Xương sườn tôi khắc chữ Sinh, Cát Ngọc là chữ Môn, chú trung niên là chữ Không!
Sinh môn không?
Sinh không môn?
Không sinh môn?
Tôi không biết ba chữ này có ý nghĩa gì, nhưng Cát Ngọc với bà Phùng nói với tôi, không nên dễ dàng tin bất cứ người nào.
Đặc biệt là chú trung niên.
Tôi đối với hắn cũng có chút hiểu, hắn nói hưu nói vượn với dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, dọa người khác lên lên xuống xuống.
Chờ hắn đi tới, tôi cất đồng xu đi.
“Tìm ta làm gì?” Sau khi lên xe, hắn ngồi ở vị trí kế bên tài xế hỏi tôi.
Tôi nói: “Đêm nay lại kỳ lạ, phỏng chừng tôi lái chuyến này nhất định sẽ có chuyện, vì thế gọi chú đến, hỏi xem phải làm sao”.
Hắn nói: “Nhân lúc đêm nay ta đến đây, vậy thì sau khi lái chuyến xuất phát trở về, lại đi tới cái ngôi nhà cũ Dân quốc kia, thế nào?”
Tôi nghĩ ngợi, nói: “Cái tên chú Quỷ kia khẳng định đã triển khai vu thuật bên trong căn nhà cũ đó rồi. Một khi chúng ta đi vào, nhất định sẽ bị phát hiện”.
“Không sao đâu, ta cũng đoán được lần này đi tên chú Quỷ kia sẽ biết, những hắn sẽ không đυ.ng đến chúng ta đâu”.
Vừa nghe lời này, liền nói: “Chú xác định như vậy?”
Chú trung niên liếc mắt nhìn ra sau khoang xe, xác định xung quanh không có người, mới nhoài người tới và nói: “Ta thấy hắn thả chúng ta đi, bởi vì hắn muốn tìm được viên mắt quỷ kia”.
“Chú biết cái viên mắt quỷ đó là thứ gì không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Chú trung niên gật đầu, nói: “Ta sau khi trở về nghiên cứu một phen, ghi chép liên quan đến viên mắt quỷ kia hầu như là không có, nhưng có một truyền thuyết cùng cái mắt quỷ này tương tự”.
Sau đó chú trung niên cùng tôi thiên địa vô cực nói một trận, cái mặt kia tỏ vẻ đàng hoàng trịnh trọng, khiến tôi suýt chút nữa tin.
Thế nhưng, tôi rất rõ ràng, hắn nói những lời vô nghĩa, là hắn nói hưu nói vượn. Nói là đi nghiên cứu khả năng là muốn gạt tôi đến căn nhà cũ Dân quốc một lần nữa. Bởi vì hai chúng tôi là chấu chấu trên một sợi thừng, mặc kệ là hắn đi làm gì, hắn cũng muốn kéo tôi đi theo.
Làm như vậy tuyệt đối có lợi, ví dụ như, lúc ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở thành người chết thế.
Tôi nói được, vậy tối nay lại đi xem tiếp.
Lúc chuyến xuát phát trở về, một chuyến này rất an toàn, tôi không biết chú trung niên cụ thể có bản lĩnh gì, từ lúc biết hắn cho đến bây giờ, tôi chỉ cảm thấy hắn rất thần bí. Trở lại văn phòng tổng trạm, Trần Vĩ muốn lôi kéo tôi uống rượu, tôi nói tôi còn có việc, liền cự tuyệt. Chú trung niên còn ở bên ngoài tổng trạm đợi tôi, tôi chuẩn bị lái xe ra ngoài.
Nhưng vừa mới lái xe, nhớ tới tốt nhất vẫn là nên mang theo một con dao, dù sao sức lực cũng cường tráng, vậy thì xuống xe rồi trở về ký túc xá lấy.
Mở cửa ký túc xá ra, một luồn âm lãnh nhào tới trước mặt, tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Trong bóng tối, tôi theo thói quen đưa tay mò công tắc đèn, sờ soạng hồi lâu cũng không thấy công tắc ở đâu.
Tôi nghĩ thầm không đúng, vị trí công tắc khẳng định là ở đây, tôi đã bật đèn tắt đèn bao nhiêu lần, nhắm mắt lại tôi cũng có thể tìm thấy.
