Thế nhưng tôi chưa từng thấy ông nội mình ngoài đời thật, trước khi tôi sinh ra, ông nội đã ngã bệnh mà qua đời, tôi chỉ có thể biết tướng mạo của ông nhờ vào vài tấm hình cũ của cha tôi gửi.
Tôi hỏi tên của Nhị gia là gì? Hỏi người ở đâu? Biết nhau lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa hỏi.
Nhị gia hút một hơi thuốc, khói thuốc từ bên trong lỗ mũi bay ra, sâu xa nói “Ta là người ở đâu không quan trọng, tên là gì cũng không quan trọng , còn hỏi ở đâu, cứ xem như là không có ở nơi nào cố định đi.”
Nhị gia rất khéo đưa đẩy, người lớn tuổi đều như vậy, nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, cảnh giác rất cứng rắn, dù sao cũng là người sống từ thời loạn lạc đến giờ.
Tôi không hỏi nữa, dù sao có hỏi cũng không ra đầu mối gì.
Lúc Nhị gia hút xong điếu thuốc cuối cùng, lại đem tàn thuốc ném xuống đất giẫm tắt. Lê Nguyên Giang mặt mày căng thẳng liền chạy vào khoang thuyền.
“Nhị gia! Đến Quỷ Vực, người mau nhìn vùng biển này đến tột cùng là có cái gì xem?” Lê Nguyên Giang gấp gáp nói vẻ mặt sợ hãi.
Chúng tôi cùng chạy tới trên boong thuyền, cúi đầu hướng về phía dưới xem, ở dưới nước, tràn ngập cái giống như là tóc, cũng không ai biết đây là cái gì.
“Có lẽ nào là rong biển?” Tôi thăm dò hỏi một câu.
Chú trung niên nói “Không có khả năng lắm, tuy nói trên thế giới này rất nhiều chủng loài còn chưa được phát hiện. Nhưng rong biển không thể lớn đến như vậy.”
Bầu trời bắt đầu tối lại, trong màn đêm, Nhị gia im lặng không nói lời nào, đứng trên boong thuyền nhìn ra xa.
Nhìn về hướng Đông Nam chúng tôi nhìn thấy có một hòn đảo nhỏ, hòn đảo này cách bờ biển tương đối gần, còn tên gọi là gì cũng không ai biết, nhưng dân địa phương đều gọi vùng biển này là Quỷ Vực.
Lê Nguyên Giang có chút hoảng hốt, liền nói “Nếu không. . . Ba người các ngươi có thể dừng ở đây chứ? Ta không dám lái thuyền đến trước nữa.”
Trên mặt biển tóc càng ngày càng nhiều, thêm nữa giờ khắc này sắc trời hơi tối, chúng tôi nhất định phải chiếu đèn pin cầm tay mới có thể thấy rõ.
Tôi cùng chú trung niên liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói chuyện, Nhị gia liền nói “ Tiểu Lê, ngươi có muốn biết tung tích của cha mẹ ngươi không?”
Lê Nguyên Giang vừa nghe, lập tức trừng mắt, nắm lấy cánh tay của Nhị gia, nói “Muốn! Ngài biết cha mẹ ta ở đâu sao?”
Nhị gia giơ tay chỉ về Quỷ Vực đảo, nói “Ở kia!”
Lê Nguyên Giang mặt tối sầm lại, hiện ra vẻ mặt bối rối, nhưng một lát sau, vẫn cứ cắn răng nói “Được! Vậy ta sẽ dùng hết sức lực lái qua.”
Nhị gia lắc đầu nói “Không, cứ lái chầm chậm, lái càng nhanh, chết càng nhanh.”
Mọi người không biết vì lí do gì, nhưng vẫn nghe theo lệch của Nhị gia, thuyền đánh cá có đèn chiếu sáng, nhưng Nhị gia lại không cho chúng tôi mở. Một chiếc thuyền đánh cá trên biển, liền như thế yên lặng chạy trong màn đêm.
“Ngồi ở trong khoang thuyền đợi đi, không cần nhìn xung quanh, càng nhìn sẽ càng có chuyện.” Nói xong câu đó, Nhị gia quay đầu đi về khoang thuyền.
