11
Khi tôi về đến nhà đã khá muộn, đèn phòng khách sáng, Chu Thời Yến ngồi trên sofa.
Thường thì Chu Thời Yến sẽ ở trong phòng, nhưng hôm nay hắn lại ôm một cuốn sách ngồi trên sofa.
Tôi mở cửa, đúng lúc Chu Thời Yến vừa lật một trang sách.
Tôi đi tới, Chu Thời Yến đặt sách xuống, lạnh lùng đứng dậy lên lầu.
Tôi chợt nhận ra bản thân đã không để ý đến hắn nhiều ngày.
Thật không ổn, bởi vì làm bảo mẫu không thể vô tâm như vậy.
Tôi định lên nói chuyện với Chu Thời Yến.
Nhưng khi chuẩn bị gõ cửa, tôi bỗng nhớ ra nhiệm vụ của tôi đã thay đổi.
Bỏ qua cơn tức giận khi bị hệ thống trêu chọc trước đó, lúc này tôi đã bình tĩnh lại, nhớ ra rằng mục tiêu thực sự của bản thân là Chu Thời Yến.
Tôi phải công lược Chu Thời Yến.
Khác với sự hời hợt những lần trước, lần tày tôi lại có chút… hứng thú.
Hứng thú?
Những điều mà tôi từng không hiểu bỗng hiện rõ lên trong đầu.
Tại sao lại hững thú? Rõ ràng những lần trước, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi vì phải hoàn thành nhiệm vụ, sao giờ lại cảm thấy hứng thú?
Có lẽ vì tôi có tình cảm khác với Chu Thời Yến?
Chẳng hạn như, thích hắn?
Trong đầu tôi như có pháo hoa bung nở, làm tôi hơi choáng.
Sau đó, suy nghĩ của tôi lại rẽ sang hướng khác, nghĩ đến việc bảo mẫu lại đi thích cậu chủ của mình, tôi có chút ngại ngùng, có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Hệ thống, vốn đã im lặng bấy lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
【Chủ nhân, hình như cô đã quá chìm đắm trong hình tượng bảo mẫu của bản thân rồi thì phải?】
Tôi thả bàn tay đang định gõ cửa xuống, nhờ có lời nhắc nhở của hệ thống, tôi bỗng nhớ ra hôm nay vẫn còn chưa dọn dẹp.
Ban đầu tôi định dọn dẹp xong mới tìm Chu Thời Yến, nhưng giờ đã quá mệt, tôi nghĩ thôi để sáng mai dậy làm cũng được.
Sáng hôm sau, khi tôi dậy, Chu Thời Yến không chờ tôi mà đã rời đi trước.
Khi ra ngoài, tôi thấy xe riêng của Sở Gián Thanh đậu trước cửa.
Sở Gián Thanh ngồi trong xe, hôm nay tôi và cậu ấy sẽ cùng đến trường.
Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, chắc lại bị Chu Thời Yến ép buộc.
Tôi nói với cậu ấy: “Trưa nay cậu có thời gian không? Tôi với cậu ăn trưa chung nhé?”
Sở Gián Thanh thở dài.
Kể từ khi quen tôi, hình như cậu ấy thở dài nhiều hơn hẳn.
Trong giờ học, Chu Thời Yến ngồi bên cạnh tôi.
Trông tâm trạng của Chu Thời Yến có vẻ rất tệ, không cảm xúc xoay xoay cây bút trong tay.
Tôi chủ động chạm nhẹ vào vai Chu Thời Yến.
Hắn khẽ cứng người lại, suýt nữa đã làm gãy cây bút chì trong tay.
Tôi đã không thèm để ý đến Chu Thời Yến mấy ngày nay, đây là tín hiệu tôi muốn làm hòa và trò chuyện với hắn.
Chu Thời Yến từ từ quay đầu lại, khuôn mặt không rõ cảm xúc;
“Có chuyện gì? Lần này cậu lại muốn tôi giúp cậu tán tỉnh ai?”
Dù sao thì mỗi lần tôi chủ động thể hiện ý muốn làm hòa với hắn đều là để nhờ hắn giúp đỡ.
