5.
Ta có tâm nguyện gì.
Ta muốn tiểu nương của ta sống lại.
Ta còn muốn mạng của đám người Đường gia.
Nhưng những điều này, đều không thể nói ra.
Chỉ sợ bị phát hiện, bình thuốc độc mà Đường Ninh Ngọc đưa cho ta, ta cẩn thận giấu kỹ bên người.
Nhưng không đợi ta ra tay, Cảnh Hành lại xảy ra chuyện trước.
Hôm đó vào buổi chiều, hắn đi công việc về, cùng ta dùng bữa tối.
Một bát canh cá lóc nấu với rau muống vừa dùng được một nửa, Cảnh Hành đột nhiên sắc mặt trắng bệch, quay đầu sang một bên, nôn ra một ngụm máu.
Vô vàn hơi lạnh ập đến, ta đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn, lòng như chìm xuống vực sâu không đáy.
Cảnh Hành chống tay lên mặt bàn, từ từ ngẩng đầu nhìn ta.
Dưới ánh nến vàng mờ, mái tóc dài của hắn xõa trên vai, làm nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc càng thêm không còn chút máu, nhưng vết máu đọng trên môi lại đỏ tươi chói mắt.
“Phu nhân.” Hắn yếu ớt gọi ta: “Đến đỡ ta một chút, ta sắp không đứng vững rồi.”
Ta cố gắng bỏ qua nỗi đau thoáng qua trong lòng khi nghe câu này, đưa tay đỡ hắn, há miệng định gọi Tú Nhi, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng.
May thay Tú Nhi rất nhanh nhạy, khi vào múc canh đã kịp thời phát hiện ra cảnh tượng này.
Cảnh Hành trúng độc, độc tính rất mạnh, may mà hắn uống không nhiều, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.
Còn thân tín bên cạnh hắn dẫn người đi lục soát, lại tìm thấy chiếc bình ngọc trắng trong hộp trang sức của ta.
Mở ra, bên trong đựng chính là thuốc độc.
Tên thị vệ tên A Nhiên nhìn ta, đầy sát khí, dường như khoảnh khắc tiếp theo sẽ rút kiếm ra cho ta một nhát thống khoái:
“Vương gia đối với Vương phi chưa từng bạc đãi, Vương phi lại vì sao phải ra tay độc ác như vậy?”
Lúc này, ta thực vô cùng sự hận cái thiết lập câm điếc này của mình.
Ngay cả việc tự biện hộ cho mình cũng không làm được.
Thấy ta không nói nên lời, A Nhiên vung tay: “Trước tiên hãy đưa người đi, giam vào địa lao, đợi Vương gia tỉnh lại rồi xử lý sau.”
Khi những người phía sau hắn định tiến đến kéo ta đi, trên giường sau lưng truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Không cần.”
Cảnh Hành vốn đang hôn mê không biết từ lúc nào đã tỉnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn ta lại sáng như sao trời.
“Yến Yến, lại đây.”
Ta đi đến bên Cảnh Hành trước sự chứng kiến của mọi người, ngồi sát bên hắn, từng nét từng nét viết vào lòng bàn tay hắn: “Không phải ta.”
Hắn che miệng ho khan hai tiếng, mỉm cười yếu ớt nói: “Ta đương nhiên tin tưởng phu nhân.”
“Nhưng Vương gia, thuộc hạ ở trong hộp trang sức của Vương phi tìm được…”
A Nhiên không nhịn được sốt ruột nói, còn giơ chiếc bình ngọc trắng lên, muốn dùng nó làm chứng cứ buộc tội ta.
“Không phải Yến Yến, trong lòng nàng luôn có ta, sao có thể nỡ hạ độc? Chắc hẳn chiếc bình ngọc này là do người khác vu oan giá họa.”
Cảnh Hành nhàn nhạt nói: “Chuyện này giao cho ngươi đi điều tra cho rõ.”
A Nhiên trừng mắt nhìn ta, sau đó miễn cưỡng nhận lệnh: “… Vâng.”
Đợi đến khi những người hầu trong phòng đều lui ra, cửa phòng đóng lại, ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Hành dưới ánh nến nhảy nhót, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn nhìn ta.
