Vào cung chẳng phải sẽ có cơ hội gặp Hoàng thượng sao?
Nhưng khi thật sự vào cung, ta mới biết, Hoàng thượng đâu có dễ gặp vậy.
Chọn thê tử cho Tiêu Dao Vương, đối mặt đều là nữ quyến nhà các quan lớn, Thái tử tất nhiên không tiện xuất hiện, Hoàng thượng lại càng không.
Chuyện này chủ yếu là do Thái tử phi chủ trì.
Phụ giúp Thái tử phi là các ma ma, cung nữ và thái giám trong cung.
Căn bản chẳng cần đến đám thị vệ chúng ta.
Nhưng đã đến rồi, Văn thống lĩnh phân chúng ta đứng gác ở vòng ngoài xa nhất.
Nơi ta đứng gác, đến một chiếc đèn lồng cũng không có, nhưng ta lại khá hài lòng.
Tối đen như mực, thích hợp để lười biếng.
Tối đen như mực, cũng thích hợp cho việc lén lút.
“Ca ca, huynh giúp muội cầu xin phụ mẫu đi, Tình Nguyệt không muốn gả cho Tiêu Dao Vương để xung hỉ.”
Tình Nguyệt? Lý Tình Nguyệt?
Có phải là Lý Tình Nguyệt mà ta quen không?
Ta vểnh tai, rón rén bước lên phía trước.
Dưới gốc cây hải đường, có một nam một nữ đứng đó, cô nương đang kéo tay áo của nam tử, nũng nịu.
“Tình Nguyệt, Tiêu Dao Vương là vương gia cao quý, dù có bệnh, cũng là chúng ta trèo cao. Tại sao muội lại không muốn?”
“Ca ca, Tiêu Dao Vương là phu quân của tỷ tỷ, làm sao muội có thể cướp duyên của tỷ ấy được.”
“Lý Hy Nguyệt đã chết rồi, muội cũng không phải là đoạt nàng nhân duyên.”
“Hơn nữa, Tiêu Dao Vương chính vì cái chết của Lý Hy Nguyệt mà bệnh cũ tái phát, phụ mẫu và muội đều có liên quan, hai người họ buộc phải để muội gả đi để xung hỉ.”
Lý Tình Nguyệt dậm chân, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào:
“Ca, tỷ tỷ không chết. Dù cho… cũng không phải do phụ mẫu và muội gây ra.
Chính tỷ ấy đã để lại thư rồi bỏ đi.
Mẫu thân vì chuyện đó mà bệnh đến giờ, thậm chí không muốn gặp muội.
Phụ thân cũng không muốn gặp muội nữa.
Trong nhà này, chỉ có ca ca là người có thể quyết định cho Tình Nguyệt thôi.”
Người nam—Lý Lãm Nguyệt, có vẻ như bị Lý Tình Nguyệt làm phiền đến không chịu được, đành thỏa hiệp:
“Được rồi, được rồi, ca sẽ nói với phụ mẫu.”
Lý Tình Nguyệt bày ra dáng vẻ của tiểu nữ nhi:
“Cảm ơn ca. Ca là người tốt nhất với Tình Nguyệt.”
Lý Lãm Nguyệt cười bất lực:
“Thật không biết phải làm gì với muội.”
Đúng là tình cảm huynh muội thân thiết thật đáng ngưỡng mộ!
Nếu không phải bọn họ đang nói về Lý Hy Nguyệt, chính là ta, và nếu Lý Lãm Nguyệt không phải là ca ca ruột của ta, chắc ta đã ghen tị với họ rồi.
Nhưng họ nói ta đã chết cũng được đi, tại sao còn sắp xếp cho ta một đoạn hôn nhân?
Vị nhân vật chính trong câu chuyện mà Cổ Vận trà lâu hay nhắc đến—Tiêu Dao Vương, rốt cuộc là ai?
Tại sao lại liên quan đến ta?
“Ca, Tình Nguyệt còn một chuyện muốn nhờ.”
Lý Tình Nguyệt vẫn chưa hết nũng nịu.
“Chuyện gì?”
