11
Tin tức về bữa tiệc ở cung Hoàng Quý phi nhanh chóng lan truyền khắp ngõ ngách trong kinh thành. Tiểu thư nhà Thượng thư sau khi về phủ đã khóc suốt một đêm, ngay hôm sau liền rời khỏi kinh thành, từ bỏ hôn ước.
Thanh Dương công chúa thì nhân cơ hội này tiếp quản thế lực của Hằng vương, dần dần chiếm thế thượng phong trên triều đình.
Vào cuối mùa xuân cùng năm, có tin báo quân địch xâm lược từ phương Bắc.
Phụ thân ta được triệu kiến gấp vào cung, Hoàng đế đã ra chiếu chỉ, lệnh cho Bạch tướng quân cầm đầu, dẫn binh chinh phạt dẹp loạn phương Bắc, Trịnh gia làm phó tướng, Thanh Dương công chúa giám quân.
Trịnh gia chính là nhà ngoại của Hằng vương, Hoàng đế sắp xếp như vậy, cốt là để cân bằng quyền lực giữa ba bên.
Ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định bàn bạc với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, lần này muội muốn tỷ tỷ cùng phụ thân xuất chinh. Thanh Dương điện hạ rời kinh, Hằng vương chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để ra tay, diệt trừ hậu hoạ.”
“Nhưng còn muội? Ở lại kinh thành một mình có mạo hiểm không?” Tỷ tỷ nhíu mày nói.
Ta lắc đầu trấn an: “Hiện giờ tình hình biên cương đang nguy cấp, Hoàng đế chắc chắn sẽ bảo vệ muội, không để bị phân tán sự chú ý.”
Quả nhiên ngay khi đại quân rời đi, Hoàng thượng đã ra lệnh đưa ta vào cung, trên danh nghĩa là để bảo vệ, thực chất muốn giữ ta làm con tin.
Ta vốn định nhân cơ hội này yên ổn nghỉ ngơi một thời gian, không ngờ lại gặp phải Hằng vương và Minh Ngọc quận chúa.
Nàng ta cố tình muốn gây khó dễ cho ta, ra lệnh cho người đẩy ta xuống đầm sen: “Ai bảo nhà ngươi không có mắt! Hôm nay dám đụng vào bản quận chúa.”
Hiện giờ đang là mùa hè, tiết trời nóng nực nên y phục cũng mỏng manh, gặp nước liền dính sát vào người, lộ ra thân thể. Ánh mắt nàng ta quét trên người ta ánh lên đầy đắc ý: “Chính ngươi đã khiến ca ca ta bị cấm túc, bổn quận chúa thấy ngươi cũng chẳng ra gì!”
Đám lính hộ vệ đi cùng nàng ta phát ra tiếng cười hùa theo chế giễu, ánh mắt tên nào tên nấy hạ lưu dò xét trên người ta. Hằng vương đứng cạnh, cười như không cười: “Minh Ngọc, xem ra Bạch tiểu thư cũng không cố ý, không bằng phạt quỳ là được rồi.”
Hoàng đế muốn an ủi Trịnh gia nên Triệu Vân Kỳ đã được miễn xá trở về phủ đệ, nhưng hắn giờ đây đã trở thành cái gai trong mắt bệ hạ. Vì không muốn gây thêm chuyện nên hắn xúi giục Minh Ngọc đối phó với ta.
Mùa hè nóng nực, mặt đá bên đầm sen sớm đã bị nung nóng đến bỏng rát, phạt ta quỳ gối một canh giờ chắc chắn hai đầu gối ta sẽ bị huỷ hoại.
Minh Ngọc bĩu môi: “Hoàng huynh thật là nhân từ.”
Triệu Vân Kỳ cúi xuống nắm lấy cằm ta, thì thầm: “Bạch Ngọc Nhĩ, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta. Nơi đây là hoàng cung, muốn trừ khử ngươi thật quá dễ dàng. Như giet một con kiến vậy.”
“Thật vậy sao? Điện hạ thật là kiêu ngạo.”
Ta canh đúng thời điểm, nhào lên đẩy đầu hắn ta và Minh Ngọc xuống nước: “Thần nữ được Hoàng thượng triệu vào cung bảo vệ, hôm nay Quận chúa và Vương gia lại tự do làm nhục ta tại đây, chẳng phải là không xem Hoàng thượng ra gì sao?”
Minh Ngọc vùng vẫy kêu gào, vừa la hét vừa muốn túm lấy ta: “Ngươi là cái thứ gì, Hoàng bá phụ yêu thương ta nhất, cho dù ta có giet chet ngươi tại chỗ thì đã sao?”
“Ngươi muốn giet ta?”
