Tiệm đan dược Vạn Cổ vừa mới khai trương, bởi vì hiệu quả của đan dược gấp mười lần đan dược thông thường, cho nên kinh doanh nhất định sẽ cực kỳ hot.
Trong đó bán chạy nhất là một viên nguyên Huyền đan giá trị 1000 Huyền thạch, bởi vì sau khi sử dụng có thể duy trì mười ngày, tốc độ cũng cũng gấp mười lần đan dược phổ thông!
Huyết Ngưng đan, Hộ Mạch Huyền đan cũng rất hiệu quả, nhưng một cái thiên về chữa thương, một cái thiên về bảo hộ, cho nên võ giả chỉ cần chuẩn bị mấy viên, mà không phải dùng mỗi ngày.
“Lão Viên, lão Phùng.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nơi này giao cho các ngươi, bản tọa về tông môn trước .”
Hắn cũng chỉ tới tham gia khai trương cửa hàng, chuyện kinh doanh sau này sẽ giao cho Viên Phong và Phùng Quy Trần quản lý, mình chỉ cần phụ trách kiếm tiền ở tông môn là được.
“Các ngươi có nghe nói không, thành tây mới mở Tiệm đan dược Vạn Cổ, buôn bán rất nhiều đan dược, hiệu quả gấp mười lần đan dược thông thường!”
“Đương nhiên nghe nói, sát vách Thái gia gia chủ còn mua rất nhiều nữa, nghe nói sau khi trở về liền bế quan!”
“Đi một chút, đi qua nhìn một chút.”
“Đi qua nhìn một chút thì được, nhưng đừng hi vọng mua được đan dược.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sau một tiếng khai trương liền bán hểt rồi.”
Đan dược mà tiệm đan dược Vạn Cổ buôn bán có hiệu quả mạnh hơn đan dược gấp mười lần, chỉ nửa ngày ngắn ngủi chuyện này đã truyền khắp Lận Uyên thành, với tốc độ loan tin này sẽ lan truyền ra các thành khác một cách nhanh chóng.
Rất nhiều người háo hức chạy đến, phát hiện cửa hàng đã treo lên bảng hiệu ‘Đan dược bán hết’.
“Ai.”
“Chỉ có thể sáng mai tới.”
Ngày hôm sau.
Rất nhiều võ giả dậy thật sớm, nhưng vừa tới Tiệm đan dược Vạn Cổ, lại phát hiện đã phải đứng xếp hàng dài.
Không phải chỉ là một tiệm đan dược thôi sao, nhiều người còn đổ xô đi mua, chẳng lẽ bán tiên đan hay sao?
Bực mình nhất là sau khi xếp hàng dài, chờ đợi thật lâu, khi đến lượt mình, kết quả là cửa dần đóng lại, treo lên biển hiệu Đan dược bán hết, xin mua sớm hơn.
“Cmn!”
“Uổng công đợi cả buổi sáng!”
Võ giả không mua được đan dược thất vọng quay về, quyết định ngày hôm sau phải dậy sớm hơn.
Tiệm đan dược Vạn Cổ hot lên, làm cho những cửa hàng đan dược khác gặp nguy cơ, tỉ như hai tiệm đan dược danh tiếng lâu năm ở thành đông cùng thành bắc, mấy ngày ngắn ngủi lượng tiêu thụ kém trầm trọng, người phụ trách vừa vội vừa tức.
Bọn hắn chỉ có thể ngầm tức giận, cũng không dám có ý nghĩ gì, dù sao có Phùng Quy Trần ở đây, đắc tội với hắn chính là đắc tội Đan đường!
Cho nên nói, ở thượng giới làm ăn, nhân mạch và quan hệ rất quan trọng, Quân
Thường Tiếu chính là dựa vào thân phận thủ lĩnh luyện đan sư Đan đường của Phùng Quy Trần mới có thể mở cửa hàng phát triển tông môn.
Mấy ngày sau đó, Lận Uyên thành vô cùng náo nhiệt, mỗi sáng sớm luôn có thể nhìn thấy chỗ đường đi gần tiệm đan dược đã xếp hàng rất dài.
Rất nhiều người bởi vì mua được đan dược mà phấn khích, rất nhiều người bởi vì không có mua được mà uể oải.
Đương nhiên, tin tức về tiệm đan dược cũng đã bắt đầu lan ra nhiều thành thị xa hơn, rất nhiều người gia cảnh bần hàn, giản dị tự nhiên tiến hết về Lận Uyên thành.
Lư Đức Thủy hiện tại phi thường vui vẻ, bởi vì đại lượng võ giả ngoại thành tràn vào trong thời gian ngắn, không thể nghi ngờ có thể mang đến cho thành trì càng nhiều ích lợi.
“Viên công tử.”
Để rút ngắn sự xa cách trong mối quan hệ với Vạn Cổ tông, hắn cố ý mời Viên phong, cũng tỏ thái độ nói: “Miễn thuế một năm!”
Lư Đức Thủy từng nghĩ tới việc Phùng Quy Trần làm chủ tiệm dược chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, nhưng không nghĩ tới sẽ nổi tiếng đến mức này, căn cứ tình hình hiện nay chỉ cần tin tức lan truyền ở các thành thị xung quanh, chắc chắn sẽ càng kinh khủng!