Lý Tình Nguyệt vân vê khăn tay, xấu hổ cúi đầu:
“Tình Nguyệt, Tình Nguyệt ngưỡng mộ Cung Vương, ca ca có thể giới thiệu cho muội không?”
Lý Lãm Nguyệt kinh ngạc:
“Muội… ngưỡng mộ Cung Vương?”
Lý Tình Nguyệt khẽ đáp:
“Vâng.”
“Tình Nguyệt.” Lý Lãm Nguyệt nghiêm túc nói, “Hoàng gia không phải nơi mà nhà chúng ta có thể với tới. Hơn nữa, Cung Vương đã có Vương phi rồi.”
Lý Tình Nguyệt rụt rè kéo tay áo của Lý Lãm Nguyệt:
“Ca, Cung Vương rất coi trọng huynh. Chỉ cần huynh mở lời, Tình Nguyệt chắc chắn có thể vào được phủ Cung Vương. Muội không dám mơ làm chính phi. Làm trắc phi, Tình Nguyệt cũng cam lòng.”
“Tình Nguyệt, chuyện này không nên nhắc lại. Muội không muốn gả cho Tiêu Dao Vương thì cũng được, ca sẽ tìm cho muội một hôn sự môn đăng hộ đối.”
“Ca—”
“Được rồi, đừng nói nữa. Mau về đi!”
Lý Lãm Nguyệt bước đi vội vã.
Lý Tình Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Không lâu sau, một ma ma đi nhẹ nhàng đến:
“Tiểu thư, lão nô thấy Cung Vương đã đi đến biệt điện của Tiêu Dao Vương.”
“Nhìn kỹ chưa?”
“Nhìn rõ rồi.”
“Bà nói xem, Lý Hy Nguyệt rốt cuộc đã chết chưa?”
“Tiểu thư, không cần biết Lý Hy Nguyệt có chết hay không, lão gia và phu nhân đã lạnh nhạt với tiểu thư. Dù thiếu gia vẫn như cũ đối xử tốt với tiểu thư, nhưng thế lực của thiếu gia còn chưa đủ mạnh, không giúp được tiểu thư nhiều. Tiểu thư vẫn nên sớm tính toán.”
Giọng nói của Lý Tình Nguyệt đã không còn ngọt ngào như lúc nói chuyện với Lý Lãm Nguyệt.
“Được nhận nuôi, cuối cùng cũng không thể so với con ruột. Những năm qua, ta đã phải cúi mình trước họ, dùng đủ mọi cách để lấy lòng, nhưng chỉ với một bức thư, mọi công sức của ta đều tan thành mây khói. Ta không cam lòng!”
“Tiểu thư không cần phải không cam lòng. Nếu không có tình thân, thì hãy xem họ như bàn đạp. Chỉ cần tiểu thư gả vào phủ Cung Vương, làm trắc phi của Cung Vương, đến lúc đó sẽ họ sẽ phải cúi mình trước tiểu thư.”
Lý Tình Nguyệt hạ quyết tâm:
“Đi.”
Một loạt tiếng bước chân lạo xạo vang lên, hai người dần rời xa.
Ta gãi gãi tai, thầm nghĩ những thông tin bát quái này chẳng kém gì ở Cổ Vận trà lâu!
“Nghe rõ chưa? Nghe rõ rồi thì theo ta.”
Phía sau đột nhiên có người lên tiếng, làm ta sợ giật nảy lên ba thước.
Trong chỗ tối đen như mực này, ngươi dọa người có thể khiến người ta chết khiếp đấy biết không?
Ta tức giận quay đầu nhìn lại.
Nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thái tử đang rời đi.
Câu chửi sắp thốt ra khỏi miệng lại bị ta nuốt xuống.
Ta liền chạy theo, cẩn thận hành lễ với Thái tử:
“Tham kiến điện hạ.”
Hắn có vì ta lười biếng mà trừ lương tháng của ta không đây?
“Ừ.”
Thái tử dùng mũi đáp lại lời chào của ta, rồi không nói thêm gì nữa.
Ta cũng không dám lên tiếng.
7
Thiên Điện của Tiêu Dao Vương quả thực rất hẻo lánh.
