Tại Vạn Cổ tông có tồn tại một kiểu văn hoá, đó chính là, nếu có đệ tử mới tới đây gia nhập môn phái thì đều sẽ được đón nhận bằng cách tham gia một trận bóng đá, mục đích ở đây là muốn bọn hắn cảm nhận được cảm giác của gia đình!
Nhưng là, sau khi tình huống này xuất hiện ở trên người Tôn Mục Thành, mà hai người Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi khi tham gia trò chơi văn hoá này đã được Tông môn quán triệt là không được dùng tay, kết quả vừa đi đến đã bị hắn cho một đòn….phản lại!
Chuyện này làm sao có thể để như vậy!?
Cuối cùng, hai người bọn họ đi liên lạc với các đồng môn khác, tại sân võ đường tổ chức một trận bóng đá thi đấu, và mời Tôn Mục Thành đến làm thủ môn.
“Đạp!”
“Đạp!”
Tô Tiểu Mạt, Lý Phi, Lý Thượng Thiên, Tư Mã Trọng Đạt, mấy người bọn họ nhao nhao xuất hiện tại trước khu vực cấm, dưới chân bọn hắn đều đồng loạt giẫm lên trái bóng, vui vẻ đá qua đá lại.
Đây không phải là bóng đá chân chính, bọn hắn chính là muốn cho thủ môn một buổi huấn luyện đặc biệt!
Lúc này, Tôn Mục Thành tuổi nhỏ thiếu hiểu biết vẫn không cảm giác được, hắn đã bị các đệ tử có uy tín lâu năm ở đây nhằm vào. Thậm chí còn khom người đứng ở trước cầu môn, vẻ mặt ngốc nghếch mà nghiêm túc hỏi: “Sư huynh, là thế này phải không?”
“Đúng vậy, không tệ!”
Tô Tiểu Mạt nói: “Ngươi chỉ cần giữ vững cầu môn, không cho quả bóng này đi vào là được!”
“Ta hiểu rồi. Các người tới đi!” Tôn Mục Thành hứng thú nói.
Cả đám người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đạt được sự ăn ý, sử dụng mấy Linh năng trên chân mà hung hăng đá vào quả bóng trước mặt.
“Bành! Bành! Bành!”
Mấy đạo ánh sáng nổ bắn ra, nhìn từ xa thì mấy đường bóng này, xác thực là hướng đến phía khung thành, nhưng kỳ thật, tất cả đều chỉ nhắm vào trên mặt của Tôn Mục Thành!
“Thật là hung ác a!”
“Tên nhóc này chỉ sợ là gặp phải xui xẻo!”
“Mong là hắn không có việc gì.”
Bên ngoài võ đường, ánh mắt của các đệ tử đều đồng loạt nổi lên tia đồng tình!
Đặc biệt là Thương Hữu Ngân, mỗi lần nhớ đến hắn hồi mới tới Vạn Cổ tông đã bị các sư huynh sư tỷ nhiệt tình chăm sóc, nước mắt liền không thể kiểm soát được mà thi nhau rơi xuống…
Nhưng mà, lúc này hai chân Tôn Mục Thành đứng yên còn thân thể của Tôn Mục Thành lại nhanh nhẹn di chuyển, hai tay đan lại tạo ra chưởng ảnh đem từng trái bóng đi đá bay thẳng đến chỗ hắn, tất cả đều hất văng ra ngoài.
“Không thể tin được!”
Các đệ tử đang xem náo nhiệt đều lần lượt trợn trừng to đôi mắt lên.
Nhiều bóng như thế vậy mà một đệ tử vừa mới nhập môn lại có thể bắt lấy toàn bộ, không những thế hai chân hắn còn không có di chuyển.
“Quá trâu bò rồi!”
“Bên trên!”
“Xoát! Xoát! Xoát
Mấy người Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi lại cùng nhau vọt lên.
Đám người đá những quả bóng đi đến những vị trí khác nhau, rồi lại lần nữa đồng loạt sút vào quả bóng với lực đạo còn mạnh hơn cả lần trước.
“Bành! Bành! Bành!”
Tôn Mục Thành đứng tại khung thành, thân thể cùng hai tay tấp nập hoạt động, giống như hoá thành Phật bà Quan Âm, lại một lần nữa đem những quả bóng từ bốn phương tám hướng hất bay ra ngoài một cách dễ dàng. Đây thật sự chính là một thủ môn siêu cấp a!!!
Trước đại điện.
Đinh Thịnh Vượng kinh ngạch nói: “Tông chủ, đứa trẻ này thật mạnh nha!”
“Nếu không phải như vậy thì sao bổn tọa có thể coi trọng chứ?” Quân Thường Tiếu kiêu ngạo nói.