Nhưng một vấn đề xuất hiện là sờ soạng hồi lâu vẫn không tìm được vị trí công tắc, tôi lấy di động ra, mở đèn lên, chiếu về vách tường.
Khi tôi định thần lại, không khỏi cả kinh, lạnh cả người, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng!
Trên vách tường trắng, công tắc đèn biến mất không còn tăm hơi!
Tôi sợ hãi, vỗ vách tường, vuốt vách tường, cảm giác rất lạnh lẽo, tôi tìm khắp cả bức tường cũng không tìm thấy công tắc ở đâu, nâng điện thoại chiếu lên trần nhà, tôi thậm chí ngay cả bóng đèn cũng không tìm thấy!
Đột nhiên, phía sau cánh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, tôi quay đầu nhìn lại, rầm một tiếng, sợ hãi đến nỗi ngồi xuống mặt đất.
Đằng sau cánh cửa có một người đàn ông đang đứng, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, hai bên gò má vẽ hai vầng trăng sáng, trên trán vẽ ba sợi khói xanh.
Hắn chính là người buổi tối hôm đó đã cứu tôi!
“Đừng sợ”. Hắn lên tiếng, giọng vẫn rất khàn, giống như một ông lão gần đất xa trời.
Tôi run rẩy nói: “Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhẹ nhàng đi tới, đỡ tôi lên, nói: “Đêm nay ngươi lại muốn đến căn nhà cũ kia, đúng không?”
Tôi nghe giọng hắn, không nhịn được muốn khạc cổ họng của chính mình, luôn cảm giác bên trong cổ họng mình có đờm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hừm, đêm nay ta lại chuẩn bị tới xem”.
Người đàn ông đeo mặt nạ chắp tay sau lưng, ở trong phòng tôi chậm rãi đi lại, hắn nói: “Đêm nay ngươi đi đến nhà cổ, nhất định phải đi lên tầng ba, đi vào gian phòng nhỏ phía đông. ở trong phòng đó có bốn cái mặt nạ, ngươi nhất định phải mang đi một mặt nạ”.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Một mặt nạ nào? Trông nó như thế nào?”
Hắn quya người lại, chỉ vào mặt mình và nói: “Trông như này”.
Tôi sợ không thấy rõ, liền cầm điện thoại chiếu vào mặt hắn, trong nháy mắt đó tôi đã thấy rõ ràng!
Tròng mắt hắn không có lòng trắng, toàn bộ viền bên trong đều đen kịt! Đây tuyệt đối không phải là con mắt của người bình thường!
Mà vẻ mặt của người đeo mặt nạ này, tôi cũng là lần thứ nhất từ khoảng cách gần quan sát, tôi phát hiện được rất nhiều chỗ.
Tôi hỏi: “Ngươi là đang giúp ta sao?”
Hắn hai tay chắp sau lưng, nói: “Coi như thế đi”.
Tôi biết rằng một người hoàn toàn không biết tôi chắc chắn sẽ không giúp tôi một cách khó hiểu như vậy. Ở giữa khẳng định có chuyện gì khác, nhưng lời này tôi tạm thời không muốn hỏi, tôi thấy dù tôi có hỏi, hắn cũng nhất định không nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ kéo cửa phòng ra, chậm ra rời khỏi phòng tôi. Sau khi hắn rời đi, tôi lần thứ hai mò trên vách tường tìm công tắc đèn.
Tạch!
Tiếng công tắc đèn vang lên, trong phòng trong nháy mắt đèn đuốc sáng choang.
Tôi từ trong ngăn khéo lấy da con dao, giấu ở bên hông, tắt đèn, rồi cùng chú trung niên lái xe tới căn nhà cũ Dân quốc.
Trên đường đi hai chúng tôi đều không nói câu nào, trong lòng tôi vẫn đang nghĩ, người đàn ông đeo mặt nạ trắng kia nói với tôi rằng tôi phải lên tầng ba, đi vào gian phòng phía đông, lấy một chiếc mặt nạ giống hệt mặt nạ của hắn.
Chẳng lẽ, hắn bị quỷ phong ấn? Chỉ cần tôi lấy được chiếc mặt nạ này, liền có thể giải trừ phong ấn?
