Skip to main content

Chương 83: Thật đáng chết (2)

4:46 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Bọn họ đều là con cháu nhà quan, ngày thường ra ngoài không ngồi kiệu thì là ngồi xe, nào có đi bộ xa như vậy bao giờ, sau khi vào huyện nha, lập tức cởi giày, xoa chân, oán trách không thôi.

Vương huyện úy thấy vậy, trầm giọng nói: “Nơi này là huyện nha, các ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa, đứng lên cho ta!”

Chỉ là không ai để ý đến y.

Cái gọi là pháp không trách chúng, hơn 20 người ở đây, nhà ai mà không có bối cảnh, cộng thêm đây không phải chuyện lớn gì, căn bản không để một huyện úy vào mắt, Chu Đào vừa xoa chân vừa thúc giục: “Vị đại nhân này, chúng ta đã đến huyện nha, muốn xử lý thế nào thì nói đi. . .”

Vương huyện úy không để ý đến Chu Đào, mà cung kính khom người với một người trẻ tuổi vừa mới đi vào huyện nha, nói: “Công tử, ngài xem xử lý những người này thế nào?”

Đám người Chu Ngọc sững sờ, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ.

Vị huyện úy này vênh váo đắc ý trước mặt bọn họ, lại cúi đầu khom lưng với cái tên còn trẻ hơn cả họ, cung kính không gì sánh được, rất giống như biến thành người khác. . .

Người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai?

Khác với đám người Chu Ngọc, trên mặt Tống Du viết đầy khiếp sợ.

Muội phu? (em rể)

Tại sao Lý Nặc lại ở đây?

Trong khoảnh khắc, y đã nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ Lý Nặc biết y và đám Chu Ngọc quyết đấu, lo y gặp nguy hiểm, cho nên dẫn người đến đó mai phục, chờ đến khi mình chịu thiệt thì lại bảo huyện úy Trường An dẫn người đi ra cứu viện. . .

Nếu không phải như vậy, vì sao người của huyện nha lại chạy đến đúng lúc như thế?

Vẫn là người một nhà nha!

Giờ phút này, trừ cảm động ra thì Tống Du tràn đầy hối hận.

Trước kia y đối xử với muội phu như vậy, thế mà muội phu vẫn bỏ qua hiềm khích lúc trước, đối xử tốt với y, mà hôm qua y lại còn nghi ngờ muội phu. . .

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nghĩ đến hành vi trước kia của mình, Tống Du chỉ hận không thể tự tát mình vài cái. . . mình thật đáng chết!

Lý Nặc không chú ý đến biểu cảm muôn màu của Tống Du hắn cầm cuốn ‘luật Đại Hạ’ trong tay, chậm rãi nói ra: “Đám người Chu Ngọc, Chu Đào và Tống Du tụ chúng ẩu đả ở ngoài thư viện Vân Mộng, ảnh hưởng rất ác liệt, hiện làm theo luật Đại Hạ, mười người Chu Ngọc Chu Đào, đánh 90 trượng; mười ba người Tống Du Vương Hoa, quất 70 roi, lấy đó làm răn đe, ai dị nghị không?”

Tống Du nghe vậy thì cảm động, mặc dù không biết vì sao Lý Nặc lại được thẩm phán bọn họ, nhưng muội phu chính là muội phu, đều là ẩu đả mà đối phương ăn 90 trượng, bọn họ chỉ bị 70 roi, nhẹ hơn đám người Chu Ngọc nhiều. . .

Phạt trượng vốn cao hơn phạt roi một bậc, ăn roi nhiều nhất là đau đớn ngoài da thịt, ăn trượng thì có thể gãy xương, thậm chí là chết người. . .

Tống Du còn chưa mở miệng, Chu Ngọc đã nói ra: “Ta có dị nghị, xử lý không công bằng, đều là ẩu đả, vì sao bọn họ chỉ bị quất, mà chúng ta lại ăn trượng, đây là thiên vị!”

Lý Nặc đương nhiên sẽ không phán sai.

Hắn lật một tờ trong cuốn ‘luật Đại Hạ’, chỉ vào một đoạn trong đó rồi nói với Chu Ngọc: “Theo điều khoản thứ 15 của ‘luật Đấu Tụng’, người ẩu đả bằng tay không, quất 40 roi; ẩu đả bằng vũ khí, đánh 60 trượng, tụ tập 3 người trở lên để ẩu đả, tội thêm một bậc, năm người trở lên, thêm hai bậc, mười người trở lên, thêm ba bậc.”

“Mặc dù đều là ẩu đả, nhưng đám người Tống Du là tay không, theo luật thì quất 40 roi, bởi nhân số vượt quá 10 người, tội thêm ba bậc, một bậc thêm 10 roi, cho nên quất 70 roi. Bên các hạ cầm vũ khí, theo luật là 60 trượng, nhân số vượt qua 10 người, tội thêm ba bậc, một bậc là 10 trượng, cho nên là 90 trượng. . . Còn vấn đề gì không?”

Lý Nặc hoàn toàn làm việc theo pháp luật, có lý có cứ, không chỉ hình phạt chính xác, mà số lượng cũng rất chuẩn, không nhiều một trượng, cũng không thiếu một trượng.

Giải thích xong, hắn liền giao nơi này cho Vương huyện úy, bản thân thì đi tìm Bùi Triết uống trà.

Đám người Chu Ngọc ngây người tại chỗ.

Bọn họ nhớ loáng thoáng, hình như tiên sinh trong thư viện cũng từng dạy như vậy.

Nhưng làm con em nhà tướng, tương lai nhất định sẽ vào quân đội, không nhất định phải đi con đường khoa cử, nên bình thường bọn họ chỉ học các chương trình như binh pháp và kỵ xạ, trước giờ đều không để ý đến khóa luật pháp, khi đó không trốn học thì cũng ngủ, nào ai nhớ mấy thứ này?

Nhưng sau ngày hôm nay, bọn họ nhất định sẽ nhớ kỹ điều lệ này.

Khi đám người Chu Ngọc đang không biết phải làm sao, một bóng người vội vàng tiến vào huyện nha, Chu Ngọc nhìn thấy người này, giống như nhìn thấy cứu tính, lập tức chạy đến, nắm lấy tay của ông và nói: “Cha, cứu hài nhi!”

Chu Ngọc biết, ăn 90 trượng, mình không chết cũng mất nửa cái mạng.

Bình luận

Để lại một bình luận