Cực bắc Vạn Cổ Vực.
Có một vùng đất băng tuyết tên là Hàn Băng Giới.
“Đánh!”
“Đánh!”
Một thiếu nữ thướt tha tuổi chừng mười bốn mười lăm đang tu luyện, kiếm quang xúc từng tầng tuyết dày lên.
Nàng tên là Mạch Mộc Tịch.
Vốn là một thiếu nữ bình thường.
Cơ duyên xảo hợp bái một vị cường giả làm thầy, từ đó đi lên con đường võ đạo.
Bởi vì cực kỳ phù hợp với thuộc tính băng nên chỉ mấy năm ngắn ngủi mà đã đột phá đến Chuyển Đan cảnh, có thể nói là thiên tài.
Một lúc sau.
Mạch Mộc Tịch cất kiếm, cung kính hành lễ nói: “Sư tôn, đồ nhi đã lĩnh ngộ được chút thành tựu của Vạn Thiên Hàn Tâm Kiếm Quyết, không biết có thể tham giá vũ trụ thánh chiến mười năm sau chưa?”
Trên băng sơn trước mặt, một nữ tử vóc dáng uyển chuyển đứng đó, mặc dù lụa trắng che mặt, khó mà thấy rõ dung mạo nhưng quanh người lại tỏa ra khí tức còn rét lạnh hơn cả hoàn cảnh xung quanh.
“Kém xa lắm.”
Nữ tử băng lãnh từ tốn nói, trong giọng nói không chút cảm xúc nào, lạnh như băng sơn dưới chân.
Mạch Mộc Tịch đã quen.
Đi theo sư tôn tu luyện ba năm, nàng vẫn luôn như thế.
“Người có tư cách tham gia vũ trụ thánh chiến thì phải là thiên tài đứng đầu nhất hiện nay, cho nên, mười năm, ngươi nhất định phải đột phá đến Tầm Chân cảnh.” Nữ tử lại nói.
Tầm Chân cảnh?
Mạch Mộc Tịch thầm nghĩ: “Xa không thể chạm.”
“Nhớ lấy.” Nữ tử lại nói: “Võ giả hệ băng quan trọng tâm như chỉ thủy, nếu như có ràng buộc thì cuối cùng sẽ trở thành chướng ngại trên con đường võ đạo.”
Mạch Mộc Tịch nói: “Đồ nhi xin ghi nhớ những lời sư tôn dạy bảo.”
Sư tôn thường ngày lạnh lẽo như băng lại đột nhiên nói nhiều như vậy, nàng lấy hết can đảm yếu ớt nói: “Sư tôn lợi hại như vậy, có phải đã làm được tâm như chỉ thủy, không có vướng víu hay không?”
“Không có.”
“A?”
Câu trả lời này khiến cho Mạch Mộc Tịch ngoài ý muốn.
Sư tôn cũng là cường giả hệ băng, thậm chí khi làm mẫu thần thông cho mình, phất tay một cái là đóng băng toàn bộ vị diện, như vậy cũng không phải là tâm như chỉ thủy sao?
“Mộc Tịch.”
Nữ tử thản nhiên nói: “Thứ khó quên nhất trên thế gian chính là tình, sau này ngươi ra ngoài lịch luyện chớ có động tình với nam nhân, nếu không, kết quả sẽ hại ngươi.”
“Đồ nhi biết rồi!”
Mạch Mộc Tịch nói thầm: “Chắc chắn là do sư tôn động tình!”
Dứt lời, len lén liếc nhìn vòng tay trên cổ tay sư tôn, trong lòng nói thầm: “Rõ ràng là một cái chí bảo rất bình thường mà sư tôn lại rất để ý nó, hẳn là được người khiến sư tôn động tình tặng.”
Tâm tử của cô bé rất kín đáo nha.
“Đi.”
Nữ tử nói: “Theo vi sư về tông môn.”
“Tông môn?”
Mạch Mộc Tịch kinh ngạc.
“Vi sư là đại đệ tử Vạn Cổ Tông, ngươi là đồ đệ của ta, đương nhiên cũng là đệ tử tông môn.” Nữ tử nói.
Vạn Cổ Tông?
Mạch Mộc Tịch chưa từng nghe nói tới.
Xuất thân của nàng rất bình thường, sau khi bái sư thì đi vào vùng đất băng tuyết này tu luyện, đương nhiên là chưa từng nghe nói tới tông môn truyền kỳ của Vạn Cổ Vực.
“Hưu.”
Hôm nay, Hàn Băng Giới lấp lóe bạch mang sáng chói, xuyên qua thiên địa, thật lâu không có tiêu tán. .
Trong thôn quê, nhà cỏ.
Khói bếp lượn lờ trên ông khói.
“Tư thế ngay ngắn vào.”
Trong đình viện sạch sẽ, một trung niên mặc áo thô, để râu khoanh tay nói.
“Rõ!”
Lý Quy Viễn chừng ba bốn tuổi vội vàng sửa tư thế cho ngay ngắn lại, mặc dù là một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa nhưng thế đứng cực kỳ tiêu chuẩn, thích hợp luyện võ.
“Đứng một canh giờ.”
“Rõ!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững lời phụ thân nói chính là mệnh lệnh, Lý Quy Viễn không dám vi phạm.
“Phu quân.” Đúng lúc này, một nữ tử ăn mặc giản dị, tướng mạo thanh tú đi tới, oán giận nói: “Quy Viễn vẫn còn là con nít.”
