Không gian của Vạn Pháp Bí Cảnh không lớn lắm, như một cái sơn động nhỏ, bức tường bốn phía được thiết kế thành từng ô, bên trong để không ít sách vở.
Không sai.
Tất cả đều là võ học, tất cả đều là thần thông.
Quân Thường Tiếu đi tới, nhìn thấy cuối bức tường có khắc tám chữ —— đạo pháp ngàn vạn, đều ở bên trong.
Ý là bên trong bí cảnh có trên vạn loại võ học?
Có cần phải khoa trương như vậy hay không?
Quân Thường Tiếu thả ý niệm ra, sau khi tính toán sơ thì mới nhận ra, đúng là bên trong sơn động nhỏ này có ngàn vạn bản thư tịch thật, sau đó cảm khái: “Thật không thể tin!”
Nói đúng hơn thì.
Cái bí cảnh này giống Tàng Thư Quán chuyên nghiệp hơn.
Siêu phẩm.
Lại là mới mua.
Cẩu Thặng cho rằng những thứ được để bên trong này thì tuyệt đối là cấp bậc hủy thiên diệt địa.
“Xoát!” Tiện tay lấy một bản từ trong ô vuông ra, nhìn thấy trên đó viết là ‘Đại Băng Đạo Pháp’, tỏa ra một luồng khí thế hùng hậu cương mãnh.
Gặp chữ như gặp người.
Chắc chắn thực lực của võ giả viết bốn chữ này không phải tầm thường!
Quân Thường Tiếu mở tờ thứ nhất ra, sau khi cẩn thận xem ghi chép trên đó, trong lòng nhất thời chấn động và kinh hãi.
Đây là một bản đạo pháp thần thông vô cùng bá đạo, nếu như tu luyện tới cực hạn thì không chỉ có thể băng vỡ hư không mà còn có thể vỡ nát toàn bộ vũ trụ!
“Không thể nào?”
Quân Thường Tiếu hơi nghi ngờ.
Với cấp độ Thiên Cơ cảnh đỉnh phong của hắn bây giờ, tiện tay diệt một cái vị diện cũng dễ như chơi, nhưng muốn rung chuyển toàn bộ vũ trụ thì có chút không thực tế.
Để Đại Băng Đạo Pháp xuống, Quân Thường Tiếu lại cầm một bản tên là ‘Đoạn Thiên Đạo Pháp’ lên, giới thiệu vẫn tương đối mạnh mẽ, người tu luyện đến đại thành thì một chưởng có thể chém vỡ cửu trọng thiên.
Được rồi.
Đều rất hung tàn.
Quân Thường Tiếu lại lần lượt nhìn những thư tịch khác, như Tinh Thần Đạo Pháp, Vô Giới Đạo Pháp, tuy tên không hề giống nhau nhưng tác dụng tương tự, không phải hủy thiên diệt địa thì cũng là phai mờ vũ trụ, phát huy hai chữ khủng bố vô cùng tinh tế!
“Nếu như luyện thành toàn bộ mấy cái này.” Cẩu Thặng lắc đầu nói: “Chẳng phải ta vô địch?”
Hệ thống kịp thời giội hắn một chậu nước lạnh, nói: “Chỉ sợ với ngộ tính của kí chủ thì dùng hết quãng đời còn lại cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được một loại.”
“Móa!”
Quân Thường Tiếu nói: “Trong mắt ngươi, ta tệ như vậy?”
“Nói thẳng.”
Hệ thống nói: “Không có ta trợ giúp thì kí chủ chỉ là phế thải.”
Câu nói này vô cùng sắc bén.
Quân Thường Tiếu xem thường, nói: “Ta có kiêu ngạo không?”
“. . .” Hệ thống nhất thời bị câu nói này của hắn đánh bại, cung chân thành cảm khái, quả nhiên người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch!
“Được.”