Thái tử dẫn ta đi lòng vòng đến tận nơi.
Ta nhìn xung quanh một lượt, không ngờ rằng nơi này lại không có lấy một người hầu hay thị vệ nào.
Địa vị của Tiêu Dao Vương trong cung lại kém đến vậy sao?
Thái tử dẫn ta đến bên dưới cửa sổ, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ta thì đơn giản hơn, nhúng tay vào một chút nước bọt, rồi chọc thủng giấy cửa sổ.
Làm thuộc hạ phải biết xem ý tứ, vì vậy ta cũng chọc cho Thái tử một cái lỗ.
Trong phòng, sau tấm bình phong, có một nam một nữ đang đứng.
Người nam đang ở gian ngoài mân mê lư hương, đốt hương.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười nữ ở gian trong đang cởi áo tháo dây.
Thái tử là người đứng đắn, hắn lập tức rời mắt khỏi lỗ thủng, còn tiện tay kéo ta lại.
Ta giả vờ như không cảm thấy gì.
Cảnh tượng hấp dẫn thế này mà không nhìn thì chẳng phải thiệt thòi sao?
Nữ nhân ấy ngực nở eo thon, làn da trắng như tuyết, ta nhìn mà không khỏi ghen tị.
“Vương gia, đây là thật diễn làm giả, hay là giả diễn thành thật vậy?”
Giọng nói của nữ nhân yêu kiều, nhưng không mang theo chút cảm xúc nào.
Người nam đốt xong hương, bước vào gian trong, đưa tay ôm lấy eo trần của nữ nhân, rồi cùng đi về phía giường.
“Hắn sắp chết rồi, nàng muốn giả làm thật cũng không được.”
Nữ nhân bật cười khúc khích:
“Thiếp có bản lĩnh, có thể làm hắn chết đi sống lại mà.”
Người nam nhẹ nhàng vỗ vào mông của nữ nhân:
“Nàng hãy ngoan ngoãn, xong việc này, bổn vương sẽ bồi thường cho nàng.”
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi gian trong.
Nữ nhân bước lên giường.
Ta kiễng chân lên, mắt gần như dán vào lỗ thủng để nhìn, bỗng có ai đó kéo mạnh áo ta.
Thái tử nhìn ta với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Ta cười ngượng ngùng.
“Đi cứu người.” Thái tử ra lệnh.
“Cứu ai?”
“Tiêu Dao Vương đang nằm trên giường.”
Lập tức ta hiểu ra.
Người nam và nữ này đang diễn trò để hãm hại Tiêu Dao Vương.
Thật trùng hợp, ta lại rất có hứng thú với vị phu quân chưa từng gặp mặt này.
“Người nam đó là ai? Nữ nhân đó là ai?”
“Cung Vương. Không quen biết.”
“Mau đi cứu người.”
Ta đáp lời, rút từ trong ngực áo ra một ống trúc nhỏ, đưa vào lỗ cửa sổ, nhắm vào Cung Vương ở gian ngoài, mạnh mẽ thổi một cái.
Chiếc kim bạc trong ống trúc đâm vào lưng Cung Vương, chỉ trong nháy mắt, hắn đã ngã phịch xuống đất.
Trên giường, nữ nhân đang cởi quần áo của Tiêu Dao Vương, nghe thấy tiếng động, liền hỏi:
“Vương gia, có chuyện gì vậy?”
Không ai trả lời.
Nữ nhân do dự một lát, rồi bước xuống giường.
Ta lại thổi một cây kim bạc nữa.
Nữ nhân cũng ngã gục.
“Đây là cái gì?” Thái tử nhìn ống trúc trong tay ta với vẻ tò mò.
“Bẩm điện hạ, đây là mê dược. Điện hạ, để thần đi cứu Tiêu Dao Vương.”
Thái tử gật đầu.
Ta nhanh chóng bước tới cửa, đẩy cửa bước vào.
Hương khói lượn lờ, hóa ra là dược kích tình.
Ta nín thở, chạy đến bên giường, kéo màn lên và nhìn vào trong.
Tiêu Dao Vương y phục xộc xệch, ngực phập phồng mạnh mẽ.
