Liễu Uyển Thi nhờ có Khai Mạch Đan và Dịch Cân kinh hai loại phối hợp, cho nên thuận lý thành chương dễ dàng đột phá.
Sau đó, Quân Thường Tiếu gọi đám đệ tử vẫn chưa đột phá Khai Mạch cảnh đến đại điện.
Số người không nhiều, chỉ có 13 tên.
Bốn tên Khai Mạch thập đoạn, chín tên Khai Mạch mười một đoạn.
Bọn hắn không phải loại người lười biếng, mà là vận may quá kém, mặc dù có Dịch Cân Kinh tăng tỷ lệ thành công, thế nhưng có thời điểm muốn xông một đoạn mạch cũng sẽ liên tục thất bại, cho nên khoảng cách tu vi dần dần bị kéo giãn ra.
Bọn hắn nhìn từng tên đồng môn bước vào cảnh giới Võ Đồ, cảm thấy rất bất lực cũng rất phiền muộn, đồng thời sâu sắc hổ thẹn với lượng tài nguyên mà chưởng môn đã ủng hộ.
Quân Thường Tiếu nhìn ra được điểm này, cho nên phấn phối cho bọn hắn mỗi người ba viên Khai Mạch Đan, khích lệ nói:
“Hiện tại thất bại, không có nghĩa là vĩnh viễn thất bại, chỉ cần các ngươi dốc lòng tu luyện, chuyện gì cũng có thể.”
Hệ thống nói:
“Ngươi ngày càng có bộ dáng của một chưởng môn rồi đấy.”
Ý của lời nói này.
Chẳng lẽ, bổn tọa trước kia không giống một tên chưởng môn hay sao?
Trước kia thực lực của hắn quá yếu, không có một chút phong phạm của chưởng môn.
Hiện tại tu vi của hắn đã có sự đề cao rất lớn, cơ thể cũng tôi luyện rất mạnh, sức hấp dẫn cũng từ từ thể hiện ra, đúng là rất có bộ dáng của một người đứng đầu môn phái.
Nhưng hắn vẫn còn thiếu cái gì đó.
Thiếu sót, chính là phong phạm cao thủ của thượng vị giả (người bề trên)!
Loại khí chất này không thể bồi dưỡng, Quân chưởng môn trước tiên phải là một cường giả chân chính, sau đó môn phái cũng phải đầm rồng hang hổ, không nói xưng bá đại lục, ít nhất cũng phải là bá chủ một phương.
Phong phạm cao thủ, tính là cái thá gì.
Quân Thường Tiếu ta nguyện vọng đi vào Tinh Vẫn đại lục, chính là muốn làm một cái tối cường chưởng môn, Tỉnh Chưởng Quyền Thiên Hạ, Túy Ngọa Mỹ Nhân Đùi!
(Tỉnh là người nắm quyền thiên hạ, say là người gối đùi mỹ nhân.)
Hệ thống thô bạo chửi tục, nói:
“Độc thân cẩu, đừng có nằm mộng!”
Sau khi mười ba tên đệ tử sử dụng Khai Mạch Đan, chín tên đệ tử tu vi Khai Mạch mười một đoạn thành công đột phá đến Khai Mạch mười hai đoạn, mặt khác bốn tên đệ tử còn lại cũng thành công đột phá từ Khai Mạch mười đoạn đến Khai Mạch mười hai đoạn.
Chuyện này nói lên cái gì?
100% tỷ lệ xông mạch thành công chứ còn gì!
Ngày thứ hai, Quân Thường Tiếu biết được tin tức toàn bộ đệ tử xông mạch thành công, vui vẻ nói:
“Từ nay về sau, chỉ cần đệ tử mới gia nhập môn phái, có thể ngưng tụ đủ linh lực, việc xông mạch chỉ còn là chuyện ruồi muỗi mà thôi.”
“Tội Kỷ và Tinh Thần đã ra ngoài rèn luyện, nếu không hắn cũng sẽ phân phối cho mỗi người mấy viên, đi một chuyến trở về nhất định sẽ biến đổi to lớn.”
Dịch Cân Kinh cùng Khai Mạch Đan hai loại phối hợp với nhau, có thể giúp cho võ giả 100% tỷ lệ thành công xông mạch, chuyện này có thể nói là kinh người khiếp vía, khẳng định truyền ra ngoài sẽ tạo nên sóng to gió lớn!
Đáng tiếc.
Không người nào biết.
Thiết Cốt Phái trong con mắt của rất nhiều thế lực, chỉ là một con kiến tùy tiện giẫm đạp, trên ngọn núi thực lực chọc trời, chỉ có thể chậm rãi bò lên.
Trước giờ ước chiến.
Lý Thanh Dương ngồi bếp bằng trong Linh Pháp Trận.