Tôi hơi ngượng ngùng cười, sau đó ghé sát tai Chu Thời Yến, thì thầm: “Tôi muốn theo đuổi cậu, lần này cậu có giúp tôi không?”
Chu Thời Yến lập tức cứng người, trên gương mặt xinh đẹp nhưng u ám của hắn thoáng hiện sự không thể tin được, rồi quay phắt lại, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu, nói lại lần nữa đi.”
Tôi kiên nhẫn lặp lại: “Tôi nói tôi thích cậu, Chu Thời Yến, không giống như khi tôi theo đuổi Nghiêm Tự hay Sở Gián Thanh, là cái kiểu thích cậu, muốn yêu đương với cậu ấy!”
Sở Gián Thanh bên cạnh vô tình nghe thấy tôi tỏ tình, cậu ta hiếm khi rời mắt khỏi khung cửa sổ, nhìn về phía chúng tôi.
Nhớ lại việc tôi đã mời cậu ấy ăn trưa, cậu ta khẽ nói: “Một chân đạp hai thuyền, sẽ bị báo ứng.”
Tôi liếc nhìn cậu ấy, cảm thấy có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm điều gì đó.
Bữa trưa hôm đó, người đến gặp Sở Gián Thanh không phải là tôi, mà là Trần Nghiên.
Tôi kéo Chu Thời Yến vui vẻ ẩn nấp ở một bên nghe lén.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó vẻ như Chu Thời Yến chưa từng nghe lén ai trước đây, cậu ấy chỉnh lại cổ áo bị trễ xuống của tôi, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt tôi.
Nghiêm Tự đi theo sau chúng tôi, không nhìn nổi nữa.
Cậu ta đảo mắt, hoàn toàn không còn hứng thú hóng hớt nữa, quay lưng bỏ đi.
Tôi không nghe rõ Trần Nghiên và Sở Gián Thanh đã nói gì, nhưng có lẽ Trần Nghiên đã kể cho Sở Gián Thanh về việc cậu ấy sẽ biến thành Cola.
Tôi không thấy rõ biểu cảm của Sở Gián Thanh, chỉ thấy cậu ấy chống một tay lên bàn, lần đầu tiên kiên nhẫn đến vậy khi đối diện với người khác giới.
Sau đó, Chu Thời Yến kéo tôi đi, cậu ấy nói, nghe lén như vậy là không tốt.
Nhưng tôi thực sự rất thích nghe chuyện, chỉ đành buồn bã rời đi.
Vài ngày sau, tôi thấy Trần Nghiên và Sở Gián Thanh dường như không gặp nhau thêm lần nào, tôi rất quan tâm đến tiến triển của họ, nên đã hỏi Sở Gián Thanh: “Thế nào, cậu và Trần Nghiên đã có tiến triển gì chưa?”
Sở Gián Thanh gần đây không hay nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngẩn nữa, mà chuyển sang ngây ngốc nhìn điện thoại.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng điệu rất lạnh lùng: “Cậu rất quan tâm đến tôi à?”
Bên cạnh, Chu Thời Yến có chút không hài lòng kéo tôi lại gần, hắn hơi tức giận: “Cậu đã nói thích tôi rồi, không thể đi quan tâm người khác nữa.”
Sau đó, Chu Thời Yến còn quay sang nói với Sở Gián Thanh: “Cậu đừng có hung dữ với cô ấy như vậy.”
Sở Gián Thanh: “…”
Khi tôi lần nữa thấy Sở Gián Thanh và Trần Nghiên đi cùng nhau, là khi Chu Thời Yến dẫn tôi và đám bản của hắn đi biển nướng thịt.
Sở Gián Thanh và Trần Nghiên đang đứng trong góc, không biết đang làm gì.
Tôi thề là tôi không cố ý nghe lén, chỉ là tình cờ đi qua thôi.
Rồi tôi thấy Trần Nghiên kéo Sở Gián Thanh vào sau một cái cây, tự nhiên lại gần cậu ấy, nhón chân hôn nhẹ lên mặt cậu ấy.
