Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 99: HẮN LÀ BỆNH NHÂN TÂM THẦN HAY LÀ QUỶ?

Chương 99: HẮN LÀ BỆNH NHÂN TÂM THẦN HAY LÀ QUỶ?

5:11 chiều – 27/10/2024
Ở góc phòng phía đông nam có một bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ này đặt một chiếc bật lửa bánh xe.

Loại này bật lửa bánh xe này hiện nay không còn phổ biến nữa. Tôi đi tới, cầm bật lửa lên nhìn một chút. Chiếc bật lửa này không biết bao lâu không được động tới, bên trên một có lớp bụi dày đặc.

Đem cái bật lửa để lại chỗ cũ, tôi không nghĩ gì nữa, liền nằm trên giường, hai tay đặt ở sau gáy, lẳng lặng suy tư.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài nhà nghỉ truyền đến một trận ồn ào.

“Vợ, vợ ơi, em mở cửa ra đi, anh xin em đó, em mở cửa đi, là anh nghĩ nhiều rồi, là anh không đúng!” Cùng với tiếng nói còn có cả tiếng bạt tai liên tiếp, có vẻ như người đàn ông kia đang tự tát vào mặt mình.

Tôi mở cửa phòng ra nhìn một chút, âm thanh hình như phát ra từ tầng bốn. Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, liền khép cửa phòng lại, tiếp tục nằm ở trên giường ngủ.

Nhưng không lâu sau, bên trên lại ồn ào.

“Vợ ơi, anh thật sự sai rồi. Anh xin em hãy mở cửa a.” Giọng điệu lần này, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa mới lúc nãy người đàn ông này nói một giọng điệu khẩn khoản cầu xin, nhưng bây giờ hắn lại nói với một giọng điệu như thể là sợ hãi.

Âm thanh ồn ào không ngừng lại, tôi che lỗ tai, nhưng vẫn không ngăn được tiếng kêu gào.

Điều này khiến cho tôi khó chịu, tôi đeo dép vào rồi đi xuống lầu. Đến quầy lễ tân, tôi nhịn xuống lửa giận trong lòng, nói: “Bà chủ, ngươi lên tầng bốn nhìn một chút đi, một giờ sáng rồi mà có người không ngủ, không biết là đang làm gì?”

Bà chủ vẫn ở cắn hạt dưa ngồi đọc truyện, thiếu kiên nhẫn nói: “Ta đã nói rồi, ta làm ăn tốt, có nhiều khách. Buổi tối có chuyện gì thì ngươi cũng đừng hiếu kỳ.”

Tôi nói: “Không phải là ta hiếu kỳ, đêm hôm ồn ào như vậy ai mà ngủ được, ngươi không nghe thấy sao?”

Giọng nói thất thanh của người đàn ông kia tất cả các gian phòng tuyệt đối có thể nghe thấy được, tôi tin chắc rằng bà chủ nếu như không phải người điếc thì nhất định có thể nghe thấy được.

Bà chủ ném hạt dưa vào bát hoa quả, chỉ vào tôi nói: “Ai da ta nói cho ngươi tên tiểu tử này, quản rộng như vậy làm gì? Ngủ thì ngủ đi, đừng có hỏi nữa, hiểu không?”

Tôi lẩm bẩm một câu: “Thái độ phục vụ kiểu gì vậy.”

Xoay người trở về phòng, muốn ngủ cũng không ngủ được, dù sao tôi đã ngủ cả ngày. Thứ hai là tầng trên của nhà nghỉ này ồn ào không ngớt, khiến tôi ngủ không được, cũng không biết chú trung niên với Nhị gia có chịu được không.

Ban đầu tôi nghĩ đợi đôi vợ chồng kia ầm ĩ một trận xong rồi sẽ yên tĩnh trở lại. Không nghĩ tới đã hơn một tiếng, người đàn ông kia vẫn cứ kêu rên không ngừng.

Tôi cắn răng một cái, đeo dép vào, trực tiếp lên tầng bốn.

Lên đến tầng bốn, vừa nhìn, cầu thang tầng này chất đầy bánh than, hơn nữa bên ngoài cửa phòng chất đống bếp gas cùng với các loại dụng cụ nấu nướng, nhìn như thể là một nơi để cư trú lâu dài vậy.

