Ban đêm sao trời óng ánh, lóe sáng như hoa, nhưng tâm trạng của Dạ Tinh Thần lại là chán nản và buồn phiền.
Một người thuộc cấp bậc đại Võ Đế như hắn, vậy mà sau khi tiến vào thượng giới lại bị một đứa trẻ hơn mười tuổi đánh đến mức không còn đường đánh trả.
Đã là Dạ Đế thì không thể bị nhục nhã!
Nhưng đến hôm nay, hắn lại bị sỉ nhục đến đầu cũng không ngóc lên được.
“Sư đệ!”
Tiêu Tội Kỷ đi tới nói: “Chuyện hôm nay nếu đổi lại là ta, ta cũng không thể thắng được. Cho nên đệ đừng có để ở trong lòng. Hơn nữa, chúng ta đến đây còn chưa được mấy ngày, chờ một thời gian nữa làm quen được môi trường ở thế giới mới này, mấy người chúng ta so ra chắc hẳn cũng không thua kém mấy người dân ở đây đâu!”
Đây mới là câu an ủi đúng đắn, nào giống như Quân Thường Tiếu, nói ra toàn mấy lời không theo mạch não của một con người!
“Sư huynh, ta thật vô dụng!” Dạ Tinh Thần thất vọng nói: “Ta đến cả một đứa trẻ cũng không đánh lại được!”
Tiêu Tội Kỷ biết sư đệ của hắn vẫn chưa vượt qua được rào cản thê thảm của ngày hôm nay, vì thế đang định mở miệng tiếp tục khuyên nhủ lại nghe thấy Quân Thường Tiếu nói:
“Người đã đánh mất sự tự tin kiêu ngạo của mình thì muốn khuyên thế nào cũng không được.”
“Tông chủ …”
Nói trắng ra là chính là hắn đã quá quan tâm đến thân phận ở kiếp trước, từ đầu đến cuối không bỏ lòng tự trọng xuống được, càng không cách nào đi tiếp thu sự phê bình. Quân Thường Tiếu tiếp tục nói.
Mấy lời này tuy khó nghe nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng chính xác.
Dạ Tinh Thần đã thay đổi rất nhiều, hắn tự coi mình là một thành viên của Vạn Cổ Tông, nhưng từ đầu đến cuối lại quá coi trọng đến thân phận Võ Đế ở kiếp trước, cho nên suy nghĩ của hắn vẫn luôn không giống những người khác.
Trái lại mấy người Tiêu Tội Kỷ cùng Lý Thanh Dương, bọn hắn cũng không đánh lại được Tôn Mục Thành, dù sao người ta cũng là Võ Thánh đỉnh phong, bọn hắn cũng chỉ đứng hàng thứ tư thứ năm, nhưng thất bại nhất thời chỉ là sự nản lòng ngắn ngủi mà thôi, bọn hắn cuối cùng vẫn sẽ điều chỉnh xong tâm lý của bản thân mình mà tiếp tục tập luyện.
Hắn yếu sao?
Không!!!
Chỉ là hoàn cảnh nơi này quá mạnh, quá trâu bò, sau khi sinh ra, từng hơi thở từng nhịp đập trên thân người đều đồng hành cùng luyện tập, cùng võ thuật.
Nếu như đổi lại là hắn được sống trong hoàn cảnh như thế, hắn cũng có thể mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn cường đại hơn nhiều.
“Ngươi bây giờ chỉ là đối mặt với một đứa bé, tương lai về sau sẽ còn phải đối mặt với Lăng Dao Nữ Đế đã phi thăng được mấy ngàn năm, nếu như hôm nay chỉ chút thất bại nho nhỏ như vậy cũng không chịu được, cũng không xứng đáng nhắc đến mấy chữ ‘báo thù’.”
Quân Thường Tiếu nói.
Nghe thấy Tông chủ nhắc đến nữ nhân kia, bộ dạng suy sụp của Dạ Tinh Thần lập tức thay đổi, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
“Không sai!”
Hắn nắm chặt nắm đấm, nói: “Dạ Tinh Thần ta nếu như ngay cả chút việc nhỏ này cũng không chịu đựng được thì về sau làm sao có thể tìm nàng ta báo thù!”
“Rất tốt!”
Thời điểm này, quanh thân Dạ Tinh Thần trào ra một trận khí thế, lòng tự tôn bị hư tổn cũng đã hồi phục, hơn thế lại càng trở nên cường đại mạnh mẽ lạ thường.