“Võ đạo phải bồi dưỡng tư nhỏ.” Nam tử mặc áo thô nói.
“…”
“Mẹ.”
Lý Quy Viễn cười nói: “Ta không mệt!”
Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện.
Mẫu thân lắc đầu, đành phải quay về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Một canh giờ sau, thằng nhóc xả tư thế, sau đó ngồi dưới đất, lau lau mồ hôi trán, cười nói: “Cha, kể cho ta nghe chuyện của Vạn Cổ Tông nữa được không.”
“Đi.”
Nam tử áo thô ngồi xuống, sờ cái đầu nhỏ của con trai, cười nói: “Tên của ngươi là do tông chủ Vạn Cổ Tông đặt, lấy từ Hà Lạp Đái Hà Dương, Thanh Sơn Đọc Quy Viễn.”
“Thật sao?”
Thằng nhóc hưng phấn suýt chút nhảy dựng lên.
Sỉ Lạp Q Mộng tỏ vẻ với trí thông minh của Cẩu Thặng thì không thể lấy một cái tên văn nhã như vậy được, chắc chắn có vấn đề.
Mặc dù mới ba tuổi nhưng không giống như Mạch Mộc Tịch không rành thế sự, Lý Quy Viễn thường nghe chuyện của Vạn Cổ Tông mà chìm vào giấc ngủ, sùng bái nhất là tông chủ.
Không ngờ.
Tên của mình là hắn đặt!
“Cha!”
Lý Quy Viễn kích động nói: “Ngươi biết tông chủ Vạn Cổ Tông hả?”
“Quen biết.”
“Oa! Cha thật là lợi hại!”
Nam tử mặc áo thô đưa tay nhéo chóp mũi con trai, cười nói: “Cha dẫn ngươi đi Vạn Cổ Tông được không?”
“Không phải Vạn Cổ Tông cách chỗ chúng ta rất xa sao?” Lý Quy Viễn mờ mịt nói.
“Nhắm mắt lại.”
Nam tử mặc áo thô yêu thương nói.
“Nha.”
Lý Quy Viễn làm theo, trong chốc lát thì cảm giác thiên hôn địa ám, chờ khi mở mắt ra lần nữa thì ánh mắt sáng ngời, dần dần trừng lớn.
Trong tầm mắt là cung điện khổng lồ cao ngất, xung quanh có mây mù bao phủ, giống như tiên cảnh mà phụ thân nói, mà trên đó có cái bảng hiệu khắc bốn chữ ‘Thiết Cốt Tranh Tranh’ cực kỳ lóa mắt!
“Con trai.”
Nam tử mặc áo thô nói: “Chỗ này chính là Vạn Cổ Tông.”
“…”
Thằng nhỏ khiếp sợ, cả buổi còn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“A?”
Đúng lúc này, mấy tên đệ tử tông môn mặc quần áo yêu diễm đi tới, tỉ mỉ quan sát Lý Quy Viễn đang đứng ngẩn người, cùng cả kinh nói: “Nhị sư huynh, dáng vẻ con của người giống hệt như ngươi, phải nói là như cùng một khuôn đúc!”
“Nói nhảm.”
Đúng lúc Lý Thượng Thiên khiêng máy chụp hình đi ngang qua, liếc các sư đệ một cái, nói: “Con trai của nhị sư huynh thì đương nhiên phải giống nhị sư huynh, chẳng lẽ giống…”
“Sư huynh coi chừng!”
Có người kinh hô.
“Hưu!” Đúng vào lúc này, quả bóng vui vẻ kề sát mặt đất nhanh chóng bay tới, khi đi tới dưới chân thì đột nhiên xông lên, lúc sắp va vào cằm thì Lý Thượng Thiên bình tĩnh hướng mặt về ống kính, nhún nhún vai nói: “Mùi vị quen thuộc.”
“Ầm ầm.”
Ngoài mấy ngàn dặm, sau khi xác định trúng mục tiêu, Lý Phi chậm rãi rút chân về, nói: “Đây là hậu quả của ăn nói không ý tứ.”
Nhất Hắc Nhị Hắc gầm lên: “Ngươi đá bóng trước, hắn mới nói, chỉ là trùng hợp có được không!”
“Phụ thân…”
Rốt cục Lý Quy Viễn cũng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn phụ thân, phát hiện hắn đã cởi áo thô ra, đổi lại đồng phục chất liệu cao của tông môn.
“Con trai.” Lý Thanh Dương đặt tay lên đầu hắn, nhìn bảng hiệu treo trên đại điện, chân thành nói: “Phụ thân là nhị đệ tử của Vạn Cổ Tông, phiến đá ngươi đang giẫm lên, kiến trúc mà ngươi nhìn thấy đều do một tay phụ thân xây dựng.”
Oanh!
Lý Quy Viễn hết hồn.
Phụ thân ta… Là nhị đệ tử của Vạn Cổ Tông? !
“Kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử đời thứ hai của Vạn Cổ Tông, vi phụ hi vọng ngươi cần cù tu luyện võ đạo, toàn tâm toàn lực phụ tá Thiếu tông chủ tương lai.”
Câu nói này, khắc sâu trong lòng Lý Quy Viễn, cho đến khi trưởng thành hắn vẫn ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo, vẫn chờ đợi Thiếu tông chủ, dù cho phần sau bị Giang Hồ Tái Kiến cắt bỏ, nhưng câu chuyện của đời thứ hai vẫn yên lặng diễn ra ở nơi mà đọc giả không thấy được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.