Ba người chúng tôi cũng rảo bước đi theo, ở trong khoang thuyền, tôi không nhịn được, hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cảm thấy trong màn đêm, như là có rất nhiều thuyền.
Những chiếc thuyền kia, có lớn có nhỏ, thuyền lớn thì liền trông như thuyền đánh cá của bọn tôi. Nhỏ hơn một chút, thì là thuyền gỗ nhỏ, bên trên có người, hai mắt tối đen, lặng lẽ chèo thuyền, đều không có đích đến, trôi nổi gần đảo Quỷ Vực.
Càng đến gần đảo Quỷ Vực, chỉ còn cách bờ một chút, Nhị gia chợt nói “Mọi người mau lên boong tàu! Quay lưng lại với đảo Quỷ Vực, tuyệt đối không được nhìn!”
Chúng tôi đều choáng váng, nhưng vẫn bước theo Nhị gia, toàn bộ chạy lên trên boong tàu, sau đó dựa lưng vào lan can, hai tay nắm chặt lại.
Thuyền đánh cá tiếp tục tiến lên, gió biển buổi tói thổi trên lưng chúng tôi, cảm giác lạnh lẽo, tôi nói “Nhị gia, này đến tột cùng là. . .”
Còn chưa kịp nói hết, Nhị gia chấn liền quát lớn “Đừng hé răng!”
Gió lạnh thổi vèo vèo, mới đầu còn có chút lạnh, từ từ liền cảm thấy không đúng. Càng về sau, gió lạnh càng nhỏ, nhưng sau cổ giống như có một luồng gió nóng thổi tới!
Cảm giác giống như có người đứng ở sau lưng thổi vào cổ tôi, lại giống như ghé vào tai tôi nói nhỏ.
Không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám nhúc nhích, Nhị gia đã dặn thì nhất định phải nghe theo, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên tôi cảm giác có một đôi tay mềm mại ở sau cổ tôi xoa xoa!
Tôi giật nẩy mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau đều chẳng có gì. Mà lúc đó, quay đầu lại cùng lúc với tôi, còn có Lê Nguyên Giang!
Tôi không nhìn thấy cái gì, nhưng Lê Nguyên Giang lại trợn to cả hai mắt, cả người lảo đảo.
Nhị gia thở dài một hơi, giờ khắc này đánh một cái vào sau đầu của Lê Nguyên Giang, nói với chú trung niên “Đem hắn vào khoang thuyền!”
Sau đó Nhị gia tức giận nắm lấy cổ áo của tôi, kéo xuống boong tàu.
Ở trong khoang thuyền, sắc mặt của Nhị gia trông rất khó coi, vẫn còn đang tức giận.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi biết mình đã phạm phải lỗi lớn, liền im lặng, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trên thân thuyền truyền đến một trận âm thanh ầm ầm. Âm thanh này giống như là có người đập ở thân thuyền, nghe như đập cửa.
Hai bên thân thuyền, âm thanh liên tiếp vang lên không ngừng. Nhị gia nói “Aiya, việc đầu tiên đã không làm được.”
Chú trung niên sờ sờ cổ Lê Nguyên Giang, ngẩng đầu nói với Nhị gia “Nhị gia, tiểu tử này thiếu mất một hồn.”
Nhị gia cũng đưa tay sờ mạch đập của Lê Nguyên Giang, nói “ Vẫn còn đập, thiếu một phách vẫn có thể chửa trị.”
Dứt lời, Nhị gia từ trong túi đồ lấy ra một chiếc bình nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên thuốc màu đỏ, mở miệng Lê Nguyên Giang bỏ thuốc vào.
Lê Nguyên Giang từ lúc bị kéo vào khoang thuyền, từ đầu tới cuối vẫn há to miệng, trừng mắt, sau khi uống một viên thuốc, Nhị gia lớn tiếng quát “Hiện tại không quay về, còn chờ khi nào!”
Dứt lời, Nhị gia đập một cái lên trán Lê Nguyên Giang.
“A. . .” Giống như hồn được nhập lại, Lê Nguyên Giang lúc này mới tỉnh, liền ngồi dậy, không ngừng thở hổn hển.
“Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy ta thật sự nghe được âm thanh giống như giọng cha mẹ ta.” Lê Nguyên Giang liên tục xin lỗi, khuôn mặt xám xịt, tràn đầy sự áy náy.
Nhị gia lắc đầu, biểu thị không sao, liền xoay người đi ra khỏi khoang thuyền.
Chú trung niên đỡ Lê Nguyên Giang dậy, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
Tôi theo sau chú trung niên đi ra bên ngoài khoang thuyền, nhỏ giọng hỏi “Vừa nãy ta cũng quay đầu, tại sao lại không thấy cái gì?”
Chú trung niên nhỏ giọng nói “Bởi vì linh hồn của ngươi, hiện đang ở chỗ ta.”
Ta rốt cục đã hiểu.
Vừa nãy lúc đi tới đảo Quỷ Vực trong một khoảnh khắc, nếu như quay đầu lại có thể sẽ hồn xiêu phách lạc. Nhưng tôi không bị, là vì linh hồn của tôi đang ở trong thân thể chú trung niên, tôi vốn là người không có linh hồn.
Nghĩ đến đó, tôi liền có thể hiểu, hóa ra trong người không có linh hồn, cũng không phải là chuyện xấu.
Ba người chúng tôi đứng trên boong thuyền, Nhị gia thở dài nói “ Sắp đến đảo Quỷ Vực rồi.”
“Nhị gia, người có phải là tâm trạng không vui?” Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.
Nhị gia không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai tôi, nói “Lúc lên đảo, tất cả đều phải nghe theo ta, ở đây các ngươi sẽ thấy được những thứ độc nhất vô nhị.”
Những thứ độc nhất vô nhị?
Tôi đưa mắt nhìn Nhị gia, hắn cũng không nói nữa. Tôi liền nhìn về phía chú trung niên, hai tay hắn giơ ra, nhún nhún vai, biểu thị chính hắn cũng không biết.
Dần dần, thuyền đánh cá càng đi càng chậm, mãi cho đến khi đến chỗ nước cạn trên biển.
Lê Nguyên Giang từ trong khoang thuyền chui đầu ra, nói “Nhị gia, đến chỗ nước cạn rồi, quãng đường còn lại, chúng ta phải đi thế nào đây?”
Nhị gia nói “Đi vào khoang thuyền.”
Việc này khiến tôi vô cùng khó hiểu, lúc mới đi, Nhị gia dặn dò, đi càng nhanh càng tốt. Vậy mà lúc sắp đến nơi, Nhị gia liền dặn dò đi chậm lại một chút.
Bây giờ đã đến nơi, Nhị gia trái lại không xuống thuyền, mà kêu chúng tôi toàn bộ đi vào khoang thuyền.
Sau khi vào bên trong khoang thuyền, Nhị gia từ trong túi đồ lấy ra một bình rượu Nhị oa đầu, tự mình uống trước hai ngụm, sau đó đưa cho tôi, hỏi “A Bố, tửu lượng của ngươi thế nào?”
“Tàm tạm.”
“Vậy rượu này ngươi cứ uống mấy ngụm đi.”
Tôi uống xong, Nhị gia lại đem bình rượu đưa cho Lê Nguyên Giang, hỏi tửu lượng thế nào?
Lê Nguyên Giang nói “ Ta có thể uống được ba bình lớn!”
Nhị gia cười lớn nói “Vậy ngươi uống hết số rượu còn lại đi!”
Lê Nguyên Giang này là một tên tiểu tử họ Lê có làn da ngăm đen, là người đơn giản, thực sự ra sức, ngẩng đầu lên, ừng ực một hơi uống sạch hơn nửa bình Nhị oa đầu, sau đó ợ một hơi, không giống như người vừa mới uống rượu.
Tôi hỏi Nhị gia “Chú trung niên không cần phải uống sao?”
Nhị gia cười nói “Hắn thể chất đặc biệt, không cần uống cũng không có chuyện gì. Một lúc nữa xuống thuyền, sau khi lên đảo, mỗi người đều kiếm một cây gậy gỗ để cầm!
Lê Nguyên Giang nói với Nhị gia “Ta nhớ là trên đảo hình như không rắn”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.