Võ giả tại Thượng giới có phương diện tư chất cùng thể chất cũng rất cao, mà Tôn Mục Thành là một trong những người nổi bật đó. Hiện tại hắn đã gia nhập vào Vạn Cổ tông, sau khi bồi dưỡng, tương lai nhất định sẽ nở rộ, tràn ngập ánh hào quang!
Nếu như về sau mấy đệ tử được chiêu mộ vào tông môn đều ưu tú, có cấp bậc như vậy, nhất định trong tương lai không xa sẽ có ngày tông môn bọn họ vùng dậy, trở nên mạnh mẽ gấp bội. Đây chắc chắn là một cảnh tượng lộng lẫy!!!
Đến đây, hệ thống liền đến dội cho Quân Thường Tiếu một gáo nước lạnh: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!”
…..
Sau nửa canh giờ.
Bọn người Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi toàn bộ đều mệt mỏi ngồi phịch ở dưới đất.
Ngay từ đầu, là bọn hắn chạy đi đá người, nhưng cuối cùng lại phát hiện là không làm được gì, liền lấy phá đội tự làm chủ, kết quả ai cũng không có đá được vào, cái này không thể nghi ngờ là điều đả kích rất lớn!
“Các sư huynh.”
Tôn Mục Thành đứng trước khung thành, cười xán lạnh nói: “Ngày mai đổi lại để ta đá đi, các huynh thủ được không!?”
Ngày hôm sau.
Mấy người Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi ngổn ngang lộn xộn quanh khu vực khung thành, có người ôm bụng giãy dụa, có người bụm mặt kêu gào, bộ dáng mười phần bi thảm, còn về kết quả trận đấu cũng tiến đến mười mấy không từ bao giờ rồi.
Từ trước đến nay, bóng đá là môn văn hoá được yêu thích và hoan nghênh của tông môn khi có đệ tử mới tiến vào, lúc này, xem như thua triệt ở trên tay của Tôn Mục Thành.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBọn hắn không cam tâm, bọn hắn không phục!
Làm sao bây giờ? Chỉ có đem toàn bộ tâm tư vào việc tu luyện mà thôi!
Sự xuất hiện của Tôn Mục Thành đã tạo cho các đệ tử trong Vạn Cổ tông cảm nhận được áp lực to lớn, đi cùng với đó là sự kích thích mãnh liệt với ý chí trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
“Không tệ, không tệ.”
Sau khi cảm nhân được luồng không khí tràn đầy quyết tâm này của tông môn, trên mặt Quân Thường Tiếu nổi lên nụ cười.
Hắn chiêu mộ Tôn Mục Thành, tất nhiên là có ý muốn làm tông phái lớn mạnh hơn, cho các đệ tử động lực, để cho bọn hắn hiểu được bọn hắn cùng thiên tài trên thượng giới có chênh lệch như thế nào, từ đó chuyên tâm vào việc tu luyện.
“Đương nhiên.”
Trên con đường tu luyện dài dằng dặc, Quân Thường Tiếu thân là tông chủ của tông môn, đương nhiên sẽ hỗ trợ đệ tử của mình, cũng có thể tuỳ hoàn cảnh mà cung cấp cho bọn hắn những con đường ngắn hơn, ví dụ như Tạo hình đan.
Tuy vậy nhưng do nguyên liệu cùng phương diện tiền bạc có hạn chế, loại Đan dược này chỉ luyên chế được hơn một ngàn viên.
Vì vậy không có cách nào phân phát cho toàn bộ đệ tử, cho nên đến khi luyện chế xong tất cả, hắn cũng chỉ có thể đưa cho mấy đệ tử thực lực trung tâm cùng các cao tầng của tông môn sử dụng trước.
……
“Két!”
Dạ Tinh Thần quay người đóng cửa lại, cúi đầu nhìn Đan dược cầm trong tay, kích động nói: “Đan dược này lại có tác dụng kỳ diệu gì vậy?”
Vừa dứt lời liền ngửa đầu đem toàn bộ viên Đan dược nuốt vào. Không lâu sau liền ý thức được thân thể, linh hồn, kinh mạch cùng tất cả các phương diện khác đều tăng lên, liền hoảng sợ nói: “Cái này so với Tố Thể Đan, Tố Hồn đan còn mạnh hơn nhiều!”
Mấy người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ cũng lần lượt ăn viên Đan dược này. Sau khi cảm nhận được sự thăng cấp toàn diện, tinh thần của bọn hắn đều rung động, trở nên mừng rỡ như điên.
Bọn hắn ở hạ giới cũng đã đi trải qua các loại rèn luyện, bàn về tư chất và thể chất thì chưa chắc đã kém Tôn Mục Thành, sở sĩ không so sánh được là vì, hoàn cảnh sinh hoạt có khác biệt to lớn mà thôi.