“A Ngưu.”
Quân Thường Tiếu chân thành nói: “Ngươi đã sớm không còn là Dạ Đế uy diễm ngày xưa nữa, ngươi bây giờ là đệ tử của Vạn Cổ Tông, ngươi phải tiếp nhận châm ngôn hàng đầu của môn phái ‘không chịu thua, không nhận thua’! Có như vậy ngươi mới có thể trở nên lớn mạnh.”
“Ký chủ không đi chào hàng quảng cáo thật là uổng phí cho một nhân tài rồi!” Hệ thống cợt nhả nói.
“Đệ tử hiểu rõ!”
Hiện tại, những câu nói này đã đả động đến Dạ Tinh Thần, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng kiên định.
Thua một đứa trẻ mười mấy tuổi, thật sự đã mang đến đả kích trầm trọng cho hắn.
Nhưng nghe Quân Thường Tiếu nói lên mấy lời kích thích hắn như vậy, đã làm cho hắn tỉnh ngộ hoàn toàn, cũng quyết định sẽ quên đi toàn bộ sự việc của kiếp trước!
Dạ Đế!
Bây giờ chỉ là một quá khứ mờ ảo mà thôi!
Thân phận hiện tại của ta là đệ tử Vạn Cổ tông.
“Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành, thu hoạch được 100.000 điểm giá trị cống hiến.”
“Đinh! Điểm cống hiến của Tông môn: 690.000”
Màn đêm buông xuống, sao trời tựa như đang giành lấy cuộc sống mới. Lúc này Quân Thường Tiếu lập tức nghe thấy tiếng nhắc nhở tuyệt vời vang lên!
Hóa ra, sau khi A Ngưu bị Tôn Mục Thành đánh bại liền hiện ra một cái nhiệm vụ chi nhánh. Nội dung thứ nhất là an ủi, làm cho Dạ Tinh Thần tỉnh ngộ.
Rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Tội Kỷ hiểu rõ Dạ Tinh Thần nhất, dù sao hai người đều đã từng bị nữ nhân làm tổn thương, nhưng thật ra, tông chủ Quân Thường Tiếu của bọn họ lại nắm rõ hơn ai cả, cho nên vừa mở miệng liền trực tiếp lấy Lăng Dạo Nữ Đế ra uy hiếp, lập tức làm cho Dạ Tinh Thần thức tỉnh lại. ……
Kính Thủy Trấn.
Tôn Mục Thành tu luyện tới khuya, lúc này mời rời khỏi học đường trở về chỗ ở.
Từ khi bắt đầu học võ này đến nay, hắn hôm nào cũng chăm chỉ dậy sớm rời giường, đến học đường luyện võ đến khuya mới trở về, những công sức hắn bỏ ra được đổi lại một danh xưng đầy vinh dự ‘linh đồng’. Đây không phải là tư chất, tất cả đều là sự cố gắng chăm chỉ đổi lại.
Nửa tháng nữa chính là thời gian mà Lân Uyên Võ Đường khảo hạch, hắn nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng, thuận lợi tiến vào bên trong võ đường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVõ đường này đối với các đệ tử học đường mà nói là cao cấp hơn cấp bậc Thánh Địa, chỉ có trúng tuyển mới có cơ hội tiếp xúc với võ đạo chuyên nghiệp. Luyện võ đi đến bước này mới chân chính mà thay đổi vận mệnh của chính mình.
“Ai!”
Tôn Mục Thành đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía đầu hẻm, liền thấy từ trong bóng tối có một người áo đen mang mặt nạ bước ra.
“Cậu bé này, ta là ai không quan trọng,, quan trọng là ngươi có nguyện ý để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn không?” Thanh âm vang lên có chút âm trầm, mặt khác còn mang đến cảm giác cao thâm khó lường.
Trong lòng Tôn Mục Thành gợi lên gợn sóng không nhỏ.
Hắn mặc dù không có trải qua tu luyện võ đạo chuyên nghiệp một cách bài bản, nhưng mắt nhìn gián điệp lại không tệ lắm. Người áo đen này nếu không phải là chủ động đi tới thì Tôn Mục Thành hắn cũng không phát giác ra được.
Cao thủ!
Đây tuyệt đối là cao thủ!!!
