“Cậu đã nghe qua về tử hà xa chưa? Loại canh đó chính là dùng tử hà xa tràn đầy oán khí để nấu, còn đáng sợ hơn cả độc dược…”
“Tử hà xa? Đó là cái gì? Thuốc độc sao?”
Khâu Dương Viễn ngây ngẩn cả người.
Cậu ta không biết tử hà xa là gì, nhưng cậu biết xa lê (cherry) là trái cây, ngọt ngào, ăn rất ngon.
Chẳng lẽ tử hà xa cũng là một loại trái cây?
Chỉ có điều, đó là một loại trái cây có độc?
Nếu không, tại sao trong tên của chúng đều có chữ “xa”?
Tần Nhan Kim phức tạp nhìn cậu ta một cái, giải thích: “Tử hà xa, còn được gọi là nhau thai, nhau thai là gì thì tôi không cần giải thích nữa, phải không!”
Đồng tử Dư Tuấn Dật co lại, sắc mặt tức thì tái nhợt.
Mặc dù không rõ trong canh bổ có hầm thứ gì, cũng không biết vị đại sư trẻ trước mặt có đáng tin không.
Nhưng điều đó không ngăn cản trí tưởng tượng của hắn.
Trong một khoảnh khắc, hắn tưởng tượng nếu thứ mình uống thực sự là tử hà xa, thì…
Ngay lập tức, dạ dày hắn cuồn cuộn lên từng đợt.
“Ọe…”
Dư Tuấn Dật nhanh chóng đi qua một bên nôn mửa, nôn đến trời đất tối sầm, đau đớn thấu tim gan.
Dù hắn không muốn thừa nhận rằng thứ mẹ kế cho mình uống chính là tử hà xa, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.
Và rồi, dạ dày hắn lại quặn thắt thêm một lần nữa.
“Ôi trời, khẩu vị nặng vậy sao? Đại sư, uống thứ đó sẽ có hậu quả gì?”
Khâu Dương Viễn kinh ngạc không thôi, sắc mặt cũng khó coi chẳng khác nào vừa nuốt phải ruồi.
Cậu không ngốc, nghe qua đã thấy thứ này ghê tởm, chưa kể đến việc uống vào.
Hơn nữa, Tần Nhan Kim đã nói, thứ đó còn độc hơn cả độc dược, vậy thì chắc chắn bạn của cậu gặp nguy hiểm rồi!
“Hậu quả à…”
Tần Nhan Kim kéo dài giọng.
“Bây giờ cậu ta đã bị oán khí quấn thân. Cái gọi là canh bổ đó chính là sử dụng nhau thai của những đứa trẻ chết bất thường hoặc sinh non để nấu. Trường khí và vận khí nguyên bản của cậu ta đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, chẳng bao lâu nữa sẽ bị oán khí nuốt chửng, và cái chết sẽ cực kỳ thảm khốc.”
Những tử hà xa này rất dễ kiếm, ở khoa sản của bệnh viện hầu như ngày nào cũng có.
Hơn nữa, số lượng cũng không hề ít.
“Vì vậy, cảm giác nóng trong người thực chất là do oán khí. Lượng lớn oán khí tụ tập trong cơ thể cậu ta, cộng thêm có trận tụ sát hỗ trợ, mà chính là nguồn nước cậu ta sử dụng. Cậu ta cách cái chết không còn xa nữa!”
Khâu Dương Viễn vội vàng hỏi: “Đại sư, cậu ấy còn cứu được không?”
“Còn cứu được!” Tần Nhan Kim gật đầu.
“Phù, cứu được là tốt rồi.”
Trái tim vốn treo lơ lửng của Khâu Dương Viễn cũng dần dần thả lỏng.
“Đại sư, xin ngài cứu cậu ấy đi, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần cậu ấy sống là được.”
Tần Nhan Kim nhún vai: “Cứu thì có thể, nhưng chúng ta cần nói trước về tiền xem quẻ và tiền trừ tà!”
“Tiền không thành vấn đề, cậu ta có rất nhiều tiền, đại sư cứ việc nói giá.” Khâu Dương Viễn lập tức nhảy ra, vô cùng hào phóng mà nói.
Dù sao bạn cậu cũng giàu có, nên chi thì cứ chi, nếu không chi thì e là không còn mạng để mà tiêu, đến lúc đó tất cả sẽ rơi vào tay người nhà kia.
Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất là…
Tiền không phải của cậu.
Dư Tuấn Dật trừng mắt, bản thân còn chưa đồng ý, vậy mà đã bị tính kế tiền ngay trước mặt mình rồi.
Còn có lẽ phải không đây?
Khâu Dương Viễn đẩy anh một cái, rồi chìa tay ra: “Nhìn gì mà nhìn, mau đưa tiền đây!”
Dư Tuấn Dật nghiến răng: “… Bao nhiêu?”
Cả hai cùng nhìn về phía Tần Nhan Kim.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTần Nhan Kim suy nghĩ một lát rồi giơ một ngón tay lên: “Chỉ là con số này thôi!”
“Một triệu?”
“Mười triệu?”
Khâu Dương Viễn và Dư Tuấn Dật đồng thanh.
Người nói một triệu dĩ nhiên là Khâu Dương Viễn, vì vừa nãy cậu đã tính toán, tiền xem quẻ chỉ có 500, bây giờ cộng thêm tiền trừ tà, một triệu có lẽ là đủ.
Còn Dư Tuấn Dật thì thể hiện rõ bộ mặt của một cậu ấm giàu có, giống như Khâu Dương Viễn nói, hắn thực sự có tiền, mười triệu đối với hắn cũng chỉ là một con số, nên hắn nói ra ngay lập tức.