Tôi thật sự không dám dễ dàng tin tưởng hắn, nhìn như thể là hắn đang giúp tôi, những cũng không ngoại trừ đó là khổ nhục kế, có thể tôi giúp hắn lấy chiếc mặt nạ, thì giờ chết của tôi sẽ đến.
Chú trung niên bỗng nhiên nói: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi sững sờ, xoay đầu lại nói: “Không có a”.
“Con ngươi cậu tan rã, ánh mắt tối tăm, đây chính là thất thần, cậu nhất định là đang suy nghĩ chuyện gì đó”.
Tôi không hé răng, hắn còn nói: “Có điều ta khuyên cậu khi lái xe không nên thất thần, nếu xảy ra tai nạn, hai chúng ta liền trực tiếp xong đời”.
Phục hồi tinh thần lại, tôi ừ một tiếng, đồng thời lại nghĩ tới viên mắt quỷ kia, lúc đó trong lòng tôi chỉ lo sợ sệt, cũng chưa kịp hỏi một chút xem viên mắt quỷ kia rốt cuộc là thứ gì, bây giờ đã trốn ở nơi nào.
Cái tên chú Quỷ kia khá là coi trọng viên mắt quỷ, nhất định nó không phải là vật tầm thường.
Một lần nữa đi tới căn nhà cũ Dân quốc, chúng tôi vừa mới đi tới cửa lớn, hướng về trong nhà cổ liếc mắt nhìn, liền cả kinh nói: “Nhà cổ bên trong có người?”
Bên trong nhà cổ, đêm hôm khuya khoắt dĩ nhiên có ánh đèn!
Định thần nhìn lại, chú trung niên nói: “không đúng, đay không phải là ánh đèn, đây là ánh nến! Đèn l*иg bên trong có anh nến!
Tôi cũng hướng về nhà cổ nhìn kỹ lại, từ bên trong cửa sỏ cũ kỹ chiếu rọi ra ánh sáng, ánh sáng hơi ửng hồng, nhìn dáng dấp như là đèn l*иg màu đỏ bên trong có ánh nến.
Tôi có chút lạnh, liền nói: “Vậy tối nay có vào nữa không?”
Chú trung niên suy nghĩ một chút, nói: “Vào!”
Tờ giấy thứ ba đã từng cảnh báo tôi rằng: Đèn l*иg bên trong sáng lên ánh nến, ngươi phải giữ trái tim mình, múa rối xuất hiện dưới mưa, ngươi thì lại sống mãi không chết.
Nhìn vào ánh nến đỏ bên trong nhà cổ trước mặt, tôi mờ hồ cảm thấy nửa câu đầu của tờ giấy tiên đoán, có thể ở đêm nay sẽ thực hiện!
Lần thứ hai đi vào ngôi nhà cổ Dân quốc này, tôi hít nặng một hơi, sờ con dao bên hông. Chú trung niên dùng mảnh thép mở khóa sắt, hai chúng tôi nhanh chóng tiến vào tòa nhà nhỏ bên trong.
Mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy ở chính giữa đại sảnh tầng một treo lơ lửng một chiếc l*иg đèn đỏ, mà bên trong đèn l*иg đốt một ngọn nến.
Tôi tỏ vẻ không có gì, lặng lẽ lấy tay đặt vào ngực, phát hiện mình không có tim đập, nếu tôi không có tim, vậy có cần phải bưng nữa không?
Đèn l*иg bên trong tỏa ra ánh nến, đem toàn bộ đại sảnh tầng một tỏa ra một tầng ánh sáng đỏ mông lung, chú trung niên nói với tôi: “Đi, tực tiếp lên tầng hai”.
Dù sao tầng một ngoại trừ mấy cái bình đầu người thì cũng không có vật gì khác, lập tức đi về phía cầu thang, chuẩn bị đi lên tầng hai.
Mới vừa đi hai bước, tôi mơ hồ cảm thấy ánh sáng ở đại sảnh có gì đó không đúng, liền cúi đầu xuống cẩn thận liếc mắt nhìn.
Ở phòng khách của tầng trệt, dĩ nhiên hiện ra một bóng tay quỷ dị!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.