“Ta đương nhiên nguyện ý mạnh lên!” Tôn Mục Thành nói.
Người áo đen nói: “Nếu muốn mạnh lên thì đừng tham gia khảo hạch võ đường, lão phu chỉ cho ngươi một con đường khác sáng hơn, có thể làm ngươi mạnh mẽ nhanh hơn, thậm chí vượt qua cảnh giới Chuyển đan cảnh, trở thành Tầm Chân Cảnh!”
Tinh thần Tôn Mục Thành chấn động.
Từ nhỏ hắn đã tiếp xúc võ đạo, đối với cảnh giới tự nhiên rõ như lòng bàn tay, nhưng định ra mục tiêu đơn giản chỉ là cửu chuyển chuyển đan cảnh, về phần tầm chân cảnh cao hơn, căn bản là không nghĩ tới. Bởi vì nghe người trong thị trấn nói, chỉ có những con người siêu phàm, có một không hai trong thiên hạ mới có thể làm được.
“Ta có thể sao?”
Nếu như thuận lợi tiến vào loại võ đường ở địa phương nhỏ này, người bước vào giai đoạn chuyển đan đều khó khăn, cho nên, chỉ có chọn đúng chỗ tu luyện mới có thể thành công.
“Ta hiểu.”
Tôn Mục Thành nói: “Ngươi là muốn để ta đi võ đường khác cao hơn?”
…..
Người áo đen kém chút ngã quỵ.
Đứa nhỏ này, làm sao lại nghe không hiểu ý tứ của hắn!?
“Cậu nhóc này!”
Người áo đen thản nhiên nói: “Loại tổ chức như võ đường này chung quy là không chuyên nghiệp, chỉ có gia nhập tông môn mới có thể để cho ngươi chân chính mạnh lên.”
Tôn Mục Thành nghe rõ, thế là chắp tay nói: “Mong tiền bối nói rõ ràng!”
“Ta nhìn ngươi xương cốt tinh xảo, là kỳ tài khó xuất hiện trong vạn người, hôm nay cho ngươi bước đầu của phương pháp.” Người áo đen nhìn về phía phương đông, nói: “Dọc theo con đường này đi thẳng, đi đến Phượng Tê tiên sơn, nơi đó có Vạn Cổ tông, nếu như ngươi có thể bái nhập môn hạ, tương lai thành tựu liền không thể đoán trước được.”
Lời này rất quen tai.
Không sai.
Người áo đen mang mặt nạ chính là Quân Thường Tiếu.
Con hàng này coi trọng Tôn Mục Thành, dự định lấy thân phận cao nhân để làm hắn lung lay ý chí, ‘rinh’ hắn về Tông môn của mình!
Thuật ẩn thân cùng thanh âm già nua, mang đến cảm giác thâm sâu, nhìn thấu mọi sự đời, khí thế ngũ hành tuôn trào xông ra khỏi phải bàn.
“Vạn Cổ tông?”
Tôn Mục Thành gãi gãi đầu nói: “Chưa từng nghe nói qua!”
Quân Thường Tiếu nói: “Tại thượng giới rộng lớn này, những tông phái yên lặng vô danh ở đây nhiều như là cát ở sông Hằng, ngươi không nên tùy tiện coi nhẹ, bởi vì trong tương lai, bọn họ có khả năng sẽ vượt qua sức tưởng tượng của ngươi!”
“Thật có lỗi.”
Tôn Mục Thành khua tay nói: “Ta muốn về nhà ăn cơm đi ngủ.”
Dứt lời liền quay người rời đi.
……
Quân Thường Tiếu sững sờ đứng tại chỗ nửa ngày, lắc đầu nói: “Quả nhiên, dựa vào biện pháp này được, chắc phải dùng đến phương án cực đoan thôi!”
“Tiền bối.”
Nhưng vào lúc này, Tôn Mục Thành ngừng chân nói: “Ngươi họ gì?”
“Lão phu……”
Quân Thường Tiếu vốn muốn nói là người ở Quân Thiên Lão, nhưng nhất thời thay đổi suy nghĩ, gác tay nói: “Thông Cổ chân nhân.”
Biểu hiện trên mặt Tôn Mục Thành dần dần hiện ra tia ngây dại, khó có thể tin hoảng sợ nói: “Ngươi…… Ngươi là thông Cổ chân nhân?”
“Hàng thật giá thật, già trẻ đều không gạt.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.