05
Chắc là vì căng thẳng nên Phó Thanh Hứa đã nắm nhầm tay tôi.
Nhưng tôi không hề bài xích.
Anh ấy càng nắm chặt tay hơn.
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của anh ấy, nhưng lòng bàn tay tôi lại đổ mồ hôi rất nhiều.
Tôi ghé sát vào tai anh ấy thì thầm: “Tay tôi đang ra mồ hôi, để tôi lau xong rồi nắm tiếp nhé?”
Không biết anh ấy có nghe rõ không, nhưng tôi chỉ thấy trong khoảnh khắc tay tôi rời đi, anh ấy trở nên vô cùng căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện cơ thể anh ấy còn hơi run rẩy.
Phó Thanh Hứa không ổn rồi.
Tôi vội vàng lau tay vào áo, sau đó nhanh chóng nắm lại tay anh ấy.
Nghĩ đến tương lai còn có quá nhiều tài sản thừa kế, tôi không thể để anh ấy xảy ra chuyện lúc này được.
Tôi nắm chặt tay anh ấy và kéo ra ngoài, dù gì buổi hòa nhạc này cũng chẳng có gì quan trọng cần phải xem.
Ra ngoài rồi, nhưng tình trạng của Phó Thanh Hứa vẫn không khá hơn.
Tôi biết anh ấy luôn có bác sĩ riêng, nên tôi đã dùng điện thoại của anh ấy để gọi cho bác sĩ.
Sau khi nghe tôi miêu tả tình trạng, bác sĩ lập tức bảo tôi đưa anh ấy đến bệnh viện ngay.
Chính lúc đó, tôi mới biết được bệnh tình của Phó Thanh Hứa.
Anh ấy mắc chứng bệnh về tâm lý.
Anh ấy luôn lạnh lùng với mọi người, sau nhiều năm điều trị, anh ấy chỉ nói những gì cần thiết nhất.
Một ngày mà anh ấy nói với tôi được hai, ba câu đã là nhiều rồi.
Anh ấy không phải cố tình lạnh nhạt với tôi, mà đơn giản là do bệnh tình của mình.
Anh ấy đang nỗ lực, nỗ lực hết sức để chúng tôi có thể sống như một cặp vợ chồng bình thường.
Không hiểu sao, trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cảm giác khó chịu đến mức nghẹn thở.
Trên đường trở về, Phó Thanh Hứa đã dần dần lấy lại bình tĩnh, trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng tay chúng tôi vẫn nắm chặt như cũ.
Hoa tường vi nở từng đợt, gió hè mang theo hương thơm ngào ngạt. Tôi dừng lại ở cổng hoa, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Hứa.
“Phó Thanh Hứa, anh muốn có con không?”
“Tôi biết anh muốn giữ gìn sự trong sạch cho bạch nguyệt quang, nhưng tôi có thể nghĩ cách để sinh cho anh một đứa con.”
Phó Thanh Hứa cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Anh ấy hỏi: “Bạch nguyệt quang là cái gì?”
06
Tôi nói thẳng: “Là Lý Tường Vi chứ ai.”
“Anh chẳng phải luôn thích cô ấy sao? Trước ngày cưới, tôi còn nhận được ảnh thân mật của hai người và cả câu chuyện tình cảm trong quá khứ của hai người nữa.”
“Anh bình thường rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, nhưng cô ấy là người duy nhất có sự thân mật với anh.”
“Mọi người đều nói nếu không vì cô ấy đã lấy kết hôn, anh chắc chắn sẽ cưới cô ấy.”
Phó Thanh Hứa nhíu mày, lần đầu tiên anh ấy vội vàng mở lời: “Tôi không phải, tôi không có, cô đừng đỗ oan cho tôi.”
Nếu người khác nói thế, có lẽ tôi đã không tin.
Nhưng khi Phó Thanh Hứa nói ra, tôi tin.
Nhìn anh ấy căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi, tôi vội nắm lấy tay anh ấy: “Được rồi, tôi tin.”
“Anh đừng có gấp.”
Tôi tin lời anh ấy, nhưng vẫn muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Tối hôm đó, Phó Thanh Hứa ngồi đối diện với tôi.
Hôm nay anh ấy vừa mới phát bệnh, nhưng lại nói nhiều hơn bất kỳ lần nào kể từ khi chúng tôi kết hôn.
Anh ấy rõ ràng đã suy nghĩ kỹ càng từ rất lâu, lời nói tuy ngắn gọn nhưng rất mạch lạc.
