01
Ngày Chi Ý trở về nhà, bầu không khí trong phủ trở nên gượng gạo.
Nàng không muốn để nha hoàn thay y phục cho mình, cứ thế mặc bộ quần áo rách rưới đến dự tiệc gia đình.
Chi Ý trông có vẻ suy dinh dưỡng, rõ ràng là sinh cùng ngày với ta nhưng lại gầy yếu nhỏ bé, giống như đứa trẻ chưa đầy mười hai tuổi.
Điều quan trọng hơn cả, nàng không thể nói chuyện.
Là một người câm.
Trên mặt cha mẹ lộ rõ vẻ khó xử, họ giới thiệu ta là đích nữ của tướng phủ, là đại tỷ của nàng ấy, tuyệt nhiên không hề nhắc tới việc ta là thiên kim giả chiếm chỗ.
Ta mỉm cười thân thiện với nàng, mắt Chi Ý cũng sáng lên theo. Nàng muốn ngồi cạnh ta, nhưng mẹ lại quát bảo nàng phải giữ yên lặng, đừng làm phiền ta.
Cơ thể Chi Ý run rẩy. Ta mỉm cười với mẹ: “Mẹ, Chi Ý mới trở lại phủ, chắc chắn sẽ hợp với người cùng tuổi như con hơn.”
Nói xong, ta che miệng ho khẽ, mặt đỏ lên, dường như sắp ho ra cả m//áu. Chi Ý lập tức đứng dậy vỗ lưng cho ta, nhưng lại bị mẹ đẩy qua một bên, suýt chút nữa thì ngã.
“Gia Nghi, mau, uống thuốc đi.” Mẹ lấy một viên thuốc từ trong một chiếc lọ sứ nhỏ ra.
Sau khi uống thuốc với nước, sắc mặt ta đã khá hơn rất nhiều. Ta nhìn Chi Ý, người cũng đang nhíu mày lo lắng cho ta: “Mẹ, người đẩy Chi Ý vào góc rồi.”
Ta đứng dậy, ngồi xuống cạnh Chi Ý, không hề bận tâm đến bộ quần áo lấm lem bùn đất của nàng ấy. Bùn đất dính lên tấm áo lụa của ta, Chi Ý theo phản xạ định lùi ra xa.
Ta xoa đầu nàng ấy: “Ngồi cạnh tỷ tỷ đi, không sao đâu.”
Kiếp trước, Chi Ý cũng trở về tướng phủ trong hoàn cảnh gượng gạo như vậy. Nàng lớn lên ở thôn dã, chưa từng học quy củ, lại là một người câm.
Còn ta, tài hoa hơn người, tinh thông cầm kỳ thi họa, sớm đã trở thành đệ nhất quý nữ của kinh thành.
Cả nhà đều ngầm đồng tình giữ ta lại, bên ngoài chỉ nói rằng Chi Ý vì bệnh nên được nuôi dưỡng ở ngoài, không một lời nhắc đến ta là thiên kim giả.
Thực ra người bị bệnh nặng là ta, cha mẹ đã tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng không chữa khỏi, chỉ có thể dựa vào dược liệu quý để duy trì m//ạng sống.
Kiếp trước, khi bệnh tình của ta trở nên nghiêm trọng, chính Thôi Chi Ý nhỏ bé, gầy gò đã mang đến một hộp thuốc, ra hiệu bảo ta uống.
Ta biết rõ mình đã không còn hy vọng, nhưng nhìn ánh mắt chân thành và lo lắng của nàng ấy, ta vẫn uống thuốc.
Sau đó, ta nôn ra m//áu đen và hôn mê ba ngày ba đêm.
Khi tỉnh dậy, căn bệnh kỳ quái đã đeo bám ta suốt nhiều năm bất ngờ được chữa khỏi một cách kỳ diệu.
Cha mẹ vô cùng kinh ngạc, nhưng khi ta hỏi về Chi Ý, họ chỉ ấp úng nói rằng nghĩ nàng ấy đã đầu đ//ộc ta, nên đã đ//ánh chet nàng ấy.
Trước khi chet, nàng ấy vẫn giữ chặt chiếc trâm của ta.
Ta nhớ lại khi nàng ấy mới vào phủ, ta đã tình cờ bắt gặp bọn hạ nhân bắt nạt nàng ấy. Ta đã trừng phạt đám hạ nhân đó và tặng nàng ấy chiếc trâm này.
Chút lòng tốt nhỏ nhoi của ta lại được nàng ấy trân trọng đến vậy.
