Tần Nhan Kim đã lên núi.
Con trai của Đoạn Văn Bân, Đoạn Hải Dương, đang khổ luyện thuật cổ trùng trên núi. Trên núi có nhiều rắn, côn trùng, chuột, và kiến, rất thích hợp cho việc tu luyện.
Dựa vào ký ức của Đoạn Văn Bân, cô nhanh chóng tìm được vị trí của Đoạn Hải Dương. Lúc này, gã đang điều khiển một lượng lớn ong mật, tạo ra nhiều hình dạng khác nhau, nhưng đó đã là giới hạn của gã.
Sau khi đàn ong tản ra, gã bắt đầu nghiên cứu lý do thất bại vừa rồi.
Phải nói rằng, với tinh thần cầu tiến như gã, thêm tám hay mười năm nữa, chắc chắn sẽ có thành tựu.
Khóe miệng của Tần Nhan Kim khẽ nhếch lên.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Giữa rừng núi yên tĩnh, tiếng vỗ tay vang lên rõ ràng và mạnh mẽ, ngay lập tức làm Đoạn Hải Dương đang chìm đắm trong thuật cổ trùng giật mình hoảng sợ.
“Ai?”
Cô dễ dàng xử lý gã này chỉ trong vòng nốt nhạc.
Cùng lúc đó…
“Phì Vũ, sao tôi có cảm giác cô ấy phát hiện ra chúng ta rồi?”
“Tu vi của cô ấy dường như lại tăng lên rất nhiều…”
Một cao một thấp, một béo một gầy từ trong bóng tối bước ra. Hai người tiến đến trước mặt Đoạn Văn Bân đang thoi thóp.
“Đoạn Văn Bân, kẻ đã trốn chạy suốt 65 năm… Không ngờ cô ấy có thể tìm ra hắn ta.” Người đàn ông gầy cao nhìn Đoạn Văn Bân đang co giật như một con giòi mà trầm ngâm.
“Đúng vậy, năm đó chúng ta đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để tìm hắn, không ngờ nhiều năm sau, hắn…”
Người đàn ông béo lùn chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên một điểm đen với tốc độ cực nhanh bay thẳng vào người họ. Cả hai đều hoảng hốt, nhanh chóng lùi lại và vận dụng linh lực trong cơ thể để chống lại đòn tấn công.
Bóng đen dường như rất nhạy cảm với linh lực, lao mạnh vào lưng của hai người.
Cả hai giật mình, vội vàng điều chỉnh phương hướng, đồng thời thúc giục linh lực để đối kháng.
“Bùm” một tiếng, linh lực và bản mệnh cổ của Đoạn Văn Bân va chạm với nhau, lực phản chấn mạnh khiến bọn họ phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù năng lực của Đoạn Văn Bân có hạn, nhưng bản mệnh cổ của hắn được cha hắn nuôi dưỡng suốt mấy chục năm, uy lực tự nhiên mạnh mẽ hơn nhiều.
Chỉ là Tần Nhan Kim quá mạnh, mạnh đến mức hắn không thể triệu hồi bản mệnh cổ.
Do đó, hai người này đơn giản là khinh địch.
Tất nhiên, họ không biết rằng, lý do Tần Nhan Kim không tiêu diệt bản mệnh cổ của Đoạn Văn Bân chỉ là để thử thách.
Tính toán rằng họ chỉ bị thương nhẹ, cô mới rời đi.
Vì vậy, hai kẻ khinh địch kia hoảng hốt nhìn nhau.
Họ tự nhận thực lực của mình đã đủ cao, có một vị trí quan trọng trong Đặc Dị Ti, nhưng không ngờ rằng, người mà Tần Nhan Kim dễ dàng chế ngự lại suýt khiến họ phải trả giá đắt.
Điều này khiến họ nuốt nước bọt đầy kinh ngạc.
May mắn thay, Đoạn Văn Bân chỉ chống đỡ được nửa giờ, bản mệnh cổ của hắn mất đi vật chứa, nhanh chóng tan thành bột và biến mất.