Tần Nhan Kim nghiêm túc.
Thực ra cô chỉ định lấy một vạn, vì chỉ là xem quẻ và trừ tà, vẫy tay là xong.
Nhưng cô không ngờ hai tên ngốc này lại thêm nhiều số 0 như vậy.
Nếu lỡ động tác trừ tà của mình quá đơn giản, liệu có khiến họ cảm thấy số tiền đó không đáng không?
Ừm…
Xem ra lát nữa khi trừ tà, mình phải biểu diễn một chút, không thể quá tùy tiện, dù gì cũng là tiền mồ hôi công sức, ít nhất phải để người ta cảm thấy xứng đáng!
“Ừ! Mười triệu, tiện thể giúp cậu sửa lại phong thủy trong nhà.”
“Đúng, đại sư vừa bước vào đã nói phong thủy ở đây không tốt, nên sửa lại.”
Tần Nhan Kim chỉ vào phong thủy trong sân.
“Hồ bơi, hồ cá, đài phun nước, bề mặt nước như gương, tạo thành nơi tụ tập âm sát, cộng thêm cậu mỗi lần uống thuốc bổ xong lại tắm rửa, cậu vốn đã mang oán khí, sát khí và oán khí xung đột với nhau, chẳng bao lâu nữa tai nạn sẽ ập đến liên tiếp, cái chết chỉ là vấn đề thời gian.”
Dư Tuấn Dật âm thầm nắm chặt tay: “Ban đầu ở đây chỉ có hồ bơi, hồ cá và đài phun nước đều là do người phụ nữ kia sửa lại, bà ta nói như vậy đẹp hơn, tôi cũng không cản, hóa ra bà ta có ý đồ này!”
“Cậu chỉ cần cho người lấp hồ cá lại, hoặc dỡ đài phun nước là xong, việc này dễ giải quyết, còn oán khí trong cơ thể, tôi cần vẽ bùa để hóa giải.”
Tần Nhan Kim vừa nói, vừa lấy ra bùa giấy và bút chu sa từ chiếc túi mang theo bên mình.
Lúc này Khâu Dương Viễn mới nhớ ra rằng họ vẫn đứng ngoài trời, chưa mời đại sư Tần vào nhà.
Thật là quá thất lễ.
“Đại sư, xin lỗi, trò chuyện quá say sưa, quên mời ngài vào nhà rồi, bây giờ chúng ta vào nhé!”
Tần Nhan Kim khoát tay: “Không vào đâu, nhà cậu ta có camera giám sát, không tiện. Tìm cho tôi một cái ghế, tôi kê chân là được rồi.”
Khâu Dương Viễn đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Dư Tuấn Dật lại bị đả kích, mặt mày tái xanh.
Hắn hạ giọng, khó tin hỏi: “Bị giám sát? Nhưng cô chưa vào nhà, làm sao biết được?”
Tần Nhan Kim cười đầy ẩn ý, nhưng lời cô nói suýt nữa khiến Dư Tuấn Dật muốn tìm lỗ chui xuống.
“Cậu thấy lạ sao? Tôi là đại sư mà, hơn nữa, tôi còn biết lần đầu tiên của cậu chỉ có 3 giây, chuyện này chắc cũng chẳng đáng gì đâu nhỉ!”
Lần này Dư Tuấn Dật thật sự tin Tần Nhan Kim là một đại sư.
Một đại sư chuyên bóc trần bí mật riêng tư của người khác.
Hắn thay đổi thái độ kiêu ngạo ban nãy, chắp tay van xin: “Đại sư, ngài là đại sư thật sự, vừa nãy là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong đại sư đừng để bụng, cũng đừng kể chuyện này cho Khâu Dương Viễn biết, nếu cậu ta biết thì tôi thật sự không còn mặt mũi nào để sống nữa!”
“Yên tâm, tôi đâu có rảnh thế!”
“Đại sư, người giám sát tôi cũng là người phụ nữ đó sao?”
Tần Nhan Kim thoải mái tựa vào lưng ghế, lắc đầu, ung dung nói: “Bà ta có thể có ác tâm gì chứ, chẳng qua chỉ muốn mạng của cậu thôi. Người thực sự xấu xa là cha cậu, ông ta giám sát từng hành động của cậu, là để chiếm được số tài sản mà mẹ cậu để lại, vì vậy mới cưới người phụ nữ kia, mặc kệ bà ta hại cậu…”
Dư Tuấn Dật: “…”
Đại sư này sao lại mỉa mai ngầm thế?
Hơn nữa, hắn cũng không lạc quan như vậy, phiền muộn nói: “Nhưng mà, nhưng mà tôi đã quên mẹ tôi để đồ ở đâu rồi.”
Việc hắn nói như vậy, thật sự là thừa nhận Tần Nhan Kim là một đại sư có bản lĩnh, chỉ là, hắn càng thừa nhận, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, dù sao, hắn vẫn còn nhớ chuyện tử hà xa.
Tần Nhan Kim cười như không cười, nói: “Ở dưới gốc cây ngân hạnh nhà cậu, sâu khoảng một mét, chỗ đó hẳn cậu còn nhớ chứ!”
Dư Tuấn Dật dĩ nhiên nhớ, đó chính là nơi hắn giấu cuốn sách khiêu dâm.
Mặc dù cuốn sách đó không phải của hắn, nhưng để tránh bị hiểu lầm, hắn đã lén giấu nó dưới gốc cây ngân hạnh.
Chỉ cần nghĩ đến việc mẹ hắn có khả năng đã nhìn thấy cuốn sách đó, cả người hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.