Hoàng đế lạnh lùng bước ra từ sau bụi hoa, thái giám đi theo nhanh chóng tiến lại kéo ta lên bờ. Khi gặp họ, ta đã nhanh chóng nhờ người hầu đi báo tin cho Hoàng đế.
Quỳ một chân xuống, ta hành lễ kiểu quân binh: “Bệ hạ, thần nữ từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ rằng, có thể hi sinh vì quốc gia, hi sinh vì bách tính biên cương, nhưng nếu phải chet vì tư thù của Quận chúa và Vương gia, thần nữ không thể chấp nhận.”
Minh Ngọc thấy thế còn muốn tranh luận “Hoàng bá phụ, là tiện dân này đã ra tay đẩy ngã con.”
“Trầm từ đầu đến cuối đã nhìn thấy rõ ràng, ngươi còn muốn chối cãi!”
“Bạch gia là trung quân ái quốc, trụ cột quốc gia, nay còn đang xung phong nơi tiền tuyến. Ngươi là quận chúa lại ở đây tác oai tác quái, đánh đập bừa bãi nữ nhi nhà công thần. Minh Ngọc ngươi thật khiến trẫm quá thất vọng.”
Minh Ngọc không hiểu tại sao Hoàng đế lại bảo vệ ta đến vậy, nhưng ta thì biết. Biên cương mấy ngày nay liên tục báo tin chiến thắng, tỷ tỷ ta một mình một ngựa hạ gục chủ soái quân địch, giành lại ba thành trì, công danh vang dội.
Hoàng đế muốn an ủi Bạch gia, đương nhiên người phải bảo vệ ta. Dù Minh Ngọc có kiêu ngạo đến thế nào thì cũng chỉ là một quận chúa, không thể so sánh với giang sơn xã tắc.
“Trẫm thấy Trịnh tần không biết quản giáo nghiêm khắc, từ hôm nay quận chúa sẽ đi theo Thái hậu học hỏi lễ nghi.”
Thái hậu từ lâu đã tu hành, sống khổ hạnh trên núi. Nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, nghe thấy thánh chỉ liền quỳ xuống khóc lóc van xin Triệu Vân Kỳ cứu nàng ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng hắn ta sau chuyện ầm ĩ vừa rồi, uy tín trong mắt Hoàng thượng chẳng còn bao nhiêu, muốn bảo vệ bản thân còn khó, huống hồ gì mưu kế của hắn ta sớm đã bị Hoàng thượng đọc vị.
Hoàng thượng chẳng thèm nghe thêm lời giải thích của hắn, đá mạnh vào hắn rồi bỏ đi. Bây giờ Thanh Dương đã khỏi bệnh, trở nên khoẻ mạnh, minh mẫn. So với hắn càng làm nổi bật sự ưu tú của nàng. Hằng vương bỗng chốc trở nên thật khó coi.
Triệu Vân Kỳ mặt mày u ám, sau khi kế hoạch hạ bệ Bạch gia không thành, hắn liên tục gặp phải vận rủi. Lần này hắn đã hạ quyết tâm, thay vì bị Bệ hạ bỏ rơi, hắn quyết định hành động trước để nắm lấy cơ hội. Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn ta, sau đó dứt khoát rời đi.
12
Hoàng thượng phê chuẩn, cho phép ta dẫn theo vài thị vệ trở về Bạch phủ. Dựa vào mạng lưới của Bạch gia, ta thành lập đoàn buôn vận chuyển hàng hoá lương thực đến biên cương trợ giúp.
Sau khi tỷ tỷ biết tin Minh Ngọc bắt nạt ta liền gửi hồi âm: “Tiểu bạch liên, Quận chúa tính là gì chứ? Có tỷ tỷ đằng sau, muội cứ thẳng tay đánh trả lại. Tỷ tỷ ở biên cương cố gắng một chút, đánh thắng thêm vài trận nữa, muội ngay cả danh hiệu Cáo mệnh nhất phẩm cũng có thể được sắc phong!”
Chữ viết giống như người, kiêu ngạo ngông cuồng.
Ta vui vẻ cất kỹ bức thư, nhờ vào thế lực của tỷ tỷ, Minh Ngọc nhiều lần khiêu khích ta sau đó đều không chiếm được lợi thế, ngược lại còn bị đánh cho vài bạt tai.
Ai da, đau tay quá, đợi tỷ tỷ quay trở về ta phải mách tỷ tỷ mới được.
Khi tin mừng khải hoàn quay về kinh thành, thì đã là nửa năm sau. Sự kiện đầu tiên xảy ra sau đó là, Minh Ngọc quận chúa tức tối chạy đến Bạch phủ đ//ập ph//á đồ đạc, liền bị ta tát cho một cái rồi đuổi đi.