Sở Gián Thanh dường như thở nhẹ một hơi, dịu dàng vuốt ve má Trần Nghiên, rồi nhẹ nhàng nâng cằm, hôn lên môi cậu ấy.
Trần Nghiên sốc.
Tôi cũng ngạc nhiên không kém.
Tôi chạy đến tìm Chu Thời Yến tố cáo: “Tôi vừa thấy Sở Gián Thanh hôn lén Trần Nghiên!”
Chu Thời Yến không nương tay mà vạch trần tôi: “Cậu lại đi nghe lén nữa rồi.”
Tôi giải thích: “Chúng ta đang nói vấn đề khác mà.”
Chu Thời Yến quay lại đối diện với tôi: “Thế thì điểm chính là gì?”
Tôi nghiêm túc trả lời: “Họ đã hôn nhau.”
Chu Thời Yến nhướn mày: “Vậy thì sao?”
Tôi chủ động hôn nhẹ lên môi Chu Thời Yến.
Tôi nói với cậu ấy: “Lần trước cậu hôn thô lỗ quá! Nên mấy ngày đó tôi mới không thèm để ý đến cậu đấy.”
Chu Thời Yến bật cười, hắn khẽ bóp má tôi, cúi đầu chôn mặt trong tóc tôi, ánh đèn mờ ảo làm mắt hắn đen lại, chứa đựng sự chiếm hữu mãnh liệt: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao đột nhiên lại nói thích tôi không?”
Chu Thời Yến luôn hoài nghi về việc tôi thích hắn.
Hắn nghĩ tôi là kiểu con gái gặp ai cũng yêu.
Tôi khó xử giải thích với Chu Thời Yến: “Thích là thích thôi mà, cậu hỏi tôi tại sao thích cậu, tôi cũng khó mà giải thích được.”
Nhưng nếu hỏi tôi tôi thích Chu Thời Yến từ lúc nào, tôi lại mơ hồ có chút ấn tượng.
Có lẽ là từ ngày hôm đó tôi tỉnh dậy sau khi say rượu, nhìn vào chiếc cúc áo trên đồng phục của Chu Thời Yến mà đỏ mặt, cũng có thể là từ trước đó, khi Chu Thời Yến khó gần với mọi người nhưng lại rất dịu dàng và tốt với tôi.
Nhưng Chu Thời Yến không tin.
Tôi đành bó tay, tôi giải thích cho cậu ấy, đồng thời phải tóm tắt về hệ thống cho Chu Thời Yến.
Thật ra, ngoài Chu Thời Yến, Trần Nghiên cũng biết chuyện về hệ thống.
Khi Trần Nghiên kể cho tôi bí mật rằng cậu ấy sẽ biến thành mèo, tôi cũng đã chia sẻ bí mật của mình với cậu ấy, nói rằng tôi không có chút tình cảm nào với Sở Gián Thanh!
Nhưng tôi cảm thấy Chu Thời Yến có hơi tự ti quá mức.
Dù tôi đã kể hết mọi chuyện cho hắn và nhấn mạnh rằng tôi không phải kiểu con gái thích người này người kia, hắn vẫn lo lắng một ngày nào đó tôi sẽ không thích hắn nữa.
Hơn nữa, có một điều rất kỳ lạ, mặc dù tôi đã ở bên Chu Thời Yến, nhưng hệ thống vẫn chưa thông báo công lược thành công.
Tôi nói với Chu Thời Yến về điều này, hắn chỉ im lặng.
Tôi vỗ vai CHu Thời Yến nói: “Thôi, đến ngày điểm của tôi hết, cậu cũng phải sống tốt nhé.”
Chu Thời Yến nghe thấy câu này lại hoàn toàn không đồng ý, hắn ôm chặt tôi không buông: “Điểm của cậu còn lại bao nhiêu?”
Tôi tính toán một chút, rồi trả lời: “Chắc còn khoảng năm mươi điểm.”
Năm mươi điểm, tức là còn hơn một tháng nữa.
Nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì lần này, tôi sẽ thực sự biến mất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.