Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 41

6:33 sáng – 14/11/2024

Tần Nhan Kim vừa ngồi lên xe, thiếu niên liền ngửi thấy hương thơm lành lạnh thoang thoảng từ người cô tỏa ra. Cậu ta lén liếc nhìn góc nghiêng của cô gái.

Ngũ quan tinh xảo, lông mày như viền núi xa, đôi môi đỏ thẫm hơi nhếch lên, toàn thân cô phát ra một luồng khí chất vừa thần bí vừa cao quý.

Ánh mắt cô chỉ nhẹ lướt qua, nhưng lại khiến cho thiếu niên vừa định “nói năng huyên thuyên” cảm thấy một áp lực khó diễn tả, không, chính xác hơn là sự uy hiếp.

Trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh cảm giác lo lắng, không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc kỳ lạ ấy.

Cậu ta nhếch môi, nở một nụ cười rực rỡ: “Mỹ nữ, tên gì thế? Đi đâu vậy?”

Tần Nhan Kim quay mặt sang nhìn cậu, trả lời ngắn gọn: “Tần Nhan Kim, vào thành phố.”

“Tần Nhan Kim?”

Thiếu niên lẩm bẩm cái tên này trong miệng, cảm thấy như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng tạm thời không thể nhớ ra.

“Cô làm nghề gì? Sao tôi cảm thấy tên cô quen thế nhỉ?” Cậu ta đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.

Tần Nhan Kim nhàn nhạt đáp: “Có lẽ tên của tôi quá phổ biến thôi!”

Thiếu niên hơi cạn lời, biết đối phương có lẽ không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục hỏi.

Cậu ta cười nhếch nhác, nhắc nhở: “Mỹ nữ ngồi chắc nhé, thắt dây an toàn vào, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi!”

Tần Nhan Kim chậm rãi thắt dây an toàn, chiếc xe lao nhanh như tên bắn, tốc độ ngày càng tăng.

Thiếu niên cười tự mãn, đầy vẻ tự tin.

“Tiểu mỹ nữ Tần, có muốn thử chút kích thích không, anh trai sẽ cho em thấy màn biểu diễn kỹ thuật lái xe đỉnh cao nhé? Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, anh đây là chuyên gia mà!”

Ai ngờ, Tần Nhan Kim nhẹ nhàng mở miệng: “Khâu Dương Viễn, không muốn chết thì lái xe cẩn thận.”

Khâu Dương Viễn ngẩn ra.

“Ồ, cô quen tôi à? Nhưng tôi sao lại không biết cô nhỉ? Chỉ cảm thấy tên của cô rất quen, chẳng lẽ chúng ta đã từng quen nhau?”

Cậu ta như nghĩ ra điều gì, bỗng tiến lại gần hơn, cười xấu xa và đầy tự mãn: “Chắc cô từng theo đuổi tôi phải không, hoặc cô là bạn gái cũ của tôi? Dù tôi không nhớ rõ cô lắm, nhưng nếu cô chưa quên tôi, tôi có thể miễn cưỡng đồng ý làm người yêu của cô, thế nào?”

Tần Nhan Kim khẽ nhếch môi: “Cậu là người tự luyến nhất mà tôi từng gặp.”

Khâu Dương Viễn ngẩng cằm lên, lái xe bằng một tay, tay kia đặt lên cửa sổ xe, tận hưởng việc khoe mẽ sự quyến rũ của mình.

“Đây không gọi là tự luyến, mà là tự tin. Cô nói thử xem, chúng ta từng quen nhau ở đâu? Hay là trước đây cô thầm yêu tôi? Nếu không thì một người xinh đẹp như cô, tôi không thể không biết cô được!”

Tần Nhan Kim thản nhiên nói.

“Khâu Dương Viễn, 25 tuổi, sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, gia đình có hai chị gái, rất yêu thương cậu. Còn cậu thì không chịu học hành, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không thì đánh nhau với bạn bè, hoặc bắt nạt con gái. Năm 6 tuổi, cậu về quê cúng bái ông nội, rơi xuống hố phân hôi thối, khóc suốt một đêm, nói không muốn cái thân xác này nữa. Năm 7 tuổi, cậu thích một cô gái, sau khi tỏ tình mới biết cô ấy là con trai. Năm 8 tuổi, cậu đổ lỗi việc tè dầm cho một con chó. Năm 9 tuổi…”

Cô còn định tiếp tục nói thì da đầu Khâu Dương Viễn đã tê rần.

“Mỹ nữ, chị gái, không, bà cô ơi, rốt cuộc cô là ai? Tôi đâu có đắc tội với cô, sao cô lại vạch trần hết những chuyện xấu hổ của tôi hồi bé?”

Tần Nhan Kim mỉm cười dịu dàng: “Khâu Dương Viễn, tôi là thầy bói, có muốn bói một quẻ không?”

“Phí bói của tôi không đắt, chỉ 500, bói gì cũng được!”

Khâu Dương Viễn mặt đầy kinh ngạc: “Cô là thầy bói? Vậy, những điều cô vừa nói đều là cô bói ra à?”

Cậu ta như nhớ ra điều gì đó, trừng lớn mắt nhìn Tần Nhan Kim, lo lắng lắp bắp.