Bây giờ tông chủ lại cho bọn hắn loại Đan dược hoàn toàn mới, các phương diện đều được tăng lên, mà thiếu niên mười mấy tuổi thiên tài kia….. vẫn khó đánh bại như cũ. Bởi vì đối phương cũng ăn loại Đan dược này.
“Tông chủ!”
Sau khi cảm thụ được phát sinh biến hoá trên thân thể, Tôn Mục Thành trợn to đôi mắt thuần lương chân thành nói: “Đan dược này thật là kỳ diệu nha!!!”
“Mục Thành.”
Quân Thường Tiếu lấy Hoa Chiếu Tâm kinh cùng Độ Thiên Chưởng Ấn ra, nói: “Đây là võ học cấp thấp của môn phái chúng ta, ngươi tạm thời lấy cái này đi tu luyện trước đi.”
Hắc Bạch Song Sát nghe được câu này khẳng định sẽ sụp đổ.
Cái này nếu là võ học cấp thấp, vậy thì cả thế giới này cũng không tìm được người nào là người luyện võ học cao cấp cả!!!
“Đa tạ tông chủ!”
Tôn Mục Thành đưa tay nhận lấy hai bản võ học rồi trở về chỗ bắt đầu tu luyện. Nghiên cứu được một đêm, Tôn Mục Thành liền kích động nói: “Thông Cổ tiền bối thực sự đã chỉ cho ta một con đường sáng rồi!”
Hắn đến Vạn Cổ tông tất cả đều là vì gặp khó khăn trong quá trình khảo hạch, lại nản lòng thoái chí nên đến đây gia nhập làm đệ tử. Nhưng thật không ngờ tới, cái tông môn này không những có được Đan dược thần kỳ mà còn có được mấy quyển võ học cấp cao vừa đơn giản dễ hiểu lại không mất đi sự huyền diệu tinh xảo này.
Hiện tại hắn chỉ muốn đi cảm ơn Lận Uyên võ đường kia.
Nếu như không có xảy ra vụ chơi quy tắc ngầm đó, hắn chỉ sợ cũng khó mà bước chân vào Vạn Cổ tông được. Khi đó Tôn Mục Thành hắn tại Lận Uyên võ đường sẽ không ngừng lãng phí thời gian, lãng phí đi công sức cùng thiên phú của mình.
……
Bên ngoài Vạn Cổ tông.
Lúc đầu là một thảm cỏ dại bao trùm cả một khu vực bằng phẳng, sau mấy ngày cố gắng, bây giờ lại được triệt để biến thành dược điền.
Tiểu gia hỏa Bội Kỳ này đã nỗ lực vô cùng, tốn không ít mồ hôi, vì vậy cũng cường đại lên không ít. Nó mệt tới nỗi nằm rạp trên mặt đất ngáy ngủ, nhưng rõ ràng có thể thấy được, trên mỗi một cái lông sợi tóc của nó đều hội tụ được khí của đất trời.
Mà thánh thú nắm giữ khả năng ăn đất này chính là một đường ra sức ăn, dù sao thì đất trên thượng giới cũng có dinh dưỡng hơn rất nhiều.
Bởi vì cái gọi là ông trời đền bù cho người cần cù, thực lực của Bội Kỳ bây giờ cùng một đám thú ký khế ước tuyệt đối là đứng hàng đầu.
Nhưng bởi vì thuộc tính đặc biệt cùng công năng, khẳng định là nó sẽ mất nhiều thời gian ở cấp bậc này rồi.
“Ngụy lão.”
Quân Thường Tiếu đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa có người đang đi trồng hạt giống dược liệu, liền dò hỏi: “Đất ở trên thượng giới ẩn chứa thuộc tính mạnh mẽ hơn, vậy chu kỳ trưởng thành của dược liệu hẳn là sẽ nhanh hơn đi!?”
Ngụy lão lắc đầu nói: “Ta đã nghiên cứu qua, nơi này thổ nhưỡng tuy mạnh, nhưng tông chủ cho hạt giống cũng không phải là loại ở hạ giới có thể so sánh. Chỉ sợ từ khi trồng đến khi trưởng thành cũng cần đến một thời gian dài đấy.”
“……”
Quân Thường Tiếu bó tay.
Thuộc tính thiên địa ở đây tất nhiên có thể để cho thực lực của đệ tử tăng lên nhanh hơn, nếu có các loại Đan dược hỗ trợ, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nhưng mà dược liệu lại không cung cấp kịp, thật không biết phải làm sao.
Hệ thống tận dụng mọi cơ hội quảng cáo nói: “Có vấn đề có thể tìm đến thương thành!”
“……”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Ta muốn dựa vào bản thân mình, ta thật sự không nghĩ tới việc gian lận nha!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.