“Lư thành chủ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetViên công tử nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Lận Uyên thành quy mô mặc dù so với bất cứ thành thị nào dưới hạ giới cũng đều lớn hơn, nhưng đặt ở thượng giới thì nhỏ bé không đáng kể, bởi vì……” Ngừng một chút nói: “Không có đặc sắc để cho người ta khắc sâu trong tim được.”
Lư Đức Thủy bắt đầu trầm ngâm, vỗ tay một cái nói: “Miễn thuế ba năm!”
Hắn nghe ra, đối phương là đang nói với mình, tiệm đan dược Vạn Cổ có thể thành lập ở Lận Uyên thành, đó chính là một bảo vật, đó chính là đặc sắc lớn nhất, cho nên ít thu thuế, dẫn đến thu hút càng nhiều võ giả, nhất định siêu có lời.
“Ta nghe tông chủ nói, sau này sẽ còn mở thêm một cửa hàng dược liệu nữa, cũng sẽ liên hệ đến các thành thị khác.”
“Hi vọng có thể khiến nơi này thành một nhóm kinh doanh đan dược, dược liệu, có thể sẽ thành một thị trường lớn.” Viên công tử thấp giọng nói.
“Cái này……”
Lư Đức Thủy mở to hai mắt nhìn, sau đó hào phóng nói: “Sau này sẽ không phải đóng thuế. Nếu có việc gì cần, Lư gia nhất định sẽ giúp!”
“Vậy liền phiền phức Lư thành chủ!”
Viên công tử nâng chén.
Lư Đức Thủy cũng vội vàng nâng ly rượu lên.
Hai người vui vẻ uống nửa canh giờ, lúc này mới tán tiệc rời đi.
Quả thật Quân Thường Tiếu thực sự có ý tưởng mở một cửa hàng dược liệu, nhưng cũng không quyết định lúc nào thì tiến hành, chớ nói chi là chế tạo thị trường dược liệu gì, đan dược gì đó, Viên công tử nói như vậy là có tính chất lừa gạt, nhưng không phải là đang tranh thủ lợi ích cho tông môn sao.
……
Tiệm đan dược Vạn Cổ kinh doanh hừng hực khí thế, đệ tử Vạn Cổ trong tông nhóm cũng đang siêng năng tu luyện, đột phá cảnh giới nhỏ cảnh giới lớn có thể nói thành từng đợt từng đợt.
Quân Thường Tiếu cũng không có nhàn rỗi, bởi vì tiệm đan dược nổi tiếng trong dự tính, nhưng cũng không thể ham hố tiếp thị, nếu không chơi với lửa có ngày chết cháy, cho nên chỉ có thể giẫm lên phi kiếm, bắt đầu hối hả ngược xuôi ở các thành trì chung quanh. Hy vọng có thể bán được càng nhiều hạt giống dược liệu.
Chủ quản nội vụ Viên phong bị điều đến Lận Uyên thành, kinh doanh về mặt đan dược, tông chủ lại thường xuyên không ở nhà, cao tần cùng các đệ tử có chuyện gì đều sẽ tìm Hoa Mân Côi thương nghị, dù sao cũng là tông môn phu nhân..
Cẩu Thặng cũng không có tỏ thái độ.
Hoặc là cố ý giả bộ như không biết.
Nữ hoàng thống lĩnh một cái vị diện, đi quản lý một cái tông môn tất nhiên không có vấn đề gì, cho nên khi Quân Thường Tiếu ra ngoài, rất nhiều chuyện nàng đều quản lý rõ ràng nề nếp.
Một đêm.
Quân Thường Tiếu mua dược liệu hạt giống từ những thành trì khác trở về, đáp xuống trước đình viện Long Thủ Phong, nhìn thấy sát vách thư phòng còn có ánh đèn, nữ nhân kia vẫn ngồi ở trước bàn, cực kỳ giống Nữ Hoàng thức đêm phê tấu chương năm đó.
“Cảm thấy cảm động?”
“Cút!”
Quân Thường Tiếu cười nghiêng ngả trợn trắng mắt, sau đó cất bước đi về hướng đình viện, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại quay người đi hướng đình viện của Hoa Mân Côi, lúc sắp vào thì lại quay trở về.
Hoa Mân Côi nhận ra gì đó, đẩy cửa đi tới, nhìn thấy hắn ở ngoài cửa đi tới đi lui, khó hiểu hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
“Xoát!”
Cẩu Thặng quay ngoắt sang làm động tác tập thể dục, nói: “Đương nhiên là tập thể dục buổi sáng!”
Mai Khôi kinh ngạc nói: “Nửa đêm mà tập thể dục buổi sáng?”
“Ta thích!”
Quân Thường Tiếu tựa như một tác phẩm điêu khắc trên cát lớn, hắn tiếp tục làm cho tới khi làm được vài vòng rồi mới quay lại nói: “Mệt rồi, đi ngủ thôi.”
……
Mai Khôi im lặng một hồi lâu.
Ngay khi tiến vào trước đình viện, Quân Thường Tiếu dừng lại, không chút cảm xúc nói: “Muốn làm mọi việc được giống như ta, thì phải thường xuyên kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.