Nàng ta khóc lóc bỏ chạy, trước khi rời đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn ta: “Đồ tiện nhân, kẻ xuất thân thấp kém như ngươi cũng dám coi thường ta. Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Vài ngày sau trong cung xảy ra binh biến. Giữa đêm khuya, Hoàng đế trúng đ//ộc hôn mê bất tỉnh nhân sự, Hằng vương mang theo quân lính bao vây kiểm soát Hoàng cung. Quận chúa khi đó liền kiêu ngạo dẫn người đến Bạch phủ, bắt ta vào cung làm con tin.
Nàng ta quét sạch vẻ u ám trước đây, đắc ý vô cùng: “Bạch Ngọc Nhĩ, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta.”
“Ca ca đã hứa với ta, ta giúp huynh ấy chiếm lấy Hoàng thành. Sau này khi huynh ấy đăng cơ, ta sẽ trở thành Hoàng hậu.”
“Lời của hắn nói mà ngươi cũng tin sao?”
“Nực cười, chỉ vì một lời hứa bâng quơ mà ngươi sẵn sàng giao ra binh lính của phụ thân và huynh trưởng ngươi để lại, cùng hắn đi vào con đường phản tặc!”
Phụ thân của Minh Ngọc trước kia là hoàng thân quốc thích, huynh đệ ruột thịt với Hoàng đế đương triều. Cả hai năm xưa đều hi sinh oanh liệt nơi chiến trường, để lại mình Minh Ngọc mồ côi nơi kinh thành.
Sau đó Hoàng đế thương cảm nàng ta đáng thương nên sắc phong nàng làm Quận chúa, đưa sang cho Hoàng Quý phi nuôi nấng, lại phê chuẩn cho phép nàng ta giữ lại binh lính để hộ thân. Không ngờ cuối cùng, Minh Ngọc lại chọn làm phản.
“Ngươi hiểu gì chứ? Chẳng qua chỉ là một kẻ bị ca ca ta ruồng bỏ.” Nàng ta cầm dao trên tay, tiến lại gần ta đe doạ: “Ta sẽ dùng từng nhát d//ao r//óc thịt ngươi, để ngươi đau đớn tới nỗi phải quỳ xuống cầu xin ta!”
Ta đáp lại nàng ta bằng một nụ cười rạng rỡ, cố ý chọc vào vết thương trong lòng nàng ta:
“Ngươi không dám giet ta, Triệu Vân Kỳ hắn vẫn muốn giữ lại ta, bởi vì đối với hắn ta vẫn còn có ích. Hoàng hậu tương lai thật đáng thương, ngay cả nữ tử bị ruồng bỏ như ta ngươi cũng chẳng thể làm gì được.”
Nàng ta bị ta khích tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, nàng rút đ//ao từ tay thị vệ: “Bạch Ngọc Nhĩ, hôm nay ta phải giet ngươi!!”
Nàng ta đang lao đến phía ta thì thị vệ xông vào lảo đảo, báo tin rằng phụ thân và tỷ tỷ ta đã khải hoàn trở về trước thời hạn, hiện đang dẫn binh công phá vào kinh thành.
Minh Ngọc sững sờ: “Không thể nào, làm sao bọn họ có thể đi nhanh đến như vậy được..”
Nàng ta không hiểu rằng, đội quân trên chiến trường và binh lính nàng ta bồi dưỡng thực lực hoàn toàn khác biệt. Ta từ lâu đã dựa vào việc lưu chuyển hàng hoá để âm thầm giám sát thông tin từ khắp nơi, sớm đã nắm được tin tình báo phản nghịch phía Hằng vương.
Một đ//ao loé sáng, lưỡi đ//ao đã găm sâu vào bụng Minh Ngọc. Trước ánh mắt kinh hãi của nàng ta, ta mỉm cười nói lời tạm biệt cuối cùng: “Hoàng hậu, lên đường bình an.”
So với tỷ tỷ thì ta đánh không lại, nhưng với một Quận chúa được nuôi dưỡng trong nhung lụa thì vẫn thừa sức.
Nàng ta nằm dưới đất rên rỉ trong vũng m//áu, những thị vệ bên cạnh nàng ta nhìn nhau một lát rồi ai nấy đều bỏ chạy tán loạn. Ta đang định nhân cơ hội hoà lẫn vào đám đông chạy trốn, thì bị Triệu Vân Kỳ xông vào túm chặt lại:
“Ta vẫn chưa thua, chỉ cần bắt ngươi làm con tin thì ván này ta vẫn có thể yên bình thoát thân.”
Hắn loạng choạng kéo ta đi, sai người chuẩn bị ngựa rồi gom bạc để chạy trốn. Mặc cho Minh Ngọc nằm phía sau gào khóc kêu cứu, hắn cũng không quan tâm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.