Nam tử trung niên từ chối rất quả quyết, thân là Lại Bộ Thị Lang, chức quan chính tứ phẩm, mặc dù không quá e ngại Lý Huyền Tĩnh, nhưng đó là vì mình làm quan đường đường chính chính, nếu ỷ vào quyền thế trong tay để làm việc riêng, chẳng phải chủ động sáng tạo cơ hội cho Lý Huyền Tĩnh hay sao?
Nghe Trần thị lang nói vậy, thân thể Vương Đạc run lên, lưng cũng dần dần còng xuống.
Nhìn vị bạn tốt nhiều năm nay, Lại Bộ Tả Thị Lang vẫn không khỏi mềm lòng, nói: “Đưa tên súc sinh kia đến huyện nha Trường An đi, nhớ kỹ là huyện nha Trường An, không phải Hình Bộ và Đại Lý Tự, huyện nha xử lý thế nào thì cứ làm thế đó, về phần ông, lập tức dâng sớ lên triều đình, quyên góp toàn bộ gia sản, từ quan về quê, nhân lúc còn có thể sinh con, nạp thêm vài tiểu thiếp trẻ tuổi, nhìn xem có thể sinh đứa con trai không, giữ hương hỏa cho Vương gia. . .”
“Tạ ơn đại nhân chỉ điểm…”
Vương Đạc trầm mặc một lúc, ôm quyền cảm ơn, rồi quay người rời đi.
Giờ phút này, trong người Vương Đạc như có thứ gì bị rút mất, tựa như chỉ chớp mắt đã già đi 20 tuổi.
Lúc đi ra cổng, Vương Đạc ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này mặt trời đã sắp lặn, nhưng bầu trời vẫn là màu xanh lam như cũ.
20 năm, trời ở Trường An vẫn trong xanh như vậy.
Vương Đạc nhớ rất rõ, 20 năm trước, ông dẫn theo một đám đồng môn trong thư viện, du hành thị uy trên đường phố Trường An, thống mạ huyện lệnh Trường An làm quan bất nhân, xem mạng người như cỏ rác, khi đó bầu trời Trường An cũng trong xanh như thế.
Thoáng cái đã qua 20 năm.
Giờ phút này, trong lòng Vương Đạc rốt cuộc cũng có chút hối hận.
Ông xuất thân bần hàn, con đường cầu học đã ăn biết bao đắng cay, gặp biết bao khổ sở, vì cầu được danh sư chỉ dạy, mặc kệ là trời đông giá rét hay nóng bức, đều phải bôn ba mấy trăm dặm, chỉ vì đạt được một câu chỉ điểm, sau đó vất vả lắm mới được thư viện Thanh Phong nhìn trúng, được vào đó học, đồng môn bên người đều xuất thân quyền quý, từ nhỏ đã được danh sư chỉ bảo, địa vị tôn sùng, áo cơm lộng lẫy, tiền một bữa rượu, dù nương tử vất vả làm công cả năm cũng không kiếm được. . .
Nhưng cho dù chênh lệch to lớn như thế, khi đó lý tưởng ông cũng chưa từng dao động.
Dưới tình hình như vậy, lần khoa cử đố, ông trổ hết tài năng, trúng cử tiến sĩ, đề tên bảng vàng, xếp hạng 5 trên bảng tiến sĩ, cất bước chính là chính thất phẩm huyện lệnh, gần 20 năm sau, từ một quan nhỏ ở xa Trường An, từng bước đi đến Trường An, ngồi vào vị trí hiện tại, đừng nói đến đồng môn năm đó, cho dù là bậc cha chú của họ, nhìn thấy ông bây giờ cũng phải gọi một tiếng ‘Vương đại nhân’ . . .
20 năm này, ông đạt được rất nhiều thứ, cũng đánh mất rất nhiều thứ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBây giờ nghĩ lại, tất cả đã thay đổi từ bao giờ, là lần đầu tiên nhận hối lộ, hay là lần đầu tiên lấy quyền mưu tư, hoặc là lần đầu dùng tiền tham ô để trải đường thăng tiến. . .
Thời gian quá lâu, ông không nhớ rõ. . .
Cuối cùng, Vương Đạc quay đầu nhìn thoáng qua, nện bước chân nặng nề rời đi, bóng lưng càng tiêu điều.
Giờ phút này, trong phủ Lại Bộ Tả Thị Lang, nam tử trung niên nhìn bóng lưng Vương Đạc rời đi, trong mắt hiện ra chút hồi ức, lắc đầu nói: “Vương Đạc ơi Vương Đạc, sao ông lại đến mức này, sao lại đến mức này. . .”
Một người trẻ tuổi đi ra, nói với nam tử trung niên: “Phụ thân, gần đây hài nhi có học ‘luật Đại Hạ’, Vương thúc phụ là quan viên chính ngũ phẩm, tội của Vương Việt cùng lắm là tù 3 năm, có thể dùng bạc chuộc tội, vì sao lại không làm vậy? Tù 3 năm, tiền chuộc tội chỉ 300 lượng, Vương gia không đến mức không có 300 lượng. . .”
“Lấy tiền chuộc tội?”
Khóe miệng nam tử trung niên giật giật vài cái, nói: “Với tính cách của Lý Huyền Tĩnh, Vương Đạc giao nộp Vương Việt, từ quan về quê, thì Vương gia còn có thể tồn tại, nếu muốn lấy tiền chuộc tội, không chỉ Vương Việt phải chết, mà Vương gia cũng khó thoát. . .”
Người trẻ tuổi không cam lòng, nói: “Lý Huyền Tĩnh kia thật sự là vô pháp vô thiên, không coi luật pháp ra gì, triều đình lớn như vậy, chẳng lẽ không ai quản được?”
Nam tử trung niên lắc đầu, nói: “Trước kia cũng có người muốn quản, nhưng những người này đều đã chết, mà Lý Huyền Tĩnh còn sống, sau này không ai dám quản nữa. . .”
“Lẽ nào lại vậy!”
Người trẻ tuổi bỗng quơ ống tay áo, mặt đầy chính trực, nói: “Kẻ này không chết, thiên lý nan dung, hài nhi nhất định phải học tập thật tốt, nhập sĩ làm quan, ngày sau nhất định sẽ vì bách tính, vì triều đình mà tru sát kẻ này, trả lại cho Đại Hạ một bầu trời trong xanh. . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị gõ một cái vào đầu.
Người trẻ tuổi ôm đầu, khó hiểu hỏi: “Phụ thân, sao ngài lại đánh hài nhi. . .”
“Này thì bầu trời trong xanh, trong xanh nữa đi!” Nam tử trung niên cởi giày, vừa quất vừa nổi giận mắng: “Cái đồ không biết trời cao đất rộng, người mà lão tử còn không dám chọc vào mà cũng dám chọc, nếu không ngươi lên làm lão tử đi. . .”
. . .
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.