“Lý Tường Vi là bác sĩ. Bác sĩ Lý giới thiệu cô ấy, mỗi tuần cô ấy đến để theo dõi và ghi chép về tình trạng của tôi.”
“Chuyện sinh con có lẽ sẽ phải đợi thêm một thời gian, vì bệnh của tôi không cho phép. Mỗi lần có tiếp xúc cơ thể, tôi lại không chịu nổi cảm giác buồn nôn, rùng mình, như tình trạng hôm nay.”
“Khi còn nhỏ, tôi từng bị thất lạc một thời gian, thường xuyên bị đánh đập và lạm dụng.”
“Tôi biết mình không bình thường. Tôi sẽ cố gắng phối hợp điều trị để cuộc sống hôn nhân của chúng ta được bình thường.”
Anh ấy dùng những lời đơn giản nhất để vạch trần vết thương sâu kín nhất trong lòng, chỉ để cho tôi một lời giải thích.
Nhìn khuôn mặt bình thản của anh ấy, tôi chỉ muốn tát mạnh vào chính mình.
Kiếp trước, tôi rốt cuộc đã làm gì?
Phó Thanh Hứa, rõ ràng là một người luôn cố gắng hết sức.
Anh ấy cố gắng giao tiếp với tôi, cố gắng để có một cuộc sống hôn nhân bình thường với tôi.
Vậy mà một người bình thường như tôi, chỉ vì vài câu xúi bẩy của người ngoài mà lại đối xử tệ với anh ấy?
Chỉ vì chút tiền bạc nhỏ nhoi mà tôi đã nói những lời cay nghiệt với anh ấy?
Tôi thật sự đáng chết!
Tôi đang cảm thấy vô cùng hối hận thì nghe thấy Phó Thanh Hứa hỏi:
“Chúng ta muốn có con, vậy có phải từ tối nay chúng ta sẽ ngủ chung rồi không?”
07
Tôi nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn từ chối Phó Thanh Hứa.
Mặc dù chúng tôi đã kết hôn mười năm, nhưng chưa bao giờ ngủ chung giường.
Anh ấy chưa sẵn sàng, còn tôi thì sợ mình không kiềm chế được mà sẽ làm điều gì đó với anh ấy.
Chuyện Phó Thanh Hứa có bạch nguyệt quang và việc công ty nhà tôi bị thâu tóm, tất cả đều do Ngô Đồng nói với tôi.
Tôi không biết anh ta chỉ đơn giản là không điều tra kỹ, hay có ý đồ khác.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi quyết định chặn mọi liên lạc với anh ta.
Tôi không muốn cuộc sống của mình bị ảnh hưởng bởi người như anh ta nữa.
Sau khi biết tôi đã hiểu lầm, Phó Thanh Hứa lập tức thay đổi Lý Tường Vi.
Chỉ khi thấy có bác sĩ nam đến ghi chép bệnh tình cho anh ấy, tôi mới nhận ra sự thay đổi này.
Anh ấy không nói gì, nhưng mọi chuyện đều được xử lý chu đáo.
Ngày 4 tháng 8.
Ngày Thất Tịch.
Hai bên đường đều bày bán đầy hoa hồng.
Hôm nay tôi có hẹn với bạn bè nên ở ngoài cả ngày.
Đến khi về nhà, tôi mới nhận ra bức tường tường vi trong sân đang lấp lánh ánh đèn nhỏ, con đường trong sân được phủ đầy hoa tường vi.
Đêm tối, dưới ánh đèn sao dịu dàng, những bông tường vi trông càng thêm mơ màng, huyền ảo.
Tôi vừa bước một bước vào, thì ký ức về kiếp trước bất chợt ùa về.
Thất Tịch năm đó, Phó Thanh Hứa cũng từng bảo tôi về nhà.
Nhưng ngày hôm ấy, tôi lại về sớm và thấy Lý Tường Vi cũng có mặt.
Vì thế khi mọi thứ bày ra trước mắt, tôi đã nghĩ rằng tất cả đều là dành cho Lý Tường Vi, còn tôi chỉ là người bị bỏ qua.
Đêm đó, tôi và Phó Thanh Hứa đã cãi nhau rất to.
Anh ấy muốn kéo tôi lại, nhưng vẫn giữ im lặng, như một sự trách móc không lời, càng khiến tôi thêm tức giận.
Chính thái độ thờ ơ của anh ấy đã đẩy mối quan hệ của chúng tôi xuống tận đáy.
Giờ đây, tôi mới hiểu rằng tất cả đều là vì tôi.
Tôi nhẹ nhàng bước đi, sải những bước dài đầy thoải mái bước vào sân.