Quân Thường Tiếu cũng bướng bỉnh, nói: “Ngươi nói ta không được, ta tu luyện cho ngươi xem!”
Nói xong, để Đại Băng Đạo Pháp vào trong không gian giới chỉ.
“Có giỏi thì lấy thêm mấy bản nữa cùng tu luyện.” Hệ thống châm chọc khiêu khích.
“Cắt.”
Quân Thường Tiếu bĩu môi nói: “Tham thì thâm, đạo lý này ta cũng biết.”
Hắn không tham lam, chỉ chọn một bản.
Bí cảnh không có hạn chế, có thể tùy ý ra vào, cũng không cần thiết phải lấy thêm mấy bản ra ngoài.
“Xoát!”
Nhanh chân đi ra khỏi Vạn Pháp Bí Cảnh.
“Các ngươi.” Sau khi đi ra, Quân Thường Tiếu nhìn các đệ tử đang mong mỏi chờ đợi, nói: “Có thể đi vào thể nghiệm.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Vâng!”
Mọi người hứng thú bừng bừng đi vào Vạn Pháp Bí Cảnh, cho đến khi nhìn thấy trong ô vuông trên bức tường bốn phía đều là võ học bí tịch thì đều trăm miệng một lời, giật mình nói: “Nhiều vũ kỹ như vậy!”
“Còn chờ cái gì!”
Tô Tiểu Mạt nói lớn: “Mau chọn đi!”
“Xoát xoát!”
Tất cả mọi người lập tức hành động.
Chúng đệ tử cũng không có bụng đói ăn quàng, tùy tiện chọn mà đứng trước mỗi vách tường, cẩn thận xem, chọn cái thích hợp với mình.
Ví dụ như Lý Thanh Dương, bởi vì có thể chất hệ lôi và linh chủng hệ lôi nên hắn thiên hướng về hệ lôi hơn, cuối cùng hắn chọn Ngự Lôi Đạo Pháp, căn cứ giới thiệu, sau khi tu luyện có thành tựu thì có thể dẫn vạn lôi xuất hiện, hủy diệt vạn vật trên thế gian.
Trong lúc mọi người nghiêm túc chọn lựa đạo pháp thích hợp với mình, không có ai chú ý tới Hà Vô Địch đứng ngẩn người trước vách tường.
Con hàng này trợn tròn mắt, thậm chí hai tay đều đang run rẩy kịch liệt.
“Không thể nào. . .”
Một lát sau, Hà Vô Địch lấy lại tinh thần, không dám tin, nói: “Không thể nào! Không thể nào!”
Hắn đến từ vùng đất vĩnh sinh, tu luyện không ít võ học đẳng cấp cao, còn biết ở thế giới đó còn có rất nhiều thần thông cao thâm mạt trắc, bị tách ra khỏi khu bình thường, được định nghĩa là đạo pháp!
Không sai.
Đạo pháp này cũng là đạo pháp viết trên thư tịch.
Năm đó Hà Vô Địch may mắn nhận được một bản, tên là Chuyển Thể Đạo Pháp, khổ tu nhiều năm mới miễn cưỡng lĩnh ngộ da lông.
Sau đó, bởi vì tàn quyển biến mất, bị cường giả truy sát khắp nơi, không đường để đi, bị ép rời khỏi vùng đất vĩnh sinh, cuối cùng còn dựa vào loại đạo pháp này nên mới có thể an toàn đáp xuống Tinh Vẫn Đại Lục.
Người trong vùng đất vĩnh sinh không thể, cũng không được phép hạ giới, bởi vì làm như vậy sẽ phá hư cân bằng thiên địa.
Dưới tình huống bình thường, Hà Vô Địch cưỡng ép hạ giới thì sẽ bị thiên đạo trừng phạt, với lại ma sát và áp lực khi khi xuyên thẳng qua hàng rào sẽ khiến cho tu vi của hắn hạ xuống, cho đến khi thân thể và linh hồn sụp đổ.
Nói một cách đơn giản.
Bất kỳ võ giả nào hạ xuống thì đều chết chắc.
Mà vì Hà Vô Địch tu luyện Chuyển Thể Đạo Pháp cho nên mới thuận lợi đáp xuống Tinh Vẫn đại lục, tuy đẳng cấp về không nhưng thành công giữ được thân thể và linh hồn bất diệt.
Mỗi lần nhớ lại hình ảnh lúc đó thì hắn vẫn kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cũng may mà mình nổ lực nhiều năm, cũng may mắn nhận được loại đạo pháp đó, không phải vậy thì cỏ mọc ở mộ mình cũng đã cao mấy trượng.
Tại sao phải dùng ‘nổ lực nhiều năm, may mắn’ để hình dung?
Bởi vì ở vùng đất vĩnh sinh đạo pháp thuộc về loại vũ kỹ thần thông đặc biệt, không có bối cảnh và thân phận lớn thì gần như không thể có được.
Hà Vô Địch không quyền không thế, sống như một món đồ trong suốt, dù đạt tới cấp Thánh Quân thì cũng chỉ có một bản.
Có thể thấy được.
Nó trân quý cỡ nào!
Bây giờ thì sao? Trước mặt có ngàn vạn bản đạo pháp!
Khó trách Hà Vô Địch sẽ khiếp sợ, nếu đổi thành võ giả trong vùng đất vĩnh sinh, không tiếp xúc nhiều với Vạn Cổ Tông, đột ngột nhìn thấy cảnh tượng nay thì chắc chắn là sẽ trừng lòi tròng mắt ra ngoài.
“Hà sư đệ.”
Lý Thanh Dương đi tới, bả vai khều khều hắn, nói: “Đừng đứng ngốc đó nữa, nhanh chọn một bản.”
“A nha.”
Hà Vô Địch vội vàng lấy lại tinh thần, cưỡng chế nội tâm vui sướng, bắt đầu chọn lựa đạo pháp đủ để cho người hoa mắt, trong lòng cũng cảm khái: “Nếu như trời cao cho ta một cơ hội, ta vẫn chọn cưỡng chế hạ giới, chỉ vì bái nhập vào Vạn Cổ Tông, cam tâm tình nguyện làm đệ tử quan môn!”
“Chọn cái này.”
Nơi xa, Lý Phi chọn một bản đạo pháp.
Theo biểu cảm và ngôn ngữ thì có vẻ như hắn cảm thấy phiền vì thư tịch quá nhiều, tùy tiện chọn một bản.
“Ai.”
Hà Vô Địch lắc đầu, thầm nghĩ: “Thân ở trong phúc mà không biết phúc.”
Đệ tử trong tông môn chưa từng sống trong vùng đất vĩnh sinh, dù cho biết đạo pháp bên trong bí cảnh có chỗ hơn người thì cũng không có suy tính nhiều, hắn thì không như vậy, hắn biết rõ, nếu nắm giữ một môn đạo pháp thì tương đương với có chỗ đứng trên đời này!
Trước đó có được một loại đạo pháp là một chuyện rất xa xỉ, bây giờ ngước mắt lên nhìn thì ở đâu cũng có, chuyện này khiến tâm cảnh Hà Vô Địch bành trướng, thậm chí bắt đầu tưởng tượng, nếu như mình lĩnh hội mấy loại, trở lại vùng đất vĩnh sinh thì há không thể khai tông lập phái, há không thể hùng bá một phương?
“Tới đi, vui vẻ đi, dù sao cũng có rất nhiều thời gian. . .” Những đệ tử đang chọn lựa đạo pháp chợt nghe tiếng ca, đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hà sư đệ một tay cầm thư tịch, đứng sát vách tường, dùng cả tay chân uốn éo người, biểu cảm và dáng vẻ kiểu rất muốn ăn đòn!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.