“Cô… cô… cô là Đại sư Tần, đúng rồi, nhất định là Đại sư Tần, đây chính là Thanh Liên Quan, gặp cô ở đây chắc chắn là cô rồi…”

Nghĩ đến việc mình vừa trêu chọc đại sư Tần, Khâu Dương Viễn suýt chút nữa đã có ý định tự mổ bụng tự sát.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cậu ta ngồi không yên, vẻ mặt khổ sở, muốn khóc mà không có nước mắt, nói: “Đại sư Tần, xin lỗi cô, là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi không nhận ra cô, cô đừng chấp nhặt với tôi, được không!”

Tần Nhan Kim cười: “Cậu thấy tôi giống người nhỏ nhen vậy sao?”

“He he he, không, không giống, là tôi quá tiểu nhân rồi.” Khâu Dương Viễn vội vàng cười ha hả.

Để đảm bảo an toàn, cậu ta từ từ giảm tốc độ, ánh mắt nhìn Tần Nhan Kim sáng lấp lánh, mang theo vẻ trong sáng và ngây thơ, chẳng còn chút khí thế kiêu căng của công tử nhà giàu lúc trước.

“Đại sư, cô vừa nói muốn bói cho tôi, giờ có thể không?”

“Tất nhiên là được.” Tần Nhan Kim mỉm cười nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười kỳ lạ.

Không biết vì sao, khi Khâu Dương Viễn thấy nụ cười này, đột nhiên có dự cảm không lành.

“Cậu muốn bói gì?”

“… Ừm, bói xem khi nào tôi có bạn gái đi! Là loại hoa đào chân chính, người sẽ ở bên tôi cả đời ấy.”

Thật ra Khâu Dương Viễn muốn hỏi chuyện khác, nhưng đến khi nói ra miệng thì lại lảng sang một hướng khác. Cậu có cảm giác nụ cười vừa rồi của Tần Nhan Kim có chút đáng sợ, nên đành hỏi một câu đơn giản nhất.

Dù gì, cậu ta cũng là công tử nhà giàu, muốn có bạn gái chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!

Ai ngờ, Tần Nhan Kim chỉ nói hai chữ: “Không có.”

Khâu Dương Viễn ngẩn người, không hiểu chuyện gì, vội vàng giải thích: “Không phải chứ đại sư, ý tôi là bạn gái, không, cũng có thể nói là vợ tương lai, sao lại không có được?”

“Tôi biết mà!” Tần Nhan Kim bày ra vẻ mặt vô tội.

Khâu Dương Viễn theo phản xạ phản bác: “Không thể nào, tôi có tiền, có nhan sắc, sáu múi, cao một mét tám tám, các cô gái thích tôi xếp hàng dài, sao có thể không tìm được bạn gái?”

Tần Nhan Kim bình thản đáp: “Vì cậu sắp chết rồi, người chết thì tìm bạn gái làm gì?”

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Khâu Dương Viễn từ vẻ mặt kinh ngạc chuyển sang hoảng loạn, sau đó nhìn Tần Nhan Kim với vẻ mặt đau khổ.

Cậu khóc lóc nức nở: “Đại sư, tôi biết vừa rồi tôi nói chuyện có hơi thiếu suy nghĩ, cô đừng ghim tôi nhé. Tôi chỉ là một công tử bình thường không đáng nói, cả đời chưa làm điều gì xấu xa, nhiều lắm là ăn chơi nhậu nhẹt thôi, tôi thực sự không có ý định trả thù xã hội, đại sư đừng dọa tôi được không!”

Tần Nhan Kim nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, cậu chỉ bị tai nạn xe thôi, chết cũng không đau đớn lắm, chỉ là không được thể diện thôi! Đừng sợ!”

Nghe vậy, Khâu Dương Viễn vội vàng nắm lấy vạt áo của Tần Nhan Kim, khóc thảm như mất cha mẹ.

“Đại sư, đại sư à, cô chính là đại ân nhân của tôi! Cô chắc chắn là đang an ủi tôi đấy chứ? Thể diện hay không không quan trọng, quan trọng là tôi chưa sống đủ, tôi chưa muốn chết, cô nhất định phải cứu tôi! Tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà!”

“Đứa trẻ 300 tháng tuổi thì tôi mới thấy lần đầu.”

“Đại sư, cô không thể thấy chết mà không cứu được, tuy tôi không đóng góp gì cho xã hội, nhưng cũng không kéo xã hội đi xuống, cô cứu tôi đi!”

Nghe cậu ta khóc lóc thảm thiết, Tần Nhan Kim không nhịn được cười: “Được rồi, đã có tôi trên xe, làm sao cậu chết được?”

Tiếng khóc của Khâu Dương Viễn đột nhiên dừng lại, lúc này trí thông minh dường như cũng quay về: “Ồ, nói vậy cũng đúng ha.”

Ngay sau đó, cậu lại nhìn Tần Nhan Kim với vẻ u oán.

“Đại sư cô thật là xấu, sao lại dọa tôi, khiến chân tôi mềm nhũn, suýt nữa dọa tôi tè ra quần…”

Câu cuối cùng là cậu lẩm bẩm nhỏ trong miệng, tưởng rằng Tần Nhan Kim không nghe thấy.

Nhưng nào ngờ, Tần Nhan Kim nghe rất rõ ràng.

Chiếc xe tiếp tục tiến lên, vì có lời đảm bảo của đại sư Tần, lá gan của Khâu Dương Viễn cũng lớn hơn, tốc độ xe cũng nhanh dần lên.

Ngay lúc đó, một chiếc Audi màu bạc lao vút qua xe cậu như một tia chớp…

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận