Skip to main content
Trang chủ Huyền huyễn [Dịch] Nương Tử, Hộ Giá! Chương 90: Quá khứ của Tống Giai Nhân. (2)

Chương 90: Quá khứ của Tống Giai Nhân. (2)

5:00 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Nghe công tích vĩ đại của nương tử nhà mình, Lý Nặc lại thấy ngực đau đau.

Tống Du khoát tay, lại cầm chén rượu lên, nói: “Được rồi được rồi, không nói đến Giai Nhân nữa, muội phu, ta mời đệ một chén, trước kia đã mạo phạm rồi, ta uống cạn, đệ tùy ý. . .”

Lý Nặc cũng chỉ đành cầm chén rượu lên, người khác đã nói vậy rồi, nếu hắn còn không uống thì có vẻ như hơi xem thường người.

Nào đoán được Tống Du uống xong chén này, lại rót một chén rồi nói: “Chén này, cảm ơn muội phu đã giải vây cho ta hôm nay. . .”

“Uống chén này xong, sau này chúng ta chính là người một nhà!”

“Một chén này. . . mặc kệ nó, hôm nay uống cho đã đi, không say không về!”

Ban đầu là Tống Du mời rượu, sau đó huynh đệ Chu Ngọc cũng tham gia, tửu lượng của Lý Nặc rất tầm thường, sau vài chén là đã hơi chóng mắt, hắn không biết mình rời bàn lúc nào, càng không biết mình leo lên giường nương tử bằng cách nào.

Lúc mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã đầy sáng lấp lánh, bên ngoài lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu.

Trước khi mở mắt, Lý Nặc có thể xác định mình đang ở trên giường của nương tử là vì trong chăn tràn đầy mùi thơm của nàng, hắn cũng không dám tưởng tượng ôm nương tử thơm như vậy và ngủ thì sẽ thế nào.

Đương nhiên, chuyện này chỉ tồn tại trong tưởng tượng.

Hắn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thời gian đã không còn sớm, chắc hẳn đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, hôm nay phải ngủ ở Tống phủ một đêm rồi.

Lý Nặc ngồi dậy, bóng người ngồi trước bàn cũng đứng lên, rót một chén trà rồi đi đến bên giường, yên lặng đưa cho hắn.

Lý Nặc tỉnh xong thì cảm thấy rất khát, liền cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, rồi mới trả chén cho nàng, nói: “Cảm ơn.”

Tống Giai Nhân không nói gì, đặt chén trà về bàn, sau đó đi qua, bắt đầu trải chăn đệm trên đất.

Lý Nặc chợt nghĩ, nàng đang chờ mình tỉnh sao?

Sống một mình đã quen, Lý Nặc lần đầu cảm thấy có một nương tử vẫn rất hạnh phúc.

Dù nàng chỉ rót cho hắn một ly trà giải khát khi hắn tỉnh rượu, đây cũng là trải nghiệm chưa từng có của Lý Nặc.

Hắn vừa mới tỉnh ngủ, nên giờ không buồn ngủ, thế là tựa vào đầu giường và đọc sách, lật vài tờ, Lý Nặc bỗng nhiên nói ra: “Thật ra nàng không cần để ý mấy câu nói của Tống Du, mỗi người sinh ra đều là độc nhất vô nhị, không phải tất cả nữ tử đều phải biết cầm kỳ thư họa. . .”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Gần đây Lý Nặc đọc rất nhiều sách, yêu cầu của Đại hạ với nữ tử cũng gần giống với TQ cổ đại, đại khái cũng là tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, nữ công gia chánh, vân vân. . . Biết chữ chỉ là điểm cộng, dưới tiền đề biết chữ, nếu có thêm chút tài nghệ cầm kỳ thư họa thì càng ưu tú hơn, là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ, cũng là bạn đời lý tưởng của đại đa số nam nhân.

Nếu như dùng tiêu chuẩn này để đánh giá nương tử nhà mình, có lẽ nàng không hợp lệ.

Nhưng đa số người cho là đúng, chưa chắc đã là đúng.

Tống Du nói không suy nghĩ, Lý Nặc không hi vọng nàng nghe thấy lại suy nghĩ nhiều.

Trầm mặc giây lát, Tống Giai Nhân bình tĩnh nói: “Ta không để trong lòng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lý Nặc cũng không mở miệng nữa, tiếp tục đọc sách.

Lại trầm mặt một lúc, Tống Giai Nhân đột nhiên hỏi: “Nam nhân đều thích nữ tử như vậy sao?”

“Như nào?”

“BIết đánh đàn, biết chơi cờ, biết làm thơ, biết hội họa. . .”

Lý Nặc vừa đọc sách vừa nói: “Không phải, cà rốt và cải trắng đều có vị riêng, nếu dùng dáng người của nữ tử làm ví dụ, có người thích gầy, có người thích mập, có người thích cao gầy, có người thích đầy đặn… loại chuyện phải xem sở thích của mỗi người. Đám người Tống Du thích hiền dịu yếu ớt, ta lại cảm thấy biết Võ đạo mới tốt. . .”

Cũng không phải Lý Nặc không thích các cô gái như chim non nép vào người, thật ra như vậy mới có thể kích thích lòng muốn bảo vệ của nam nhân.

Nhưng thứ Lý Nặc muốn không phải là bảo vệ, mà là được bảo vệ.

Thế giới này, Võ đạo hưng thịnh, trăm nhà đua tiếng, nào là chân khí, Hạo Nhiên chân khí, lực lượng pháp tắc. . . là người hay quỷ đều có thể nhảy ra. Trước khi chính thức bước vào cửa Pháp gia, hắn chỉ là người bình thường, là đối tượng cần được bảo vệ.

Tống Giai Nhân không mở miệng, Lý Nặc lại đọc sách, cơn buồn ngủ lại đánh tới.

Bình thường lúc ngủ một mình, hắn còn lo nửa đêm có nha hoàn chạy đến cho hắn một đao hay không, nhưng có nương tử ở đây, cảm giác an toàn tràn đầy, vừa khép sách lại, ngửi mùi thơm trong chăn, lập tức tiến vào mộng đẹp.

Dưới đất, Tống Giai Nhân gối đầu lên hai tay, nhìn chằm chằm vào nóc nhà, biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh như mọi khi.

Có một khoảnh khắc, khóe miệng của nàng xuất hiện một đường cong, giống như mặt hồ bình tĩnh bất chặt sinh ra một gợn sóng nhỏ, tựa như đóa hoa lặng lẽ nở rộ trong bóng tối, tiếc là Lý Nặc đã ngủ nên không nhìn thấy cảnh này.

Bình luận

Để lại một bình luận