Tôi nghĩ thầm chẳng trách như vậy.

Nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất không ngừng kêu rên, tôi đi tới, khuyên nhủ rằng: “Đại ca cùng chị dâu giận nhau? Ta thấy vẫn là lên đây thương lượng một chút, ngươi xem đã là đêm rồi, mọi người cũng phải ngủ đúng không?”

Người đàn ông kia xoay đầu lại, trên mặt còn mang theo nước mắt, hắn nói: “Không phải, vợ ta muốn tự sát.”

Tôi trừng hai mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Vậy ngươi mau mau báo cảnh sát đi!”

Mẹ nó, mạng người mới là chuyện quan trọng, ở đây kêu rên làm cái rắm gì. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi cấp cứu và báo cảnh sát, đột nhiên cửa phòng sát vách mở ra, một thiếu phụ khoảng 30 tuổi đi ra khỏi phòng.

Cô ta mặc bộ đồ ngủ, dáng vẻ ngái ngủ, hiển nhiên cũng bị đánh thức.

Cô ta nói: “Tiểu tử, lại đây.”

Tôi nhìn xung quanh, ở cầu thang này cũng chỉ có tôi và người đàn ông quỳ trên mặt đất gào khóc. Người đàn ông đó xem ra cũng khoảng 30 tuổi, vì vậy thiếu phụ này chắc chắn là đang gọi tôi.

“Đại tỷ, sao vậy?” Tôi đi tới hỏi.

Thiếu phụ này tiến đến bên tai tôi, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông này có bệnh tâm thần, cách mười ngày nửa tháng đều sẽ phát bệnh. Vợ của hắn đã tự sát chết lâu rồi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cái gì?” Tôi giật mình một cái, quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông kia. Hắn quỳ gối ở cửa phòng, không ngừng kêu rên, năn nỉ vợ hắn mở cửa.

Thiếu phụ nói: “Vợ hắn mở khí gas và tự sát trong nhà, mấy năm trước đã chết rồi. Người đàn ông này sau đó cũng phát điên, thường là thế này, ngươi không thấy sao? Hàng xóm nhiều như vậy mà không thấy ai quản hắn? Không ai để ý đến hắn, vì biết hắn bị kích động, đầu óc có vấn đề.”

“Hóa ra là như vậy?” Tôi lúc này mới hiểu ra, chẳng trách, tôi lúc đầu còn nghĩ thầm rằng dân cư nơi này sao lại thiếu tình người như thế, thậm chí ra đây xem một chút cũng không có, hoá ra chuyện như vậy không phải một lần hai lần.

Thiếu phụ nói tiếp: “Tiểu tử, về đi ngủ đi, không có chuyện gì đâu.”

Tôi nói: “Cảm ơn đại tỷ.”

Thiếu phụ trở về phòng tiếp tục ngủ, mà tôi cũng quay đầu xuống tầng. Nhưng lúc tôi mới vừa đi được hai bước, người đàn ồn quỳ trên mặt đất cái kia lập tức đứng dậy, hùng hục chạy tới, kéo cánh tay của tôi nói: “Huynh đệ a, ta van cầu ngươi, ngươi giúp ta mở cửa ra đi, vợ ta sắp chết rồi.”

Tôi rất khó khăn nói: “Đại ca, hãy nén bi thương đi.”

Người đàn ông kia sững sờ, nói: “Vợ ta chưa chết, thật sự chưa có chết a, huynh đệ ngươi hãy giúp ta mở cửa ra đi.”

Tôi nói: “Ngươi tự mở đi, không mở được thì trực tiếp dùng chân đạp.”

Nhưng hắn vẫn lôi kéo tôi không buông, cứ bắt tôi giúp hắn mở cửa, tôi nói: “Tốt tốt tốt, ta giúp ngươi gõ cửa, còn vợ ngươi mở cửa hay không thì ta muốn giúp cũng không được.”

Hắn cảm động liên tục: “Nói cám ơn, huynh đệ a, ngươi thực sự rất tốt, ta… Ta quỳ xuống dập đầu cảm tạ ngươi.”

Nói xong, hắn thật sự quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi nhanh chóng nâng hắn dậy nói: “Quỳ xuống đất lạy trời lạy cha mẹ, ngoài ra không được quỳ loạn, nam nhân thì phải có tôn nghiêm.”

Hai tay hắn tạo thành chữ thập liên tục nói cám ơn, tôi đi tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng dùng tay gõ cửa, hỏi: “Ạch… Đại tỷ, ngươi xem vị đại ca này thành tâm thành ý cầu xin ngươi, ngươi mau mở cửa đi, có cái gì thì hai người cố gắng tâm sự với nhau, được không?”

Tôi biết vợ hắn đã chết rồi, người đàn ông này là người bị bệnh tâm thần. Nhưng tôi biết, vào một số thời khắc, có một số việc, nhìn như hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng nếu như ra tay cứu viện, kết quả có thể sẽ khác.

Tôi muốn phối hợp người đàn ông này để cho hắn cảm nhận được vợ mình còn sống, không nói những cái khác, chí ít để tâm tình hắn khá lên một chút.

Nhưng tôi mới vừa gõ cửa xong, cửa phòng cọt kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra một cái khe.

Tôi ngất, cửa phòng không khóa?

Cửa phòng này căn bản không khóa, tôi tiện tay đẩy một cái mà cửa phòng liền mở ra. Trong phòng tối om, nhưng dựa vào ánh trăng yếu ớt, tôi vẫn nhìn thấy bài biện trong phòng.

Đây là một gian phòng đơn, rất sạch sẽ, trong phòng tĩnh lặng, treo đầy bức ảnh một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ kia khẳng định là không còn tồn tại.

“Vợ a, em rốt cục chịu gặp anh.” Lúc tôi đẩy cửa phòng ra, trong nháy mắt người đàn ông kia oà khóc, vọt vào trong phòng, quỳ gối bên giường, không ngừng mà gào khóc.

“Vợ a, là anh sai rồi, lần sau đừng như vậy nữa, được không? Anh xin em, thật sự cầu xin em đấy.”

Tôi nhìn rất rõ ràng rằng trên giường không có ai, vợ hắn chỉ tồn tại ở bên trong đầu óc điên loạn của hắn, tôi thở dài, khép cửa phòng lại, chuẩn bị đi trở về ngủ.

Tôi nghĩ thầm, ở trong cái xã hội này, nếu như mọi người đều ra tay cứu viện, phối hợp với người bệnh tâm thần diễn lại tình cảnh lúc vợ hắn còn sống, có thể người đàn ông này liền sẽ không quấy nhiễu mọi người nữa. Thế nhưng, bây giờ xã hội đều là xảy ra những chuyện nhưng không liên quan tới mình, không có quan hệ gì với chính mình thì chẳng ai muốn quản nữa.

Vốn tưởng rằng chuyện như vậy là đã kết thúc, có thể đi về ngủ ngon một giấc. Ai biết lúc tôi vừa mới xoay người, còn chưa đi ra cầu thang, bỗng nhiên người đàn ông kia hùng hục chạy ra, tôi quay đầu nhìn lại, sợ hết hồn!

Hắn nghiến răng, con mắt đều ửng đỏ, trong tay còn cầm một cái dao phay, xông tới, trong nháy mắt nhấn tôi xuống đất, dùng dao phay kề ở trên cổ tôi, nói: “Ngươi là ai! Cùng vợ ta có quan hệ gì! Tại sao ta kêu cô ấy không ra, ngươi kêu cô ấy liền mở ra?”

Mẹ nó, xem ra vẫn tôi là quá trẻ tuổi a, chẳng trách không ai đồng ý giúp hắn, việc này cũng thật là không ai dám giúp.

Nghe nói người bị bệnh tâm thần gϊếŧ người không phạm pháp, giờ khắc này hắn cầm dao gác ở trên cổ tôi, vạn nhất tâm tình không ổn định, trực tiếp đem tôi chém chết, vậy coi như tôi quá thiệt thòi rồi.

Tôi không biết phải trả lời làm sao, đột nhiên trong phòng có một người phụ nữ đi ra, vội vàng nói: “Đại Tráng, anh đừng gϊếŧ hắn, em không có quan hệ gì với hắn a.”

Cái gì! Vợ hắn không phải đã chết rồi sao?

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận