Thực lực của nam tử tóc đỏ quá kinh khủng, cho nên Dạ Tinh Thần bị khóa chặt thì kết quả chỉ có một, đó chính là chết.
Gánh không được, tránh không khỏi.
Thế mà, ngay lúc tràn ngập nguy hiểm đó, Tiêu Tội Kỷ đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn, kích phát toàn bộ năng lượng và lực lượng của mình làm thành một lá chắn cho hắn.
Thực lực giữa hai người cách nhau gần nhất, cái này bắt nguồn từ trước đó hai người từng cùng nhau lịch luyện, bồi dưỡng ăn ý.
Công và thủ.
Hỗ trợ lẫn nhau, kích tình bắn ra bốn phía.
Mà khi Tiêu Tội Kỷ đứng ở trước mặt mình, cảm giác nguy cơ mãnh liệt của Dạ Tinh Thần cũng biến mất, có nghĩa là tử cục đã được phá giải, đồng thời cũng có nghĩa là…
Lực lượng hỏa diễm nóng rực, bất kỳ người nào cũng không thể chống lại!
“Bành…”
Thời gian không cho phép Dạ Tinh Thần lo lắng nhiều, bởi vì anh linh Hạng Vũ dùng một quyền đánh hắn bay ra ngoài, trong quá trình thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm đang bị trấn áp, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh Tiêu Tội Kỷ bị ngọn lửa thôn phệ!
Thời khắc này là thời khắc đau lòng nhất!
“Không!!”
Dạ Đế tê tâm liệt phế nộ hống, tiếng hống vang vọng trong hư không phá toái.
Ta nguyện dùng cái thân thể tàn phế này.
Đỡ lấy lôi đình vạn quân cho các ngươi.
Đây là câu mà Tiêu Tội Kỷ nói trước khi chết, trước kia khi đi vào Sinh Tử Cốc thì hắn cũng nói như vậy, cũng từng biến nó thành hành động.
Từ ngày hắn tập trung thối luyện thân thể thì hắn đã mặc định mình là nhục thuẫn, cho dù trong bất cứ trường hợp nào, cho dù nguy hiểm cỡ nào thì đều phải chắn trước mặt các đồng môn.
Đây là số mệnh của tuyến phòng thủ, không liên quan tới chuyện pháp sư có buff hồi máu hay không, vấn đề là đối phương quá kinh khủng, bị miểu sát.
“Dạ sư đệ!”
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi thống khổ rống to!
Nộ ý bộc phát trong cơ thể bọn họ, cũng quán chú vào trong vũ khí, điên cuồng mạt sát binh lính của Thiên Ma Hoàng bốn phía.
Đồng môn tình cảm thâm hậu, không cần giải thích thêm.
Giờ phút này, chuyện duy nhất mà hắn có thể làm là hóa đau thương thành sức mạnh, giết sạch tất cả địch nhân, để bái tế vong hồn Dạ sư đệ trên trời!
“Mạn Thiên Băng Sương!”
Ngay lúc này, Tuyết Thần Đằng Lục xuất hiện trong chiến trường, nàng ngửa đầu hướng lên trời, hai tay giang ra, trong miệng nói lẩm bẩm, quanh thân hiện ra hàn khí như đến từ địa ngục đóng băng, dùng thế như trẻ tre lan ra khắp một khu vực lớn.
“Kèn kẹt!”
“Tạch tạch tạch!”
Nơi bị băng sương bao trùm, địch binh đều hóa thành tượng băng.
“Chết!”
“Đều phải chết!”
Tử Lân Yêu Vương thân thể loã lồ, đeo đôi bao tay màu phấn hồng, tràn đầy sát ý, giống như là tay đấm quyền anh chuyên nghiệp, du tẩu trong đám binh lính bị đóng băng, trái đấm móc, phải đấm móc, đá ngang, đá nghiêng.
“Bành bành bành bành bành.”
Thi thể nứt toác, máu tươi vẩy ra.
Cao tầng của Vạn Cổ Tông và đệ tử nhìn thấy Tiêu Tội Kỷ chết thì đều kích phát tiềm năng, điên cuồng chém giết địch.
Còn Hà Vô Địch.
Hắn tự trách mình không thể tới sớm một chút!
“Vù vù!”
Tiên âm chi lực dần dần hội tụ trong song quyền, sát cơ mạnh mẽ hiếm thấy xuất hiện trong mắt hắn.
Cẩu thả trong vĩnh sinh chi địa, Hà Vô Địch luôn sống rất cẩn thận, thậm chí cố gắng giả bộ thành tiểu trong suốt, hầu như chưa từng tồn tại tình huống liều chết với địch nhân.
Hôm nay.
Vì Tiêu Tội Kỷ.
Hắn nguyện sát thân thành Ma!
Toàn bộ Vạn Cổ Tông đều nổ, toàn bộ bỏ qua phòng thủ, ôm tâm tính ngươi không chết thì là ta vong chém giết địch.
Các đệ tử vốn đã rất khủng bố, bây giờ sức chiến đấu còn tăng lên trên diện rộng.
Nam tử tóc đỏ cười nói: “Tình đồng môn thật thâm hậu.”
“Có điều.”
Hắn lắc đầu nói: “Trước thực lực tuyệt đối, các ngươi yếu như con kiến hôi.”
“Vù vù!”
Nhẹ nhàng dựng thẳng hai ngón tay lên, hỏa diễm nóng rực hội tụ lần nữa, khi chuẩn bị vãi ra thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía tên đệ tử của Vạn Cổ Tông bị anh linh đánh bay lúc nãy.
…
Thời gian trở lại một khắc trước khi Tiêu Tội Kỷ bỏ mình, mọi người giận dữ.
Dạ Tinh Thần vẫn không ngừng bay ngược, nước mắt chảy dài trên gương mặt thống khổ dữ tợn, rớt trong vũ trụ tinh không.
Sau lưng chậm rãi hiện ra một cái hắc động cực lớn, toàn bộ thân thể rơi vào đó.
Hắc ám, im ắng.
Dạ Tinh Thần như mất đi linh hồn, lẻ loi trơ trọi phiêu đãng.
Không biết qua bao lâu, trước mắt xuất hiện ánh sáng, xua tan hết thảy hắc ám, bầu trời xanh thẳm hiện ra, ánh nắng ấm áp chiếu lên người.
Đây là… Tinh Vẫn Đại Lục!
Dạ Tinh Thần nhẹ nhàng đáp xuống núi, chỗ đó có một cái cửa lớn màu hồng, trên cửa treo bảng hiệu có khắc năm chữ ‘Thiết Cốt Tranh Tranh Phái’.
Tinh Vẫn Đại Lục đã không còn từ lâu rồi.
Thiết Cốt Phái cũng đã trở thành lịch sử.
Chẳng lẽ Dạ Tinh Thần theo hắc động trở lại quá khứ?
“Dạ sư đệ.”
Một giọng nói quen thuộc từ trong Thiết Cốt Phái vọng ra, chỉ thấy Tiêu Tội Kỷ cười cười, từ bên trong đi ra.
Ánh mắt của hắn tuy nhìn rất thành thục nhưng vẫn khó giấu được vẻ ngây ngô của thiếu niên, có vẻ như đây là giai đoạn Vạn Cổ Tông vừa mới cất bước, cũng chính là vài thập niên trước.
Dạ Tinh Thần trước sững sờ, trong lòng nhất thời cuồng hỉ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông chết.
Tiêu sư huynh không chết!
“Xoát!” Ngay lúc này, Tiêu Tội Kỷ nhanh chân đi đến, sau đó xuyên qua thân thể Dạ Tinh Thần, khiến hắn ngây ra như phỗng, đứng chết trân tại chỗ.
Cố gắng giơ tay lên, phát hiện cánh tay hóa thành hư ảo.
“Mộng sao?”
Vui sướng trên mặt Dạ Tinh Thần nhanh chóng bị thống khổ thay thế.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn Tiêu Tội Kỷ rời đi, tâm tình khó khống chế lại được, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống.
“Dạ sư đệ, ngươi đi mau lên!”
Tiêu Tội Kỷ dừng ở trước bậc thang, quay về phía đại môn hô.
Dạ Tinh Thần nhắm mắt rơi lệ, đủ loại ký ức lóe lên trong thức hải, sau cùng hắn kết luận, mình phải đi ra.
Quả nhiên.
Một người từ trong cửa lớn màu hồng đi ra.
Da thịt hiện lên màu vàng nhạt, không nhìn nhãn thần chỉ nhìn khuôn mặt thì sẽ cảm thấy giản dị tự nhiên.
Người nào?
Bùi A Ngưu.
Nói đúng hơn giờ phút này, thân thể vẫn tạm thời do linh hồn của Dạ Đế chưởng khống.
Dạ Tinh Thần giống như không khí, mắt thấy Tiêu Tội Kỷ và mình trước đây một trước một sau xuống núi, trong lòng càng thêm thống khổ.
Tất cả những hình ảnh này chính là cảnh tượng năm đó cường giả trọng sinh và thiên tài biến thành phế vật lần đầu tổ đội ra ngoài lịch luyện.
Tuy năm tháng hơi xưa nhưng lại làm cho Dạ Đế vĩnh viễn khó quên, cũng sẽ không quên tất cả những gì hắn đã trải qua khi lịch luyện dã ngoại…
“Hưu!”
Đột nhiên, hình ảnh nhảy vọt.
Dạ Tinh Thần xuất hiện trên một chỗ dốc cao.
Hắn nhìn thấy mình ngồi trên tảng đá, cũng nhìn thấy Tiêu Tội Kỷ nằm rạp trên mặt đất.
Nếu hắn nhớ không lầm thì nơi này hẳn là Linh Tuyền Sơn, phía dưới là phế tích của Thánh Tuyền Tông, còn có chưởng môn Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử tới giằng co với ba tên Vũ Tông của Thánh Tuyền Tông.
Năm đó mình cho rằng Tiêu Tội Kỷ rất ngốc, cố ý vận chuyển Thái Huyền Chân Kinh giúp hắn che giấu khí tức để tránh bị người phía dưới phát hiện.
Sau đó.
Hình ảnh lần lượt nhảy vọt.
Tất cả đều là chuyện đã từng xảy ra, tất cả đều là những gì Tiêu Tội Kỷ đã trải qua.
Hình ảnh rất ấm áp.
Nhưng khiến Dạ Tinh Thần nhìn lại từng cảnh tượng như là một vị khách qua đường, trong lòng càng ngày càng đau đớn hơn, lực lượng phong ấn sâu trong linh hồn dần dần bị phá vỡ.
Cho đến khi hình ảnh chuyển đến khi mình bị hỏa diễm chi lực áp chế, Tiêu Tội Kỷ vì cứu chính mình mà liều mạng thì cũng đạt tới cực hạn!
“A!”
Dạ Tinh Thần ôm đầu ngửa đầu rống to.
“Bành bành bành!”
Trong khoảnh khắc, toàn bộ xiềng xích phong ấn ở sâu trong linh hồn đứt khúc hết, một luồng khí tức khủng bố tràn ngập quanh người.
“Ừm?”
Đang chuẩn bị tiếp tục lạnh lùng hạ sát thủ với đệ tử của Vạn Cổ Tông, nam tử tóc đỏ ngạc nhiên nhìn qua, sau đó nhìn thấy tên nhóc bị đánh bay ra ngoài đó khuôn mặt dữ tợn, sau lưng dần dần hiện ra chữ ‘Vương’.
“Đây là…”
Bọn người Phong Vạn Lý thấy thế thì cũng ngáo.
“Sao… Chuyện gì xảy ra!”
Khi Dạ Tinh Thần gào thét, Luân Hồi Chi Linh của Cố Triều Tịch hoàn toàn không bị khống chế mà từ trong đan điền thoát ra ngoài, hoàn toàn không ngăn cản được!
“Hưu.”
Cuối cùng, linh chủng thoát ra ngoài, bay qua chỗ Dạ Tinh Thần.
“Hưu! Hưu!”
Cùng lúc đó, trong Thánh Hỏa Phán Quyết cũng có hai đạo lưu quang cực tốc bay tới.
Đây là tà ác chi linh và hỏa hồn chi linh, bọn chúng bay xẹt qua tay nam tử tóc đỏ.
Công Tôn Hầu, thậm chí Lý Thanh Dương, Liễu Ti Nam đang chém giết với địch nhân thì linh chủng trong cơ thể cũng đều không bị khống chế mà thoát ra!
“Hưu!”
“Hưu!”
“Hưu!”
Bảy đạo lưu quang có màu sắc khác nhau bay đến trước người Dạ Tinh Thần.
Bọn chúng chia nhau đại biểu cho Tà Ác Chi Linh, Hỏa Hồn Chi Linh, Không Gian Chi Linh, Luân Hồi Chi Linh, Ngũ Lôi Chi Linh, Sa Lịch Chi Linh, cùng với Thời Không Chi Linh từ trong cơ thể Trương Tam bay ra!
Hiển nhiên, những thứ này từng bị Dạ Vương chưởng khống!
Có điều.
Còn thiếu ba cái.
“Hưu hưu hưu.” Đột nhiên, ba đạo lưu quang xuyên qua hư không bay tới, sau đó ăn ý xếp thành hàng với bảy cái linh chủng khác, không ngừng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ trên đỉnh đầu Dạ Tinh Thần.
“Địa Ngục Chi Linh, Băng Sương Chi Linh, Thời Không Chi Linh!” Phong Vạn Lý khó nén tâm tình kích động, nói: “Thập linh tề tụ, Ngô Vương trở về!”
“Vù vù!”
“Vù vù!”
Đúng vào lúc này, mười đạo lưu quang xoay tròn cấp tốc bay vào trong cơ thể Dạ Tinh Thần, khiến cho cả người hắn như bị một loại khí tức khủng bố nào đó bao phủ.
“…”
Nam tử tóc đỏ chau mày.
Trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.