1.
“Cô, cô có ý gì?”
Thấy tôi giật lấy chiếc ví trong tay cậu ta, tên con trai la hét rằng tôi đã ăn trộm tiền đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Những người xung quanh rõ ràng cũng không ngờ tôi sẽ giật lại chiếc ví nhặt được đó, nhất thời ai nấy đều ngây người.
“A Thanh, cô có ý gì?”
“Ăn trộm tiền thì thôi đi, bây giờ còn ngang nhiên cướp tiền nữa à!”
Thẩm Mộc hoàn hồn, tức giận đến đỏ mặt hét vào mặt tôi.
Nhưng tôi lại không vội không vàng, trước mặt cậu ta, tôi nhét lại chiếc ví trong tay vào túi áo đồng phục của mình, ánh mắt vừa rồi còn hoảng hốt gần như thay đổi trong nháy mắt, giống như đang nhìn một chú hề nhảy nhót, tôi mở miệng nói:
“Cậu nói trong ví này có một nghìn nhưng khi tôi nhặt được chiếc ví này, bên trong chỉ có sáu trăm tệ.”
“Bên trong này không có giấy tờ tùy thân, số tiền cũng không khớp với số tiền cậu nói, rõ ràng đây không phải ví của cậu mà.”
Tôi nhún vai cười với cậu ta nhưng thực ra trong mắt tôi không có chút ý cười nào, chỉ có sự chế giễu lạnh lùng.
Nghe tôi nói vậy, Thẩm Mộc rõ ràng rất sốt ruột, cậu ta lớn tiếng nói với tôi:
“Đây chính là ví của tôi!”
“Cậu chứng minh thế nào?”
Tôi nhướng mày, lấy ví tiền ra cầm trên tay lắc lắc, giọng điệu không vội không vàng.
Lúc này, Thẩm Mộc đã bị câu hỏi ngược bất ngờ của tôi đánh cho trở tay không kịp, cậu ta mím môi trừng mắt nhìn tôi, sau đó như muốn chứng minh điều gì đó, cậu ta nghiến răng nói với tôi:
“Trong ví của tôi ngoài tiền ra còn có một phiếu giảm giá năm tệ của cửa hàng đồ ăn vặt đối diện trường.”
“Ồ–”
Tôi gật đầu, mở ví ra giả vờ chuẩn bị xem nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại đóng ví lại.
Tôi nói lớn: “Ai biết được lúc nãy khi cậu lật ví ra, cậu có nhìn thấy phiếu giảm giá này không?”
“Đây không thể coi là bằng chứng!”
“Còn gì nữa không?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi lại một lần nữa lắc ví tiền về phía cậu ta.
Lúc này, Thẩm Mộc hoàn toàn ngây người.
Cậu ta há miệng, nửa ngày không nói nên lời.
Rốt cuộc, chỉ một câu nói của tôi đã phá vỡ cái bẫy tự chứng minh mà cậu ta đặt ra cho nguyên chủ, lại dùng vài câu nói đã dắt mũi lại cậu ta.
Bây giờ cậu ta muốn lấy lại ví tiền thì phải chứng minh chiếc ví này là của cậu ta, nếu không tôi sẽ không bao giờ đưa ví cho cậu ta.
“Nhanh lên nào, rốt cuộc cậu có thể chứng minh chiếc ví này là của cậu không?”
“Sắp vào lớp rồi! Đừng làm mất thời gian của mọi người được không!”
Tôi cố tình thúc giục, châm ngòi cho sự bồn chồn của cậu ta lúc này.
“Đúng vậy, rốt cuộc cậu có thể chứng minh chiếc ví này là của cậu không?”
“Lúc mua ví chắc chắn sẽ có biên lai mua hàng chứ, lấy ra không phải là được rồi sao!”
“Đừng làm mất thời gian nữa!”
Ánh mắt của mọi người lúc này đều đổ dồn vào Thẩm Mộc, từng tiếng chất vấn và thúc giục như muốn phá hủy phòng tuyến tâm lý của Thẩm Mộc.
Lấy biên lai mua hàng có lẽ là một cách tự chứng minh tốt nhưng vấn đề là chiếc ví này không phải cậu ta mua!
Cậu ta có thể lấy ra được thì đúng là gặp ma rồi!
