Skip to main content
Trang chủ Huyền huyễn [Dịch] Nương Tử, Hộ Giá! Chương 89: Quá khứ của Tống Giai Nhân.

Chương 89: Quá khứ của Tống Giai Nhân.

4:58 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Thấy Lý Nặc không có hứng thú, Tống Du chỉ có thể lắc đầu, tiếc nuối nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Chu Ngọc mặt ngoài cũng tiếc nuối, trong lòng lại thở phào, tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghĩ đến Uyên Ương cô nương hầu hạ dưới thân nam nhân khác, trong lòng y vẫn rất khó chịu.

Lúc này, Lý Nặc lại hơi tò mò, hỏi: “Rốt cuộc là nữ tử thế nào mà khiến hai huynh say mê như vậy?”

Tống Du và Chu Ngọc đều là con em quyền quý ở Trường An, chỉ cần bọn họ muốn, vô số mỹ nữ sẽ tự đưa đến cửa, trong đó không thiếu tiểu thư khuê các, vậy mà lại vì một kỹ nữ mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, vị Uyên Ương cô nương này nhất định có chỗ hơn người.

Tống Du cảm thán: “Muội phu không biết đó thôi, Uyên Ương cô nương dù xuất thân thanh lâu, nhưng gần bùn lại không nhiễm bùn, vẫn luôn giữ mình trong sạch, không chỉ cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, mà còn hiểu binh thư, có hiểu biết rất sâu với binh pháp, là kỳ nữ hiếm thấy trên đời. . .”

Chu Ngọc cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, tại Trường An này, có không ít nữ tử có dáng người và dung mạo vượt qua Uyên Ương cô nương, cũng có rất nhiều nữ tử có tài hơn Uyên Ương. Nhưng nếu bàn về binh pháp, trong số nữ tử lầu xanh, không ai so được với Uyên Ương. . .”

Lý Nặc hiểu rồi, hai người này si mê vị Uyên Ương cô nương kia là vì nàng hiểu binh pháp, chứ không phải vì dung mạo xinh đẹp hay tài nghệ cao siêu.

Đối với gái lầu xanh mà nói, đây quả thực là hiếm có.

Tống Du và Chu Ngọc đều xuất thân nhà tướng, thuở nhỏ đã học tập binh pháp, đột nhiên lại gặp được một người có tiếng nói chung trong nơi ăn chơi đàng điếm, lại còn giữ mình trong sạch, bị hấp dẫn cũng không lạ.

Nếu như trong thanh lâu có một cô nương giữ mình trong sạch, lại tinh thông luật pháp, Lý Nặc cũng sẽ chú ý một hai.

Tống Du hơi bất mãn với lời nói của Chu Ngọc, bổ sung: “Không phải trong số nữ tử lầu xanh, mà coi như toàn bộ nữ tử Trường An này, cũng không có bao nhiêu người hiểu binh pháp như thế. Ví dụ như Giai Nhân, đừng thấy Giai Nhân xinh đẹp, nhưng cầm kỳ thư họa thì một cái cũng không biết, thậm chí chữ còn không biết hết, chớ đừng nói chi là đọc binh pháp, Giai Nhân chỉ biết đánh nhau. . .”

Này này, sao lại kéo lên người nương tử nhà mình rồi.

Trước mặt người ngoài, Lý Nặc vẫn phải bảo vệ nương tử nhà mình,, hắn nhìn Tống Du nói: “Ta cảm thấy Giai Nhân rất tốt.”

Tống Du vỗ vỗ vai Lý Nặc, có chút thương hại nói: “Chỉ có đệ mà thôi, đệ thử hỏi đám tuổi trẻ tuấn kiệt trong Trường An này xem, có ai muốn cưới Giai Nhân? Chu Ngọc, huynh muốn không?”

Mặc dù y là ca ca của Giai Nhân, nhưng muội phu tốt với y như vậy, y không thể che giấu lương tâm mình.

Chu Ngọc lắc đầu liên tục.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tống Du lại liếc Chu Đào, hỏi: “Chu Đào, huynh thì sao?”

Chu Đào lắc đầu càng nhanh.

Đám con em nhà tướng của thế hệ này, Tống Giai Nhân có thể nói là hung danh lan xa, khi còn bé hầu như tất cả mọi người đều bị nàng đánh đập, bọn họ đều lớn lên dưới bóng ma của nàng, ai ăn gan hùm mật báo mà dám cưới nàng. . .

Không muốn sống nữa sao?

Tống Du bắt đầu mở máy hát, nói cho Lý Nặc chuyện hồi nhỏ của Tống Giai Nhân.

Lý Nặc cũng là lần đầu nghe nói đến chuyện hồi nhỏ của nàng, ví dụ như không chịu đọc sách, trốn học, không làm bài tập, cả ngày đều đi đánh nhau, một người solo với một đám, cuối cùng đánh ngã tất cả mọi người, bản thân thì không mất một sợi tóc, rồi bị trưởng bối của mười mấy nhà chạy đến Tống gia hỏi tội. . .

Lý Nặc nghe say sưa ngon lành.

Trong lòng thầm cảm khái, không hổ là nương tử, Tống Ngưng Nhi nghịch ngợm mà so với nàng thì cũng chỉ là bé ngoan . . .

“Nói xong chưa?”

Khi Tống Du đang thao thao bất tuyệt về công tích vĩ đại của Tống Giai Nhân với Lý Nặc, một âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên từ phía sau.

Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt huynh đệ Chu Ngọc lập tức trắng bệch, vội vàng cúi đầu xuống, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, Lý Nặc thậm chí còn phát hiện cả bàn đều đang lay động.

Mặt Tống Du cứng đờ, ngay sau đó run rẩy cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó ngã gục đầu xuống bàn, nói mơ hồ không rõ: “Rượu mạnh thật, ra ngủ trước đã. . .”

Chờ Tống Giai Nhân rời đi, Tống Du mới ngồi dậy.

Y phủi rau quả dính trên mặt, quay đầu nhìn lại, thấy Tống Giai Nhân đã đi thật, lúc này mới vỗ vỗ ngực.

Lý Nặc liếc mắt nhìn y, hỏi: “Nương tử đáng sợ như vậy sao?”

Tống Du lắc đầu, nói: “Đó là khi bé đệ không biết Giai Nhân, mặc dù ta là ca ca của Giai Nhân, nhưng cũng bị Giai Nhân đánh không ít. . .”

Chu Ngọc rất tán thành, gật đầu nói: “Há lại chỉ đáng sợ, đơn giản là quá đáng sợ. Tất cả đám người chúng ta, có ai là không bị Tống Giai Nhân đánh chứ, Bùi Tuất giật bím tóc của nàng, bị nàng đá một cước bay xa ba trượng, gãy hai cái xương sườn, nằm trên giường một tháng, Đỗ Dũng nói nàng không có mẹ, bị nàng đánh gãy một chân, bây giờ đi đường vẫn hơi cà thọt. . .”

Bình luận

Để lại một bình luận