Phó Thanh Hứa đang ngồi trong đình hoa giữa sân, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, chơi bài “Lễ cưới trong mơ”.
Ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên vai anh ấy, trông như như một thiên thần với đôi cánh mỏng manh, thanh thoát và đẹp đẽ.
Còn tôi, kiếp trước đã tự tay bẻ gãy đôi cánh ấy.
Tôi đứng trước mặt anh ấy, lặng lẽ lắng nghe cho đến khi tiếng đàn dừng hẳn.
Khi ấy, tôi nhẹ nhàng tiến lên, vòng tay ôm lấy anh ấy từ phía sau.
Cuối cùng, tôi cũng nói ra điều mà kiếp trước chưa bao giờ dám thổ lộ: “Phó Thanh Hứa, em thích anh.”
Tôi cảm nhận được cơ thể Phó Thanh Hứa căng cứng, lúc này tôi mới nhớ ra anh ấy không thích người khác chạm vào mình nên vội vàng buông tay ra.
Nhưng ngay khi tôi vừa thả lỏng, Phó Thanh Hứa đã đứng dậy và kéo tôi vào lòng.
Cái ôm của anh ấy, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng thường ngày, đầy ấm áp và mãnh liệt.
Nụ hôn của anh cũng đến rất vội vàng, như cơn mưa đầu tháng tám, không báo trước, không có kỹ thuật, nhưng lại khiến người ta đắm chìm không lối thoát.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi cười khẽ, mềm nhũn ngồi xuống ghế sofa.
Hóa ra, câu nói mà tôi chưa bao giờ dám nói kiếp trước lại đơn giản đến thế.
Phó Thanh Hứa nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc.
“Kỹ thuật hôn của anh có phải không tốt lắm không? Đây là lần đầu tiên của anh.”
“Nhưng anh đã xem rất nhiều video, đã học qua rồi.”
Má anh ấy hơi ửng đỏ, đôi môi cũng trở nên đỏ mọng hơn sau nụ hôn vừa rồi.
Đôi mắt anh ấy chớp chớp nhìn tôi, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến anh ấy trông như một người dễ thương và dễ bị trêu chọc.
Tôi không nhịn được, hỏi đùa: “Anh còn học được gì nữa?”
Phó Thanh Hứa cúi đầu, tai anh ấy lại đỏ hơn: “Anh còn học cách… làm sao để có con.”
“Anh nghĩ nếu là Nhạc Nhạc, anh sẽ không từ chối đâu.”
“Khụ khụ khụ…”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Thanh Hứa, tôi không kìm được mà bật ho sặc sụa: “Có ai nói thẳng như vậy không?”
“Xin lỗi.” Phó Thanh Hứa cúi đầu xin lỗi.
“Anh không giỏi trong chuyện yêu đương.” Phó Thanh Hứa nói: “Nhưng anh có thể học.”
Tôi nghiêm mặt: “Không cần học, anh thế này là đủ tốt rồi.”
Tôi sợ nếu anh ấy học thêm, tôi sẽ không chịu nổi mất.
Tối hôm đó, chúng tôi vì chuyện sinh con mà tự nhiên nằm chung giường.
Tôi bắt đầu sờ soạng khắp người anh ấy, lấy lý do thử nghiệm mức độ chịu đựng của anh ấy.
Nhưng khi cả hai gần gũi trong một căn phòng nhỏ, không tránh khỏi việc cảm xúc bùng cháy, cuối cùng tôi là người đầu tiên chịu thua.
“Chúng ta nên ngủ thôi, ngày mai anh còn phải đi làm. Lần sau chọn một ngày nghỉ để…”
Tôi nuốt khan, quay lưng lại, che giấu sự bối rối của mình.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Phó Thanh Hứa.
Khi tôi quay đầu lại, khuôn mặt anh đã trở về vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Ngủ đi.” Giọng anh ấy lại lạnh như băng, như thể tiếng cười ban nãy chưa từng tồn tại.
Tôi nhắm mắt, bắt đầu giả vờ ngủ.
Không ngờ chỉ một lát sau, tôi thực sự cảm thấy buồn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy Phó Thanh Hứa thì thầm bên tai: “Anh yêu em.”
Không hiểu tại sao, khi nghe thấy ba chữ đó, tim tôi như bị ai đó siết chặt, khó chịu không nói nên lời.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt, làm ướt đẫm chiếc gối.
Tôi không dám phát ra tiếng, sợ anh ấy phát hiện.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ có một mong ước điên cuồng.
Giá mà anh ấy sẽ không bao giờ chết, có thể ở bên tôi suốt cả cuộc đời, thì tốt biết mấy!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.