Bây giờ trước mặt cậu ta chỉ có hai con đường, hoặc là thừa nhận cậu ta vu khống tôi.
Hoặc là cắn răng, không cần chiếc ví này nữa.
Tất nhiên, dù là con đường nào thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một ý nghĩa mà thôi!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Sắc mặt của Thẩm Mộc càng lúc càng khó coi.
Tôi nhướng mày, đang định thừa thắng xông lên.
Nhưng Lâm Duyệt, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
“Tôi có thể chứng minh chiếc ví này là của Thẩm Mộc.”
“Thanh Thanh, tớ biết trong lòng cậu không thoải mái nhưng trước mặt nhiều bạn học như vậy, cậu có thể đừng làm khó cậu y nữa không?”
Lâm Duyệt nắm chặt lấy cánh tay tôi, vừa mở miệng đã giống như vị cứu tinh giáng thế, đổ lỗi cho tôi.
Đôi mắt đẹp đẽ đó tràn đầy sự đau lòng và lo lắng dành cho Thẩm Mộc, tràn đầy sự không đồng tình và chỉ trích dành cho tôi.
Ánh mắt và thủ đoạn ghê tởm này, giống hệt như vừa rồi.
Liếc xéo cô ta, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một đoạn cốt truyện.
Trong nguyên tác, nguyên chủ rơi vào cái bẫy tự chứng minh nhưng để thể hiện sự hiểu chuyện và lương thiện của mình trước mặt mọi người, Lâm Duyệt – người bạn thân của nguyên chủ, không những không giúp nguyên chủ chứng minh sự trong sạch ngay khi nguyên chủ bị vu khống.
Ngược lại, không nói hai lời, bắt nguyên chủ lấy bốn trăm tệ ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy nguyên chủ cắn môi không nói, cô ta càng “hiểu lòng người” nói:
“Thanh Thanh, tớ biết hoàn cảnh gia đình cậu khó khăn nhưng dù có thế nào, cậu cũng không thể lấy tiền của người khác được.”
“Cậu thiếu tiền có thể nói với tớ, tớ cho cậu.”
Cô ta đâm vào lòng tự trọng của nguyên chủ trước mặt mọi người, sau đó lại tự ý thay nguyên chủ nhận tội trước mặt mọi người, tự bỏ tiền túi đưa bốn trăm tệ cho Thẩm Mộc.
Sau chuyện này, nguyên chủ bị mang tiếng là kẻ trộm.
Bị không ít người chế giễu và nhắm vào.
Còn nữ chính, nhờ vào sự dịu dàng và lương thiện được mọi người ca ngợi sau chuyện này, đã trở thành nữ thần trong lòng mọi người, cũng trở thành ánh trăng sáng mãi trong lòng nam chính!
Đối với điều này, tôi chỉ muốn nói rằng… đệch cm!
Trà xanh bạch liên hoa đừng có dính vào!
“Vậy thì lúc nãy cậu ta vu khống tôi trước mặt nhiều người như vậy, nói tôi ăn trộm tiền của cậu ta, lúc đó cậu không nghĩ tôi cũng khó xử à?”
Tôi không để lại dấu vết rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta, lùi lại hai bước.
Giữ khoảng cách với cô ta.
“Tôi chỉ hợp tình hợp lý yêu cầu cậu ta đưa ra bằng chứng thì gọi là làm khó sao? Vậy thì lúc nãy cậu ta vu khống tôi ăn trộm tiền của cậu ta trước mặt nhiều bạn học như vậy, tôi có phải càng khó xử hơn không? Lúc đó sao không thấy cô nhảy ra nói giúp tôi một câu?”
“Cùng là con gái, thấy con gái bị vu khống thì cô không chọn đứng ra, ngược lại chỉ thấy con trai chịu ấm ức mới nhảy ra chỉ trích con gái như tôi.”
“Tôi không hiểu, cô đây là… đang đấu đá phụ nữ với nhau sao?”
Muốn dùng đạo đức trói buộc tôi, tôi phải xem xem cô ta có đỡ được không, cùng là chiêu tự chứng minh này thôi mà.
Quả nhiên, Lâm Duyệt vốn đang đứng trên cao về mặt đạo đức, chờ tôi khó xử, lúc này sắc mặt tái mét.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tôi lại không hề mắc mưu cô ta.