“Yến Yến, giờ ta không còn sức ôm nàng.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nàng đừng sợ, ta chưa từng nghi ngờ nàng.”
Ta chỉ im lặng nhìn hắn, cho đến khi hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Có lẽ là do thuốc mà đại phu kê đã có tác dụng, hoặc cũng có thể là di chứng của độc tính chưa tan hết.
Ta không phải là không biết ơn.
Khi A Nhiên định kéo ta đến địa lao, còn Cảnh Hành lên tiếng ngăn cản, không chút do dự nói rằng hắn tin không phải ta.
Ánh mắt sâu sắc và dịu dàng của hắn dừng trên mặt ta, gần như khiến ta tưởng rằng hắn thực sự yêu ta sâu đậm, lại tin tưởng ta sâu đậm.
Nhưng sao lại khéo như vậy.
Hắn là Cảnh Hành tàn nhẫn, chu toàn, cẩn thận vô cùng, sao lại dễ dàng trúng độc như vậy?
Trừ khi…
Ta đầy tâm sự canh giữ bên giường Cảnh Hành cả đêm, cho đến khi hắn tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của ta, hắn ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân có lời muốn nói với ta không?”
Ta gật đầu, lấy giấy bút, trước mặt hắn viết cho hắn xem:
“Hôm qua trong tình cảnh nguy cấp như vậy, phu quân lại tin tưởng ta như vậy, trong lòng ta vô cùng cảm động, tự thấy không có gì báo đáp…”
Cảnh Hành đột nhiên cười.
“Vậy thì đợi ta khỏi bệnh.”
Hắn nheo mắt, khóe môi cong lên, làm nổi bật nốt ruồi bên gò má càng thêm xinh đẹp: “Phu nhân, rồi sẽ có lúc nàng báo đáp.”
6.
Cảnh Hành nói được làm được, sau khi hết độc, quả nhiên bắt ta báo đáp hắn một phen.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong thời gian này, Đường phủ lại phái người đến, nói là đích mẫu nhớ nữ nhi, rất muốn gặp ta, đều bị Cảnh Hành lấy cớ ta không khỏe từ chối.
Ta biết rõ, bọn họ đến để hỏi tiến độ hạ độc.
Đáng tiếc là lọ thuốc độc đều bị A Nhiên thu giữ làm chứng cứ, ta còn có thể hạ độc kiểu gì.
Ban ngày, khi Cảnh Hành ra ngoài làm việc, ta đi loanh quanh trong phủ, nhất thời không để ý, đi đến tiểu phòng bếp.
Cả phòng tràn ngập hương hoa quế ngọt ngào, ta ngửi hai cái, liền có một nha hoàn lanh lợi lấy một đĩa đưa tới:
“Bánh mật hoa quế mới ra lò, Vương phi nếm thử tay nghề của nô tỳ đi.”
Thấy ta thích, nha hoàn trực tiếp bưng cả một lồng đến cho ta, còn tự mình lót vải, đi theo sau ta:
“Nóng, nô tỳ đưa đến phòng Vương phi nhé.”
Ai ngờ, vừa bước vào cửa viện, Tú Nhi đã vội vàng chạy đến: “Vương phi đi đâu vậy?”
Ta thu lại vẻ mặt, cúi đầu nhìn nàng.
Tú Nhi như mới phản ứng lại được sự thất thố của mình, dừng lại một chút, nhỏ giọng nói:
“Vương phi muốn đi đâu trong phủ cũng được, chỉ là… Không có việc gì, xin Vương phi đừng đến gần thư phòng của Vương gia, nơi đó có trọng binh canh giữ, những người đó không gần người, chỉ sợ sẽ làm Vương phi bị thương.”
Thư phòng?
Ta nhướng mày, đi vào phòng trước, viết cho nàng:
“Ta chỉ đói bụng, đến tiểu phòng bếp tìm chút đồ ăn, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.”
“Nô tỳ chỉ lo lắng cho Vương phi.”
Ta không để ý đến nàng, quay sang viết chữ hỏi tiểu nha hoàn sau lưng: “Ngươi tên gì?”
“Vương phi, nô tỳ là Tiểu Uyển.”
Ta có chút bất ngờ: “Ngươi biết chữ?”