Họ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy may mắn vì đã không dám thử thách Tần Nhan Kim.
“Cần báo cho lão đại biết chuyện này!”
“Ừm, Tần Nhan… không, Tần đại sư này chắc chắn là một tồn tại đáng sợ.”
Ở bên này, sau khi giải quyết xong Đoạn Văn Bân, Tần Nhan Kim nhận được ba nguồn thiên cơ khác nhau.
Một là Đoạn Văn Bân, một là Đoạn Hải Dương, còn lại là Liễu Miểu Miểu – cô bé mà cô gặp trên máy bay.
Điều khiến cô ngạc nhiên là thiên cơ của Liễu Miểu Miểu không hề thua kém Đoạn Văn Bân kẻ gây ra nhiều tội ác.
Điều này…
“Không ngờ mọi người đều nói làm mai làm mối là một việc tích đức lớn. Xem ra sau này phải suy nghĩ nhiều về chuyện này.”
Đang suy nghĩ như vậy, một luồng linh khí mạnh mẽ bỗng chốc bao trùm lấy cô, Tần Nhan Kim liền ngồi xuống và bắt đầu hấp thụ linh khí.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi trên bầu trời vang lên một tiếng sấm.
“Ầm ầm”, một tia sét lớn như cánh tay đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Tần Nhan Kim, đồng tử của cô co lại, thân người hơi nghiêng, tia sét trực tiếp đánh vào bên cạnh cô.
Sóng xung kích từ tia sét hất văng cô đi, may mắn là không gây thương tích nghiêm trọng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetẦm ầm~
Lại một tia sét nữa giáng xuống, nhờ kinh nghiệm lần trước, Tần Nhan Kim lại né được trong gang tấc, cô không khỏi cười khổ: “Tôi chỉ mới đột phá Trúc Cơ Kỳ thôi mà, đâu cần phải nghiêm khắc đến vậy!”
Cũng nhờ là thời mạt pháp, uy lực của thiên đạo đã suy yếu đi phần nào.
Nếu không, chỉ với hai tia sét vừa rồi, chắc chắn cô sẽ bị đánh tan thành tro bụi.
Sét từ Trúc Cơ Kỳ đáng lẽ phải là ba đạo, nhưng không biết có phải do thiên đạo suy tàn hay không mà chỉ có hai đạo sét giáng xuống rồi biến mất.
Cô từ từ hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Trúc Cơ Kỳ… ừm, giờ là có thể ngự kiếm phi hành rồi!”
Tuy nhiên, hiện tại cô chưa có vũ khí tùy thân. Nghĩ đến việc mình còn giữ được một khối ngọc đen, xem ra sắp tới phải chế tạo một món vũ khí thuận tay mới được.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Tần Nhan Kim thân hình như yến, xuyên qua núi rừng lúc ẩn lúc hiện, bóng dáng mờ ảo. Rõ ràng vừa mới ở trước mắt, thoáng cái đã xuất hiện cách đó cả trăm mét. Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc.
Về lại Thanh Liên Quan, cô liếc một cái liền thấy Thổ Phỉ đã lớn lên một vòng, cùng với con Đại Nha và Nhị Đản đã mọc lông vũ.
Sắc mặt Tần Nhan Kim đen lại: “Các ngươi đã ăn hết đan dược ta cho à?”
Phải biết rằng, đó là thuốc dành cho linh thú, nếu thú bình thường ăn vào có khả năng bị nổ cơ thể mà chết.
Cô vội vàng kiểm tra ba tên không phải người kia, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“May mà bình thường ở bên cạnh ta, được hưởng chút linh khí, nếu không, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện rồi…”
Thổ Phỉ thì không chút sợ hãi, đôi mắt tròn xoe dễ thương lấp lánh ánh sáng phấn khích, nó kêu gù gù hai tiếng, sau đó dang đôi cánh dài hơn hai mét, quạt hai lần.
Dưới cái nhướng mày của Tần Nhan Kim, cô thấy lớp bụi trên bậc thang lát đá xanh bị cuốn bay lên, còn xoay vòng trong không trung.