Khi sức khỏe đã hoàn toàn bình phục, ta quỳ trước mộ Thôi Chi Ý, tụng kinh cho nàng ấy.
Vừa nhắm mắt lại, ta lại trở về ngày mà Thôi Chi Ý mới bước chân vào nhà.
02
Ta đương nhiên sẽ không để cho Thôi Chi Ý phải sống ở nơi hẻo lánh như Bắc Uyển, giống như kiếp trước. Trong phủ, kẻ hầu người hạ đều nhìn mặt mà đối xử.
Cha mẹ không coi trọng nàng, nếu ta không bảo vệ, e rằng ai cũng có thể ức hiếp nàng. Vì vậy, ta bảo tỳ nữ Tiểu Quỳnh chuẩn bị một căn phòng bên cạnh phòng ta cho Nhị tiểu thư ở, coi như là cách để ta bày tỏ thái độ của mình với mọi người trong phủ.
Tiểu Quỳnh báo lại với ta rằng Nhị tiểu thư không chịu tắm rửa, hễ có ai lại gần chạm vào y phục của nàng, nàng liền phát hoảng, như người đ//iên loạn.
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đúng là quá thất lễ. Hoàn toàn không có chút nào phong thái của một danh môn khuê tú. Đại tiểu thư hà cớ gì phải mang nàng về viện của chúng ta…”
Ta liếc mắt lạnh lùng, nàng liền không dám nói thêm lời nào nữa.
Ta đưa tay xoa ngực, nơi cơn đau âm ỉ không ngừng, rồi bước đến trước cửa phòng của Thôi Chi Ý, gõ nhẹ vài tiếng.
“Chi Ý, là tỷ.”
Cánh cửa vốn không có phản ứng, bỗng hé ra một khe nhỏ. Ta ra hiệu cho các tỳ nữ đứng đợi bên ngoài, chỉ còn lại ta và Thôi Chi Ý trong phòng.
“Sao muội không chịu tắm rửa?” Ta rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, để lộ một vệt bùn đen.
Nàng xấu hổ cúi đầu.
Ta tiến gần hơn, muốn tự tay giúp nàng rửa ráy. Thôi Chi Ý lại vội vàng ôm chặt y phục, vừa lúng túng ra hiệu bằng tay.
Khi thấy không thể ngăn cản ta, nàng lùi lại một bước.
“Sao muội lại lùi lại?” Trong ánh mắt ta đầy thương tổn, nàng đỏ mặt, từ trong bộ y phục rách rưới lôi ra một đống lọ lọ chai chai.
Trong những chiếc lọ đó, nuôi toàn là sâu bọ. Đến lượt ta hoảng sợ, lùi lại ba bước.
Thôi Chi Ý thấy ta sợ hãi, ánh sáng trong mắt nàng dần tắt. Ta nhìn đám sâu bọ kỳ dị trong những chiếc lọ, cố gắng kiềm chế sự ghê tởm.
“Chi Ý rất thích những thứ này phải không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThôi Chi Ý gật đầu lia lịa. Ta cười gượng gạo.
Không sao, trẻ con thích chơi mấy con vật nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Ta tự nhủ với lòng mình.
Kinh thành có bao nhiêu công tử cũng thích chơi dế, chắc cũng tương tự thôi.
Thôi Chi Ý phấn khích chọn ra một con sâu to nhất từ trong lọ, khoe khoang trước mặt ta.
Ta giữ nguyên nụ cười cứng ngắc, giục nàng đặt xuống nhanh rồi đi tắm.
Tấm lưng nhỏ bé của Thôi Chi Ý gầy gò, từng đốt xương cột sống hiện rõ.
Trên người nàng chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ, có mới có cũ.
Mũi ta cay xè, tay càng nhẹ nhàng hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thôi Chi Ý lộ ra một gương mặt thanh thoát, đôi mắt long lanh như viên lưu ly được rửa sạch bởi làn nước.
03
Thôi Chi Ý phần lớn thời gian đều rất ngoan ngoãn, chỉ có điều hành vi của nàng quả thực có chút kỳ quặc.
Thích thú lớn nhất của nàng là chơi đất bùn, dù ta khuyên nhủ thế nào nàng cũng không nghe. Đến khi trời tối, nàng mới chui vào phòng, ngoài ta ra thì chẳng cho ai bước vào.
Tiểu Quỳnh đến kể lể với ta. Ta chỉ cười, mặc kệ nàng.
Làm muội muội của ta, ta muốn bảo vệ nàng để nàng có thể làm bất kỳ điều gì nàng thích.
