Khi bà ta đi đến cửa, nhìn thấy ta, bà ta kéo ta đến bên giường: “Tại sao người bị thương không phải là ngươi? Đáng lẽ lúc đầu ta không nên nuôi ngươi lớn, đồ vong ân bội nghĩa, giống hệt như mẫu thân ngươi, rõ ràng là một cái mạng ti tiện, đáng lẽ phải chết thay người khác.”
Bao nhiêu năm nay, chỉ cần Dung Trăn bị thương một chút hay bị cảm lạnh, ta đều trở thành đối tượng bị khiển trách.
Bị giam lỏng, bị phạt chép Kinh Phật là chuyện bình thường, thỉnh thoảng bà ta còn đuổi ta ra ngủ cùng ngựa trong chuồng.
Ta âm thầm véo đùi mình một cái, quỳ xuống đất túm lấy vạt áo Hoàng hậu, vừa nói vừa giả vờ khóc: “Mẫu hậu, là Thanh nhi không tốt, Thanh nhi không nên đi chậm như vậy, lạc mất muội muội và Thái phó, đều là lỗi của Thanh nhi, Thanh nhi nguyện chép Kinh Phật để cầu phúc cho Trăn muội muội.”
Bà ta đá văng bàn tay của ta đi, hung dữ mà tát ta một cái, lại từ trên tóc gỡ xuống một cây trâm đâm sâu vào da thịt ta, cho đến khi áo khoác của ta đã thấm đẫm máu thì bà ta mới dừng ta lại.
“Tiện nhân, tự mình đi ra ngoài lĩnh hai mươi đại bản.”
“Đa tạ mẫu hậu nhân từ.”
Khi ta đứng dậy, nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Hoàng hậu bảo Giang Hành chịu trách nhiệm.
Đúng là nên chịu trách nhiệm, kiếp trước ngươi đã yêu nàng ta sâu đậm, kiếp này không phải nên yêu thương đóa sen trắng của ngươi sao?
Hừ, mụ già ra tay thật tàn nhẫn.
Sau khi chịu xong hai mươi đại bản, ta nằm liệt giường suốt hai tháng.
“Chủ tử, Lệ Quý phi đến thăm người.”
Ta nằm úp mặt vào gối, suy nghĩ một chút: “Cho bà ấy vào đi.”
Lệ Quý phi mặc váy lụa màu hồng phấn, đầu mang trâm cài tinh xảo, vừa bước vào phòng đã tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Bà ấy cho người hầu lui ra, ngồi xuống bên gối ta, chớp chớp mắt: “Sao vậy, ngươi cũng bị thương à?”
“Mẫu hậu trách phạt, trách ta không chăm sóc tốt Dung Trăn.”
Bà ấy bực bội liếc mắt: “Ngươi đâu phải người hầu của nàng ta, dựa vào cái gì mà phải chăm sóc nàng ta?”
Ta giả vờ không nghe thấy, chuyển chủ đề: “Lệ Quý phi nương nương tìm Dung Thanh có việc gì?”
“Không phải là nợ ngươi một ân tình sao? Vừa hay nghe nói ngươi bị bệnh, nên đến thăm ngươi.”
“Ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, vẫn là nương nương lợi hại.”
Lệ Quý phi lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc mỡ: “Đây, cống phẩm của Tây Lương, có thể xóa sẹo, nữ nhi để lại sẹo thì không được.”
“Đa tạ nương nương.”
“Thấy ngươi không có vấn đề gì lớn, bản cung đi đây, mấy ngày nay, Hoàng thượng ngày nào cũng nghỉ ở chỗ ta, ta phải về ngủ bù một giấc rồi.” Nàng ta ngáp một cái, dường như nhớ ra điều gì đó, “Dung Thanh, chúng ta hiện tại là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi nhỉ?”
“Đương nhiên.”
Ta nhìn bóng dáng yêu kiều của nữ tử rời đi, khóe miệng nhếch lên.
Lệ Quý phi xuất thân là vũ nữ, trong một bữa tiệc, bà ấy được phụ hoàng sủng ái, phong làm Mỹ nhân.
Bản thân bà ấy cũng là người có thủ đoạn, vào cung nửa năm nay, được sủng ái không ngừng, leo lên vị trí Quý phi, nhưng khổ nỗi vẫn chưa có con, bị Hoàng hậu chế giễu, hai người đã có hiềm khích từ lâu.
Ta giả vờ như vô tình nói túi thơm mà mẫu hậu tặng rất thơm, bà ấy liền để ý, sai người kiểm tra thành phần của túi thơm, quả nhiên phát hiện ra xạ hương.
Bà ấy là người thông minh, biết dù có tố cáo chuyện này lên Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ không vì thế mà trừng phạt nặng Hoàng hậu, ngược lại bản thân sẽ rước họa vào thân, nên chỉ âm thầm đổi dược liệu trong túi thơm thành thuốc hỗ trợ mang thai, thời gian trước đã thuận lợi mang thai.
Ta giúp bà ấy là vì kiếp trước sau khi ta rơi xuống vực, chỉ có bà ấy còn nhớ đến ta, giúp ta mang di vật ra khỏi cung, giữ toàn vẹn thể diện cho ta.
Bánh ít đi thì bánh quy lại, ta đương nhiên phải đền đáp.
Ngày ta cập kê, ta chuyển từ hoàng cung ra phủ Công chúa của riêng mình, tuy nơi đó không lớn, nhưng cũng coi như thuận tiện cho ta tự do hành động.
Kiếp trước, vì say mê Giang Hành, ta mới ngày nào cũng đến học đường, kiếp này, ta không muốn đi nữa.
Dù sao Hoàng hậu cũng mong ta không biết chữ, sau này dễ gả cho một tên võ phu thô lỗ, để Dung Trăn hả giận.
Mấy ngày trước ta đã viết một bức thư, nhờ người đưa đến Yến phủ, hẹn gặp mặt hôm nay.
Nhưng về việc hắn có đến hay không, nói thật, ta không chắc chắn.
Yến Hứa là thương nhân đến từ phương Nam, không có công danh cũng không có chức quan, vậy mà có thể trở thành mưu sĩ mà Dung Cẩn nịnh bợ. Có thể thấy người này tâm tư sâu sắc, không hề đơn giản.
Bảo hổ lột da, đây là đúng hay sai? Ta nghĩ, chỉ cần có thể giúp ta đạt được mục đích, điều này không quan trọng.
Ta chống cằm ăn đậu hũ chiên giòn, thỉnh thoảng chấm một chút nước chấm tự làm của quán, không biết từ lúc nào, một đĩa lớn đã vào bụng.
Rất lâu sau, đợi đến khi ta sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy một người cầm ô trúc, thong thả bước đến từ trong mưa.
Ta dẫn hắn lên lầu hai, lầu hai là phòng trà.
“Công chúa tìm ta có việc gì?” Hắn cất ô, đặt ở góc phòng, những giọt mưa trên ô rơi xuống đất, tạo thành một vòng nước từ từ loang ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Muốn bàn chuyện hợp tác với Yến tiên sinh. Nương tử của chủ quán, Trần thẩm, ngươi thấy có quen mắt không?”
Nam nhân lắc đầu.
“Bà ấy là nhũ mẫu của Từ Hoài, cũng may mắn cho bà ấy, mấy ngày trước khi cả Từ gia bị giết, bà ấy vừa về quê thăm người thân, mới thoát được kiếp nạn này.” Ta pha một ấm trà, rót cho Yến Hứa một chén.
“Có thể gọi bà ấy lên hỏi chuyện không?”
Ta nhìn Tiểu Thúy, Tiểu Thúy lập tức hiểu ý.
“Thiếu gia Từ gia là do ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ngài ấy tính tình tốt, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Chỉ là có một ngày, nghe nói ngài ấy cứu một cô nương trên đường mang về phủ, lại bị một gia đình ở kinh thành tìm đến cửa, gia đình đó nhiều lần đe dọa sẽ giết ngài ấy.”
“Trần thẩm, bà còn nhớ gia đình đó họ gì không?”
“Họ… họ Thẩm!”
Gia đình giàu có họ Thẩm ở kinh thành chỉ có mẫu tộc của Hoàng hậu.
Trần thẩm rất lúng túng, hai tay không ngừng vò tạp dề: “Hai vị quý nhân, chuyện của Từ gia, ta biết gì đều đã nói, xin hai vị giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng.”
Sau khi Trần thẩm đi xuống, nam nhân trầm ngâm một lúc lâu, nhìn ta:
“Công chúa sống lâu trong cung cấm, sao lại biết một người phụ nhân như vậy?”