Nhìn xuống tấm đá xanh sạch sẽ không còn chút bụi nào dưới chân, khóe miệng cô lập tức nhếch lên, cô vỗ vỗ đầu Thổ Phỉ.
“Ừm, không tệ, không tệ, đã có khả năng này thì nhiệm vụ của ngươi lại thêm một phần nữa, từ giờ ngươi sẽ phụ trách dọn dẹp toàn bộ đạo quán nhé!”
Thổ Phỉ, “…” nghiêng đầu.
Nó dường như hiểu, mà cũng có vẻ không hiểu.
Dù sao, nó chỉ là một con chim, chim thì biết gì chứ…
Thế nên, nó trực tiếp phớt lờ lời của Tần Nhan Kim, vỗ cánh bay trở lại cây bồ đề, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Thấy nó giả ngốc làm lơ, Tần Nhan Kim khẽ hừ một tiếng.
Thứ Bảy.
Tần Nhan Kim sáng nay dậy sớm, vào lúc 7 giờ 55 mở phát trực tiếp. Chỉ mới 5 ngày trôi qua kể từ lần livestream trước, trong khoảng thời gian này, số người hâm mộ của cô đã vượt quá 1,5 triệu.
Độ nổi tiếng còn đạt mức đáng sợ là 5 triệu.
Cô khẽ nhướn mày khi thấy thông báo đẩy toàn mạng của Hổ Dược cho ngày hôm nay. Điều đó có nghĩa là, ngay từ hôm qua phòng livestream của cô đã bắt đầu được làm nóng.
Bất kỳ ai vào phòng livestream của Hổ Dược đều sẽ tự động bật tài khoản phát trực tiếp của cô.
Khi cô đang thẫn thờ, bình luận trong phòng livestream đã cuồn cuộn đến mức không còn nhìn thấy mặt cô, toàn là những lời thổ lộ từ cư dân mạng.
[Chào buổi sáng, Đại sư Tần…]
[Đại sư Tần cuối cùng cũng livestream rồi, những ngày không có ngài, nhớ ngài, nhớ ngài, vẫn là nhớ ngài!]
[Đại sư, tôi đã chờ trong phòng livestream từ sớm chỉ để nhìn thấy ngài đầu tiên. Nếu không gặp được ngài, bệnh tương tư của tôi sẽ nặng thêm mất thôi.]
[Đại sư, tôi yêu ngài như chuột yêu gạo vậy.]
Khóe miệng Tần Nhan Kim giật giật, sao mới vài ngày không gặp mà những người này lại nhiệt tình như vậy.
Cô khẽ cong đôi mày, chào hỏi mọi người: “Chào buổi sáng mọi người, lần trước tôi đã nói sẽ chọn ngẫu nhiên 10 người có duyên để tặng bùa. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
[Chuẩn bị xong rồi, Đại sư nhanh bắt đầu đi, tôi vừa bái Phật xong, ngài ấy đã mở cửa sau cho tôi rồi…]
[Trùng hợp ghê, tôi cũng bái Bồ Tát, dù là Quan Âm Tống Tử, nhưng ngài ấy cũng nói sẽ mở cửa sau cho tôi.]
[Hừ, các ngươi tính gì, đêm qua Phật Tổ Như Lai đã báo mộng cho tôi, nói rằng phần mộ tổ tiên tôi đã bốc khói xanh, tôi nghĩ, Đại sư Tần chắc chắn đã thắp thêm một ngọn lửa trên mộ tổ tiên nhà tôi.]
[Người trên, mộ tổ tiên nhà ngươi không sao chứ? Ông nội, cụ nội của ngươi có đến tìm ngươi không?]
[Ha ha ha, lùi, lùi, lùi, nghĩ rằng quen biết vài vị thần tiên là giỏi à? Để tôi nói cho các ngươi biết, tôi bái chính là Đại sư Tần, có Đại sư ở đây, tất cả các ngươi phải đứng sang một bên.]
Khóe miệng Tần Nhan Kim giật một cái, nhìn thấy phòng livestream náo nhiệt vô cùng, đôi mắt cô không khỏi vương chút ý cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.