Nhìn kỹ mặt hắn đã đỏ ửng, rõ ràng đã hít phải hương kích tình.
Không nghĩ nhiều, ta giơ tay tát hắn một cái.
Không phải vì gì khác, mà vì khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt của vị phu quân yếu đuối không tự lo nổi cho mình, lại cuỗm hết tiền của ta bỏ trốn—Tề Thiên Mộc.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Thái tử không biết đã đứng sau ta từ lúc nào.
Lúc đó ta mới nhớ ra, với thân phận của ta, tát Tiêu Dao Vương là tội chết.
“Bẩm điện hạ, Tiêu Dao Vương đã trúng hương kích tình.
Hương vừa rồi do Cung Vương đốt có tác dụng kích tình.”
Thái tử ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng lấy tay áo che mũi miệng:
“Mau đi ra!”
Nói xong, hắn quay người bước nhanh ra ngoài.
Ta đành phải làm việc khổ sai, đỡ Tiêu Dao Vương dậy và cõng hắn trên lưng.
Ra khỏi phòng, Tiêu Dao Vương trên lưng ta dường như cảm thấy gió mát, tỉnh lại chút ít, cơ thể bắt đầu uốn éo không yên:
“Điện hạ, điện hạ.”
Ta vội gọi Thái tử.
Thái tử dừng bước, quay lại nhìn ta.
Ta vừa thở vừa bước đến gần hắn:
“Thuộc hạ sức lực có hạn, sợ sẽ làm rơi Tiêu Dao Vương. Thuộc hạ có thể gọi thêm người tới giúp không?”
Thái tử quay lưng bỏ đi:
“Cứ cõng người đến cửa phụ. Xong rồi ngươi đi giải quyết hậu quả.”
Ta vội làm theo, chạy vài bước đến cửa phụ, kéo tay Tiêu Dao Vương ra khỏi cổ áo mình, rồi ném hắn xuống đất.
“Tiểu Cửu, nương tử…”
Ta giơ tay lên, rất muốn tát hắn thêm một cái nữa, nhưng Thái tử đứng đó quan sát, ta đành giả vờ gãi đầu rồi lẻn đi.
Ta quay lại phòng, trước hết thu hồi kim bạc, sau đó đặt cả nữ nhân và Cung Vương lên giường.
Vừa buông màn xuống, liền nghe có người gõ nhẹ cửa.
“Cung Vương điện hạ, ngài có ở trong đó không?”
Là Lý Tình Nguyệt.
Đến nhanh vậy sao?
Lý Tình Nguyệt thấy không ai trả lời, cửa lại chỉ khép hờ, nàng lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào:
“Cung Vương điện hạ, ngài có ở đây không? Ta là Lý Tình Nguyệt, muội muội của Lý Lãm Nguyệt.”
Trong phòng im lặng.
Lý Tình Nguyệt do dự, bước từng bước chậm chạp đến bên giường.
Khi nàng nhìn rõ hai người trên giường, lập tức che miệng lại, suýt nữa bật thốt lên.
Nước mắt lưng tròng:
“Tình Nguyệt đã làm phiền điện hạ.”
Nói xong, nàng xoay người định rời đi.
Ta từ từ bước đến phía sau nàng, dùng kim chích vào gáy nàng.
Đã đến rồi, thì đừng đi nữa.
Nàng muốn giẫm lên phu thê Lý Liên Thành và Lý Lãm Nguyệt để tiến lên sao? Vậy thì ta liền tiện tay giúp nàng một chút.
Ta ôm lấy Lý Tình Nguyệt đang hôn mê, đặt nàng nằm bên cạnh Cung Vương.
Từ trong tay áo của Lý Tình Nguyệt rơi ra một chiếc khăn tay.
Ta nhặt lên xem, ô, hóa ra là khăn trắng đã nhuộm đỏ.
Xem ra Lý Tình Nguyệt đã quyết tâm gả vào phủ Cung Vương.
Ta ném chiếc khăn tay lên giường.
Không biết sau khi tỉnh lại, nàng có cảm tạ ta không.
Ta phủi tay áo, giấu đi tất cả công lao.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.