Ta nhiều lần nhắc nhở những người trong viện phải tôn trọng Nhị tiểu thư như ta.
Tuy nhiên, ta có thể quản được người trong viện mình, nhưng không thể quản được người ngoài viện.
Hôm đó, Thôi Chi Ý lén trốn ra ngoài, mãi đến trời tối vẫn không thấy trở về. Khi ta tìm thấy nàng, toàn thân nàng đầy bùn đất và thương tích.
Ta hỏi nàng rốt cuộc là ai đã làm, Thôi Chi Ý chỉ biết uất ức mà thút thít.
“Đúng là tiểu nha đầu bướng bỉnh!” Ta lườm nàng một cái: “Bảo muội không nghe lời, giờ bị ức hiếp rồi phải không?”
Nghe ta mắng, nàng liền mở miệng khóc òa.
Ta bất lực thở dài: “Thôi được rồi, không mắng muội nữa.”
04
Sau đó, ta hỏi khắp nơi trong phủ mới biết được rằng hôm nay tiểu vương gia Tạ Từ ghé qua, Thôi Chi Ý vô tình va phải hắn. Tạ Từ mắng nàng vài câu, nàng liền nổi giận. Không biết nàng rắc lên người hắn thứ gì mà khiến Tạ Từ ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Tên tiểu tư của Tạ Từ đã ẩu đả với Thôi Chi Ý.
Ta tức đến đau ngực, đập bàn mà mắng: “Một đám nam nhân, lại dám ức hiếp muội muội của ta.”
Ta hạ ánh mắt dịu dàng nhìn Thôi Chi Ý: “Chi Ý, có phải Tạ Từ đã ức hiếp muội không?”
Trong mắt Thôi Chi Ý bừng lên một ngọn lửa nhỏ, nàng mạnh mẽ gật đầu.
Hôm sau, ta cầm một cây gậy sắt đến Tạ phủ. Trên đường, ta hỏi từng người hầu: “Hắn có đ//ánh muội không?”
Chỉ cần Thôi Chi Ý gật đầu, ta liền đ//ánh từng người một.
Mặc dù sức khỏe ta không tốt, nhưng cây gậy sắt này, ta vẫn có thể vung lên được. Cả kinh thành đều biết đến ta, Thôi Gia Nghi.
Ta giơ gậy lên, thì chỉ có việc để kẻ khác phải chịu đòn.
Tạ Từ, với gương mặt đẹp khiến bao tiểu thư kinh thành mê đắm, lúc này cũng phải che kín mặt.
“Ngươi là… Tạ Từ?” Ta ngạc nhiên nhướng mày.
Tạ Từ đ//iên cuồng hét lên: “Ngươi ngay cả vị hôn phu cũng không nhận ra à?”
Tạ gia từng hứa hôn với Thôi gia.
Hắn ôm lấy mặt mình, tức giận kêu lên: “Gia Nghi, ngươi phải quản muội muội của mình đi.”
Ta cau mày: “Ngươi dám dẫn người đến ức hiếp muội muội của ta, lại còn dám nói muội ấy sai. Tạ Từ, ngươi thật là nam tử hán sao?”
Tạ Từ giống như con mèo bị dẫm đuôi, giận dữ tháo mũ xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng đầy vết sưng.
Hắn chỉ tay vào Thôi Chi Ý: “Rốt cuộc ai ức hiếp ai chứ?! Ta chỉ vô tình va phải nha đầu này đang chơi bùn, trêu ghẹo vài câu. Những vết thương trên người nàng ta là do nàng ta trèo cây ngã xuống, giống như một con khỉ vậy. Ta còn tốt bụng bảo Tiểu Tứ đến đỡ nàng ta dậy, ai ngờ nha đầu này không biết rắc thứ gì lên người chúng ta, ngứa chet đi được! Ta chỉ muốn nàng ta đưa thuốc giải, ai ngờ nàng ta…”
Tạ Từ vẫy tay ra hiệu cho những tên hầu phía sau tháo mũ xuống. Ta thấy trên mặt của bảy tám tên hầu, chỗ nặng chỗ nhẹ đều hiện lên những mảng đỏ, còn có những vết cào xước.
Ta quay sang nhìn Thôi Chi Ý, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nàng ngẩng mặt lên, vẻ ngây thơ như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng.
Biết rõ mọi chuyện, ta đen mặt kéo Thôi Chi Ý về nhà.
“Thật sự là muội làm?” Ta không ngờ Thôi Chi Ý lại có bản lĩnh này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.