muốn xem gì nào?”

Cô bé cúi đầu, nước mắt rưng rưng rơi xuống.

“Chị ơi, chị có thể xem giúp con không? Tại sao ba em lại không muốn em và mẹ nữa? Có phải là tại em không ngoan, hay là do em không tốt không? Sao ba không chịu về gặp con và mẹ, mẹ ngày nào cũng khóc trong chăn, em không muốn mẹ khóc đâu.”

“Chị ơi, chị giúp em được không?”

Nghe tiếng thổn thức của cô bé, Tần Nhan Kim chẳng biết nói gì, chỉ đành ngồi xuống, đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé.

“Bé con, em tên là Diêm Giai Giai, đúng không? Em có thể kể cho chị nghe về ba của em không?”

Diêm Giai Giai ngẩng đầu, tự hào như một con công nhỏ: “Ba em là lính cứu hỏa. Mẹ nói ba là anh hùng, là người anh hùng không sợ lửa!”

“Em có yêu ba không?”

Diêm Giai Giai không hiểu yêu là gì, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng: “Em nhớ ba, muốn ba về nhà để gặp mẹ và em.”

“Nhưng lâu lắm rồi ba không về…”

Cô bé nói tới đây thì mím môi đầy ấm ức, đôi mắt trông như sắp khóc.

“Vậy… Giai Giai có muốn gặp ba một lần không?”

“Muốn!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận