“Lý Nặc ca ca, chúng ta đi đá cầu đi!”
Lý Nặc bị Tống Chân nhìn đến mất tự nhiên, cũng may Tống Mộ Nhi kịp thời chạy đến cứu vớt hắn, lúc này Tống Chân mới thôi không nhìn hắn, khoát tay nói: “Được rồi, đi chơi với Mộ Nhi đi. . .”
Lý Nặc cũng không đá cầu với Tống Mộ Nhi, kỹ thuật đá cầu của hắn bây giờ còn không bằng nha hoàn Tống phủ, đương nhiên sẽ tiêu hao tuổi thọ để đá cầu với Mộ Nhi.
Dưới đề nghị của hắn, cuối cùng hai người chơi cờ ca rô.
Cờ vây thì Lý Nặc chỉ biết quy tắc đơn giản, không tính là giỏi, nhưng Tống Mộ Nhi cũng không biết chơi cờ vây, Lý Nặc liền dạy nàng chơi cờ ca rô, chơi chơi, Lý Nặc chợt nhớ ra gì đó, nói: “Khoai lang khoai lang, ta là khoai tây!”
Tiểu nha đầu ở đối diện đang nghiên cứu nên hạ cờ ở đâu, không ngẩng đầu lên nói: “Huynh muốn ăn khoai lang à, lát nữa muội sẽ bảo nhà bếp làm cho huynh. . .”
Lý Nặc có chút cạn lời, nói: “Ngưng Nhi, đừng giả dạng tỷ tỷ muội nữa. . .”
Làm tỷ muội sinh đôi, Tống Ngưng Nhi có vẻ như rất thích giả bộ làm tỷ tỷ mình, làm không biết mệt.
Nhưng một người sao có thể té ngã ba lần cùng một chỗ?
Tống Ngưng Nhi rốt cuộc cũng ý thức được gì, ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, nói: “Dựa vào cái gì mà Tống Mộ Nhi là tỷ tỷ, không phải chỉ sinh ra sớm hơn muội một lát thôi sao, nếu như mẫu thân sinh muội ra trước, vậy muội chính là tỷ tỷ. . .”
Tống Ngưng Nhi bị Lý Nặc vạch trần thân phận liền thẹn quá hóa giận, làm loạn bàn cờ rồi chạy đi như một làn khói.
Một bóng người giống hệt đi từ ngoài vào, thấy cảnh này lập tức hỏi Lý Nặc: “Có phải Tống Ngưng Nhi lại giả dạng muội rồi không?”
Lý Nặc khẽ gật đầu.
Tống Mộ Nhi ngẩng đầu lên, đắc ý nói: “May mà muội thông minh, bảo huynh phải dùng ám hiệu, bằng không huynh lại bị lừa rồi!”
Lý Nặc không muốn quan hệ của hai tỷ muội cứng như vậy, thế là nói: “Tỷ muội ruột thịt không thể luôn như kẻ thù, muội là tỷ tỷ, bình thường có thể nhường nhịn một chút.”
Tống Mộ Nhi hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ai bảo Tống Ngưng Nhi thứ gì cũng muốn tranh giành với muội. . .”
Tuy nhiên, Lý Nặc ca ca nói không sai, nàng là tỷ tỷ, tỷ tỷ thì phải có dáng vẻ của tỷ tỷ, nàng mới không nhỏ mọn như Tống Ngưng Nhi, sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, nàng ngẩng đầu nói với Lý Nặc: “Lý Nặc ca ca có thể giảng bài cho Tống Ngưng Nhi, cũng có thể chơi với Tống Ngưng Nhi, nhưng huynh phải đảm bảo, trừ Giai Nhân tỷ tỷ ra, huynh vĩnh viễn phải tốt với muội nhất!”
Đối mặt với yêu cầu ngây thơ của Tống Mộ Nhi, Lý Nặc bất đắc dĩ nói: “Được!”
“Ngoéo tay!”
“Ngoéo tay!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHứa hẹn với Tống Mộ Nhi xong, hai người lại chơi cờ ca rô, chờ đến giờ mở tiệc.
Địa điểm mở tiệc nằm ở thọ đường lần trước, trong đường bày một chiếc bàn gỗ thật dài, chiều dài kéo dài đến tận cửa ra vào.
Tỷ muội Tống Mộ Nhi ngồi bên cạnh phụ mẫu mình.
Lý Nặc và Tống Nhân Giai vì bối phận nhỏ nhất, nên ngồi gần cuối bàn, Lý Nặc một bên, đối diện hắn vừa hay lại là Tống Du.
Tống Du ngẩng đầu nhìn Lý Nặc và Tống Nhân Giai, sau đó liền chuyển mắt đi.
Mặc dù khi còn bé, Giai Nhân đã đánh y không ít, nhưng dù sao cũng là muội muội của y, y vẫn hi vọng Giai Nhân có cuộc sống tốt.
Thật ra y vẫn luôn rất để ý việc muội muội ưu tú nhất của mình phải gả cho một kẻ ngốc.
Cho nên, y vẫn luôn không thích tên ngốc Lý gia này, có cơ hội là sẽ gây sự với tên ngốc này.
Hiện giờ tên này không ngốc, Tống Du cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, cho dù mình từng ăn quả đắng trong tay tên này, nhưng chỉ cần muội muội có thể hạnh phúc là được rồi.
Tống Thiến ngồi bên cạnh Tống Nhân Giai, tâm trạng vốn không tốt lắm, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một con mắt có chút bầm tím của Tống Du, liền hỏi: “Tiểu Du, mắt đệ sao vậy?”
Tống Du vội vàng cúi đầu xuống, nói: “Không có gì, không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
Tống Thiến nhíu mày, nói: “Ngã. . . đệ thử ngã lại cho ta xem nào?”
Tống Du cúi đầu, trầm mặc không nói.
Tống Thiến nghiêm mặt lại, hỏi: “Ai làm?”
Lúc này, một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Tống Du nói: “là hai huynh đệ Chu gia, hai người họ hai đánh một, nên Du ca mới chịu thiệt!”
Lần trước Lý Nặc đã biết hết họ hàng của Tống gia, người trẻ tuổi vừa mở miệng là con trai nhỏ của Tống Chân, tên là Đỗ Tân.
Tống Thiến để đũa xuống, tức giận nói: “Lẽ nào lại vậy, chẳng lẽ họ Chu kia cho rằng Tống gia chúng ta không có người sao, Tống Cẩn, đệ đứng nhìn đệ đệ của mình bị người ngoài bắt nạt à?”
Mạch này, Tống Thiến là trưởng tỷ, bị tỷ tỷ điểm danh, Tống Cẩn còn chưa nói gì, Tống Du đã nói: “Tỷ, chuyện này mọi người đừng xen vào, đệ đã hạ chiến thư với họ Chu rồi, hơn nữa đã hẹn bạn bè, ngày mai sẽ dạy dỗ bọn chúng trong rừng cây phía sau thư viện. . .”
Tống Thiến hỏi: “Vậy được, ngày mai tỷ về Trần gia, sẽ nói cho tỷ phu của đệ, để Trần Dục dẫn người đến trợ uy cho đệ. . .”
Tống Du rất tự tin nói: “Yên tâm, Vương Hoa vừa đột phá Nội Tức cảnh, đối phó đám phế vật như Chu Ngọc Chu Đào kia, một đánh mười cũng không có vấn đề, ngày mai đệ nhất định sẽ rửa nhục!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.