“Cha của nô tỳ là tú tài, trước khi vào phủ đã từng dạy nô tỳ biết một số chữ.”
Tú Nhi lấy một nắm bạc vụn đưa cho nàng: “Được rồi, ngươi về làm việc của mình đi, đây là Vương phi thưởng cho ngươi.”
Sau ngày hôm đó, ta bắt đầu thường xuyên đến tiểu phòng bếp tìm Tiểu Uyển.
Nàng nấu ăn rất ngon, biết làm nhiều loại điểm tâm, còn hầm cả chân giò mềm nhừ cho ta ăn.
Tính tình cũng rất tốt, sau khi thân thiết, nàng luôn thao thao bất tuyệt nói với ta rất nhiều chuyện.
Có lẽ là do ta cả ngày đến tiểu phòng bếp tìm Tiểu Uyển, mỗi lần ở đó nửa ngày, ngay cả Cảnh Hành cũng biết chuyện này.
Đêm đến, gió lặng mưa ngừng, hắn lau mồ hôi trên trán ta, đột nhiên nói:
“Nghe nói dạo này Yến Yến rất thân với một nha hoàn ở tiểu phòng bếp, sao nào, nàng ta rất được Yến Yến yêu mến sao?”
Ta chống cánh tay mềm nhũn, viết chữ hỏi hắn: “Chẳng lẽ phu quân còn ghen cả với nha hoàn?”
Hắn liếc nhìn, đột nhiên vùi mặt vào vai ta, cười khẽ hai tiếng:
“Yến Yến đã biết ta ghen tuông lớn như vậy, sao còn không tránh xa một chút?”
Ta: “…”
Ta chỉ trêu thôi mà! Sao hắn có thể thừa nhận nhanh như vậy chứ??
Một lát sau, Cảnh Hành thu lại nụ cười, giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt ta:
“Phu nhân, lòng ta rất nhỏ, giờ chỉ chứa được một mình nàng. Nhưng… nếu phu nhân cứ nhìn người khác, ta sẽ rất đau lòng.”
Giọng hắn vẫn còn mang theo chút lười biếng sau khi dục vọng rút đi, nhưng khi nói đến cuối cùng, lại đột nhiên thêm vài phần sắc bén phá tan sương mù.
Nếu ta không kịp thời nhớ ra mình đang thay thế thân phận của ai thì suýt chút nữa đã coi sự chiếm hữu mà hắn diễn ra là thật.
Aizz.
Ta than thở trong lòng.
Nếu chàng thực sự hận Đường Đình Nguyệt như vậy thì không bằng trực tiếp phái người giết nàng, một nhát cho nàng chết hẳn.
Giờ như thế này, người bị giày vò lại là ta.
Khi trời vừa hửng sáng, Cảnh Hành cuối cùng cũng chịu đại phát từ bi mà buông tha cho ta.
Vài ngày sau, ta đều rất mệt, thực sự không còn sức lực để đến tiểu phòng bếp tìm Tiểu Uyển nữa.
Cho đến tận buổi chiều hôm đó.
Ta muốn ăn một bát hoành thánh trứng cua, liền đặt sách xuống tự mình đến tiểu phòng bếp tìm Tiểu Uyển.
Nhưng khi đi ngang qua thư phòng của Cảnh Hành, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc quen thuộc và chói tai.
Ta dừng bước, đổi hướng nhưng khi đến cửa thì bị hai thị vệ đeo kiếm chặn lại.
Bọn họ mặt lạnh nói: “Vương gia đang xử lý việc quan trọng, Vương phi xin hãy quay về, chớ làm tổn thương đến người.”
Ta coi như không nghe thấy, tự mình vén váy đi vào, đụng phải Tú Nhi đang đi tới.
Nàng khẽ gọi một tiếng: “Vương phi.”
Nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Bởi vì đi thêm năm bước nữa, màn đêm buông xuống, bóng người mỏng manh nằm trên mặt đất bằng đá xanh, không còn chút sức sống, chính là Tiểu Uyển.
Còn người đứng trên bậc đá trước mặt nàng, cầm thanh trường kiếm nhuốm máu, giữa lông mày nhuốm ý cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo vô cùng——
Cảnh Hành.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.