“Mẫu thân ta trước khi vào cung có giao hảo với bà ấy, vẫn luôn giữ liên lạc.”
“Tại sao muốn giúp ta?”
“Bởi vì ta thích ngươi.” Ta đưa tay ra, móc nhẹ ngón út của hắn dọc theo mép bàn.
“Thế à, Công chúa muốn có được gì?” Hắn lật bàn tay lại, nắm chặt lấy hổ khẩu của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, mắt hắn rõ ràng đang cười, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng và thăm dò.
Ta cố tỏ ra bình tĩnh rút tay về, dựa lưng vào ghế: “Gần đây Hoàng hậu muốn gả ta đi, ta suy đi tính lại, Yến công tử là người thích hợp nhất.”
“Nghe nói Công chúa yêu mến Giang Thái phó đến si mê, tại sao lại chọn ta?”
“Yến công tử cũng đã nói là nghe nói, vậy ta có thích hắn ta hay không, chẳng lẽ bản thân ta còn không biết? Còn việc ta chọn ngươi, là vì ngươi không làm quan trên triều đình, lại có chút tiền bạc, ta gả cho ngươi, Hoàng hậu yên tâm, ta cũng sống tốt. Hơn nữa, ta còn có thể giúp ngươi điều tra rõ vụ án diệt môn Từ gia, ta nghĩ chúng ta là đôi bên cùng có lợi. Ngươi yên tâm, nếu sau này ngươi có người trong lòng, tự nhiên có thể cưới nàng vào phủ.”
Thực ra còn một điều ta không nói, ta biết cuối cùng ngươi sẽ lên đăng cơ lên ngôi, hơn nữa có tin đồn ngươi là đoạn tụ*, thế nên ta không có gì phải lo lắng.
*từ điển tích của Trung Quốc, chỉ gay.
“Nghe có vẻ người vì ta mà rất chu đáo.”
“Vậy Yến công tử thấy sao?”
“Được thôi.”
Hắn nhướng mày, đồng ý một cách nhanh chóng đến bất ngờ.
“Vậy Yến công tử, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, Dung Thanh xin lấy trà thay rượu.”
“Công chúa khách sáo rồi.”
Trà ở đây ta vẫn không quen uống, vừa đắng vừa chát, nhưng lúc này lại có chút vị ngọt.
Ta từ trong cung xin chỉ trờ vừa về, đến phủ đã thấy Dung Trăn ngồi chễm chệ ở chính sảnh, thấy ta về, nàng ta vênh váo nói: “Hoàng tỷ, muội và Giang Thái phó sắp thành thân rồi.”
“Chúc mừng Hoàng muội được toại nguyện.”
Cuộc trò chuyện sau đó, ta giống như bông gòn mặc cho người ta nhào nặn, không phản kháng cũng không cãi lại, nàng ta không thể kiếm được lợi ích gì từ ta, chỉ đành trừng mắt nhìn ta một cách hung ác:
“Hoàng tỷ, đến lúc đó đến dự tiệc thành thân của muội muội và người trong lòng tỷ nhé?”
“Dung Thanh nhất định sẽ đến dự tiệc cưới của muội muội và Giang Thái phó.”
Ta âm thầm đánh giá Dung Trăn, hôm nay nàng ta trang điểm rất đậm, cũng không che được làn da vàng vọt và xỉn màu, còn mặc quần áo rộng thùng thình, khác hẳn với vẻ ngoài xinh đẹp thường ngày.
Ngày Dung Trăn và Giang Hành thành thân, xe ngựa xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối phố, dưới đất trải đầy cánh hoa. Dung Trăn ngồi trên kiệu, Giang Hành mặc một bộ hồng y cưỡi ngựa, trên mặt lại là nụ cười miễn cưỡng.
Lẽ ra, Giang Hành cưới được Dung Trăn mà hắn ta hằng mong nhớ, chẳng phải nên vui mừng như nở hoa chứ? Tại sao lại trông có vẻ không vui mừng?
Ta có chút thắc mắc, nhìn qua đám đông, lại thấy Yến Hứa.
Hiếm khi thấy hắn thay một bộ y phục màu xanh lam, trông càng thêm tuấn tú. Cho dù không có chuyện của kiếp trước, chỉ cần nhìn khuôn mặt này của hắn, ta cũng nên đối xử tốt với hắn hơn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.