Hắn vẫn luôn tập trung tinh thần vận chuyển Dịch Cân Kinh, cả người luôn luôn có một luồng linh lực bao phủ, giống như một cái con nhộng chờ ngày phá kén thành bướm.
Tô Tiểu Mạt cùng mọi người biết nhị sư huynh sắp ứng chiến với đệ tử nội môn Thánh Tuyền Tông, cho nên hai ngày nay không một ai bước vào Linh Pháp Trận, sợ đưa đến quấy nhiễu không đáng có.
“Phù phù.”
Một lúc nào đó, viên linh thạch cuối cùng đã bị thu hết năng lượng, màu sắc trở nên ảm đạm rồi rơi xuống đất.
“Hà!”
Lý Thanh Dương hít một hơi dài, hút toàn bộ linh khí quanh người nhập vào trong cơ thể, sau đó hắn mở ra hai con mắt, trong nháy mắt lóe lên hai tia sáng rồi biến mất.
“Võ Đồ tứ phẩm, chắc hẳn là đủ dùng rồi.”
Thời điểm môn phái luận võ, hắn đã sớm trở thành một tên võ giả Võ Đồ nhất phẩm, sau một đoạn thời gian trở về môn phái mới đột phá đến Võ Đồ nhị phẩm, hiện tại có Tụ Khí Đan và linh thạch hỗ trợ, chỉ trong hai ngày đề cao thêm hai phẩm.
Là một tên đệ nhất thiên tài thành Thanh Dương, tư chất của Lý Thanh Dương không cần phải bàn cãi, nguyên nhân khiến tu vi của hắn chậm chạp thăng cấp, chính là hắn thay chưởng môn xử lý quá nhiều sự vụ môn phái, vô hình chung đã làm cản trở quá trình đề cao cảnh giới của hắn.
Bất quá hắn không một lời trách oán, bởi vì đây là sự tín nhiệm của chưởng môn, cho nên hắn chỉ tận tâm hoàn thành.
Đêm khuya trăng sáng.
Lý Thanh Dương bước ra Linh Pháp Trận, đi vào phòng huấn luyện, tiến hành lần cải tạo thân thể cuối cùng trước trận chiến với đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông.
Trên nóc đại điện, Quân Thường Tiếu ngồi trên đỉnh chóp mái nhà, cùi chỏ chống lên đùi, hai bàn tay đan xen lại với nhau, gác cằm lên mu bàn tay, nói:
“Thanh Dương, khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi.”
Lục Thiên Thiên lạnh lùng bất cần, Tiêu Tội Kỷ sa sút tinh thần, Tô Tiểu Mạt nghịch ngợm tùy tiện, các đệ tử đều là nhân tài.
Nhưng một cái môn phái, không chỉ có một chưởng môn chống đỡ cả nhà.
Lý Thanh Dương tính cách trầm ổn, không thể nghi ngờ là người mà Quân Thường Tiếu cần nhất, đồng thời cũng là ưa thích nhất.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLần này hắn để vị đệ tử thứ hai xuất chiến, cũng chính là muốn cho người sau lập nên danh vọng, có thể hỗ trợ hắn đến quản lý môn phái, quản lý các sự đệ.
Hôm sau.
Bầu trời hơi hơi sáng, Liễu Uyển Thi đã sớm vào bếp, chuẩn bị cho mọi người một bàn phong phú thức ăn, Mã Vinh Ninh cùng hai tên sát thủ từng tay bưng từng dĩa thức ăn đặt lên bàn.
Một lúc sau, đệ tử ồ ạt kéo đến ăn cơm.
Lý Thanh Dương cũng tới, mặc dù hắn đã ở phòng huấn luyện suốt một đêm, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn.
Tô Tiểu Mạt đi tới, giơ bát nói:
“Sư đệ chúc nhị sư huynh có thể đánh bại đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông, từ đó truyền bá uy danh của Thiết Cốt Phái!”
Nói xong, hắn dùng một hơi uống cạn chén canh.
“Hàaa…!”
Hắn vội vàng lè lưỡi, hà hơi nói:
“Nóng quá! Nóng quá!”
Những đệ tử khác cũng lần lượt đến chúc, bầu không khí trong phòng ăn bỗng nhiên trở nên ấm áp.
Liễu Uyển Thi đeo trên người tạp dề, từ trong phòng bếp đưa cái đầu nhỏ ra, lắc lắc cái muỗng trong tay, tươi cười nói:
“Hôm nay sư muội cố ý dậy sớm, chính là muốn làm một bữa cơm lên đường phong phú cho nhị sư huynh đó nha.”
“Rầm rầm!”
Mọi người cùng nhau té ngã.
Lý Thanh Dương cố gắng chống tay lên bàn đỡ thân thể lảo đảo, trên trán lập tức nhăn lại.
Lời này không có ý gì, lời này nhất định không có ý gì.
Không bao lâu sau, Quân Thường Tiếu đi tới, sau khi cùng một đám đệ tử ăn bữa cơm lên đường phong phú, hắn dẫn Lý Thanh Dương, Lục Thiên Thiên và mấy tên đệ tử nòng cốt, một bộ dạng không lo lắng lên đường.
Thành Diệu Dương, Linh Tuyền Sơn.
Lần đầu tiên Quân Thường Tiếu đến đây, chính là diệt Linh Tuyền Tông, lần thứ hai đến chính là ứng chiến.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Thiết Cốt Phái quả nhiên chấp nhận ứng chiến!”
“Ta còn tưởng đâu, tên kia nghe Thánh Tuyền Tông ước chiến, sẽ trốn chui ở trong môn phái chứ.”
Quân Thường Tiếu dẫn theo mấy tên đệ tử đi đến chân núi, lập tức nhìn thấy không ít võ giả ăn mặc khác nhau tụ tập bên ngoài phế tích Linh Tuyền Tông.
Mấy ngày nay hắn không có xuống núi, cho nên không biết tin tức Thánh Tuyền Tông hướng môn phái gửi đến chiến thư, đã sớm truyền ra khắp quận Thanh Dương.
Các môn phái cùng võ giả nhận được tin tức, không tiếc dầm mưa dãi nắng, ngay ngày hôm qua đã tụ tập trong thành Diệu Dương.
Môn phái trong liên minh Bách Tông cũng đến không ít người.
Có cả tông chủ Hổ Khiếu Tông, cũng có cả bang chủ Thiết Quyền Bang bị Tiêu Tội Kỷ dùng một quyền đánh bay.
Bọn họ nhìn thấy Quân Thường Tiếu cùng đám đệ tử đến ứng chiến, khóe miệng đều cong lên, lộ ra nụ cười lạnh.
Tiểu tử.
Cũng may ngươi thức thời rời khỏi liên minh.
Đại nhân Thánh Tuyền Tông có lòng trắc ẩn không so đo tiểu nhân, nếu không, chúng ta nhất định sẽ cạo xương lóc thịt ngươi!
“Ha ha.”
Quân Thường Tiếu cười một tiếng, nói:
“Chỉ là một trận chiến của đệ tử, mà tưởng đâu là một cái môn phái luận võ, quả thực khiến cho bổn tọa mở mang tầm mắt nha.”
“Quân chưởng môn.”
Tông chủ Hổ Khiếu Tông thản nhiên nói:
“Người của Thánh Tuyền Tông đang chờ ngươi ở bên trong Linh Tuyền Tông đấy, chỉ cần ngươi dám bước vào, lập tức sẽ nhận được một cái kinh sợ.”
Sau cuộc hội nghị ở thành Thanh Dương, liên minh Bách Tông cùng Quân Thường Tiếu đã thế bất lưỡng lập. (không thể cùng một phía)
Lần này bọn hắn đến đây, mục đích chính là muốn nhìn cái môn phái cửu lưu nhỏ bé này bị ngũ lưu tông môn mặc sức chà đạp.
Chỉ cần nghĩ đến tên kia dám phách lỗi tại lầu Tinh Nguyệt, sau đó phải biểu hiện bộ mặt sợ hãi khi đối mặt với quái vật Thánh Tuyền Tông, chưởng môn các phái không nhịn được ý cười trên mặt.
“Linh Tuyền Tông chỉ là một đống phế tích, há có gì khiến cho bổn tọa phải kinh sợ.”
Quân Thường Tiếu dẫn theo các đệ tử cất bước vào trong, vừa mới bước vào hắn lập tức nhìn thấy ba cái ghế đặt trước đại điện sụp đổ.
Có ba người ngồi trên ghế.
Chính giữa là một người trung niên có sắc mặt cương nghị, hai tay khoanh lại, hơi cúi đầu.
Bên trái cũng là một người trung niên, đang lấy một tay nâng mặt, sắc mặt hắn hơi có vẻ âm trầm.
Phía bên phải là một tên nam tử hơi có nếp nhăn trên trán, chân này khoác lên đùi chân kia, đang dùng một ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng rất là bất cần đời.
Ba người tuy có bộ dáng khác biệt, thế nhưng đều có một điểm chung, chính là quanh người toát ra một cỗ khí chất trầm trọng, tu vi của bọn hắn tuyệt đối không kém hơn trưởng lão Thương Sơn Phái.
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, thầm nghĩ:
“Ba người này nếu như mặc vào trang phục hải quân, đằng sau lại có thêm một cái áo choàng, tạo hình khẳng định sẽ giống hệt với ba vị đại tướng hải quân rồi còn gì.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.