Mà còn thẳng thắn vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Càng ngày càng có nhiều người vây xem, lúc này không ít ánh mắt soi mói đổ dồn vào cô ta, dường như đang chờ cô ta đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Mắt Lâm Duyệt lập tức đỏ hoe, đứng tại chỗ do dự không quyết.
Tôi nghĩ nếu cô ta có chút đầu óc sẽ biết, đó không chỉ là một lời giải thích, mà là cái bẫy tự chứng minh mà tôi đã chuẩn bị cẩn thận cho cô ta.
Chỉ cần cô ta mở miệng, bất kể nói gì. Từ nay về sau, cũng không còn cách nào thoát khỏi cái mác đấu đá phụ nữ.
2.
“Đủ rồi!”
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang bầu không khí căng thẳng, Tiêu Tử Diệp vẫn luôn đứng một bên lạnh lùng xem náo nhiệt dường như không quen nhìn người con gái mình thích chịu ấm ức, cau mày chắn trước mặt cô ta.
“Lâm Duyệt cũng chỉ là không quen nhìn bạn học chịu ấm ức nên nhất thời nóng lòng nói sai lời.”
“Cô ấy lương thiện, không giống cô, tâm địa hẹp hòi chỉ biết vô lý gây sự, cố tình làm khó người khác.”
Nam chính quả nhiên là nam chính, chỉ hai câu ngắn ngủi đã khiến người ta tức nghẹn.
Thẩm Mộc càng lập tức nắm bắt được hàm ý trong lời nói của nam chính, lập tức tấn công tôi:
“Đúng vậy! Ái Thanh, cô đừng tưởng mọi người chúng ta không biết, cô chỉ ghen tị vì Tiêu thần thích Duyệt Duyệt, đã từ chối lời tỏ tình của cô trước mặt mọi người nên cô mới cố tình vu khống cô ấy.”
“Cô thật là không biết xấu hổ!”
Thẩm Mộc nói xong, Lâm Duyệt lập tức chớp thời cơ rơi nước mắt.
Cô ta tỏ vẻ chịu ấm ức, đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt đau khổ nói:
“Thanh Thanh, tớ biết cậu vì chuyện trước kia mà oán trách tớ nhưng chuyện tình cảm là không thể khống chế, cậu không thể vì mình ấm ức mà trước mặt mọi người trút giận lên tớ được.”
Quả nhiên!
Ánh mắt tôi lạnh lùng trong nháy mắt, nhóm nhân vật chính bất kể lúc nào cũng có thể đoàn kết lại, trong nháy mắt đảo ngược tình thế.
Nhưng, cũng chỉ có năng lực này mà thôi!
“Nói thật, chỉ có động vật động dục mới không khống chế được tình cảm của mình, có một số phương diện có lẽ cô còn không bằng động vật.”
Tôi mỉm cười với Lâm Duyệt đang đáng thương, sau đó không quan tâm đến sắc mặt cô ta thay đổi liên tục như bảng màu mà nhìn về phía hai người sau lưng cô ta.
Đầu tiên là Tiêu Tử Diệp:
“Tôi thừa nhận trước kia tôi từng thích anh nên bây giờ nhìn lại, tôi thấy mình khá buồn vì ánh mắt trước kia của mình.”
“Mắt tôi mù thế nào vậy!”
Tôi viết đầy mặt sự hối hận, buồn bã nói với tất cả các bạn nữ trong đám đông:
“Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, những ai còn đối xử tốt với cô gái có ý đồ xấu này thì tôi khuyên các cậu nên suy nghĩ kỹ đi, biết đâu sau này, những từ ngữ như hẹp hòi, vô lý, cố tình làm khó, thậm chí còn quá đáng hơn thế này cũng có thể rơi vào người các cậu như vừa rồi.”
Đám người hóng hớt vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt, lúc này lại đặc biệt yên tĩnh.
Tôi thậm chí còn thấy có mấy cô gái từng thầm thương trộm nhớ Tiêu Tử Diệp, lúc này đều lườm Tiêu Tử Diệp, nói:
“Tra nam, xui xẻo!”
“Chết tiệt, trước kia mắt bà đây chắc mù rồi!”
“Nói những lời này với con gái, thật ghê tởm!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.