Còn một ngày.
Sau khi cho P5092 hi vọng sống, Nhâm Tiểu Túc cũng nói rõ, với sức mạnh tinh thần của hắn, dù triệu hắn hơn vạn Anh Linh cũng không có vấn đề gì.
Thậm chí cả chính hắn cũng không con số cao nhất tới đâu.
Lúc trước, khi hắn tới vương quốc Vu Sư, Mai Qua từng nói tinh thần càng cường đại thì thế giới minh tưởng càng khổng lồ.
Mà thế giới minh tưởng của Nhâm Tiểu Túc lại là một thế giới chân chính.
Sức mạnh tinh thần của Nhâm Tiểu Túc khó mà dùng đơn vị để đo lường.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc nói với P5092, hắn không chỉ có thể triệu hoán hơn một vạn Anh Linh, còn có thể để họ sống ở bên ngoài.
P5092 nghe xong hết thảy, rốt cục mới chịu đi cùng Nhâm Tiểu Túc.
Đương nhiên, P5092 bán tín bán nghi như trước.
Chung quy La Lam chỉ triệu hoán được 12 người, Nhâm Tiểu Túc dù mạnh hơn La Lam nhưng làm sao mạnh hơn gấp cả ngàn lần được?
Nếu thật vậy, La Lam hơi mất mặt à nha.
Trên thực tế, P5092 đi theo Nhâm Tiểu Túc đã lâu, sớm học được cách tin tưởng Nhâm Tiểu Túc vô điều kiện, nhưng hắn tính toán bội số chênh lệch giữa Nhâm Tiểu Túc và La Lam thì cảm thấy có chút không chân thực.
Bất quá cứ đợi mà xem, Nhâm Tiểu Túc sẽ cho hắn một đáp án.
Cuối cùng P5092 vẫn quyết định tin tưởng Nhâm Tiểu Túc sẽ cho hắn kỳ tích.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc đi Trương Cảnh Lâm, hỏi một vấn đề hắn vẫn luôn thắc mắc:
“Tiên sinh, Hứa Hiển Sở đâu, sao không thấy hắn? Lẽ ra năng lực hắn rất lợi hại, sao không lên chiến trường a.”
Trương Cảnh Lâm nghĩ nghĩ:
“Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả có hai năng lực hiếm thấy.
Bất quá, so sánh với độ sát thương thì khả năng phòng ngự của hắn xuất sắc hơn.
Cho nên ta đã phái hắn đi bảo vệ một nơi rất quan trọng.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
“Bảo vệ cứ điểm 178?”
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
“Không phải.”
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, e rằng địa phương kia có liên quan tới kế hoạch của Khánh Chẩn.
Chỉ là hắn không ngờ, cái nồi của Hứa Hiển Sở bây giờ rất lợi hại sao?
Chi đội rút lui của Tây Bắc di chuyển không quá nhanh.
Lúc rời đi, P5092 đã chế định kế hoạch tường tận, bộ binh vây quanh thiết giáp, vì hắn đoán hai mũi quân địch ở Tây Nam rất nhanh sẽ chạy tới.
Nếu không rút lui theo thứ tự, để kẻ địch nửa đường chặn giết thì tiêu rồi.
Lui lại cũng phải giữ lực đánh một trận mới được.
Hiện giờ, hai mũi binh sĩ Tây Nam kia mới là điều đáng để quân Tây Bắc lo ngại.
Dựa theo P5092 suy tính, khả năng cao họ sẽ bị cản đường.
Nhưng dù vậy, họ cũng không còn cách nào khác.
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc từng hỏi P5092, nếu họ thật sự gặp phải đội quân đến từ Tây Nam của Linh thì sao.
P5092 nói, tất cả mọi người sẽ chết.
…
Trận địa 141, vị doanh trưởng không chịu rút lui ngồi lặng yên trong chiến hòa hút thuốc.
Một binh sĩ thấp giọng nói với doanh trưởng:
“Doanh trưởng, không phải ngươi nói trong lúc chiến đấu không được hút thuốc à, sợ bị địch nhân phát hiện chúng ta ở đâu.”
Doanh trưởng hùng hùng hổ hổ nói:
“Sắp chết rồi còn quản mấy cái này?”
Lúc này, trên người doanh trường treo bốn quả lựu đạn, chốt được nối với dây thừng, hắn chỉ cần kéo nhẹ tay trái là toàn bộ chốt sẽ bị giật ra.
Tuy tay phải hắn bị thương nhưng hắn không phải phế vật, đã đám ở lại đây, doanh trưởng không tính sẽ kéo chân mọi người.
Nếu chỉ có thể ở sau phất cờ trợ uy, mặt mũi doanh hắn xem như ném đi rồi.
Bấy giờ, doanh trưởng có chút chần chờ:
“Các ngươi nói xem, sau này Thiếu soái dẫn quân về đây có tìm được răng cấm của ta không? Nếu không tìm được, chẳng phải ta không thể về dưới chuông đồng rồi?”
Các binh sĩ bên cạnh dở khóc dở cười, đã là lúc nào rồi còn lo mấy loại chuyện này?
Một binh sĩ hỏi:
“Doanh trưởng, ngươi cảm thấy Tây Bắc chúng ta có thể thắng sao? Thực sẽ có người tới lấy răng cấm của chúng ta?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ngươi thả rắm cái gì… “
Doanh trưởng không vui:
“Quân Tây Bắc sao có thể thua được? Tuy trước kia thua rất thảm nhưng từ trước đến nay quân Tây Bắc chưa từng thật sự thua! Yên tâm, trận này cuối cùng chúng ta vẫn sẽ thắng.”
“Doanh trưởng nói dối, ta nghe lữ trưởng nói rồi, trước đây khi đánh với Vu Sư, chúng ta đều thua mà…”
“Con mẹ nó…”
Doanh trưởng tức giận:
“Vậy Vu Sư có chiếm được Tây Bắc không? Không có a, chỉ cần Tây Bắc còn thừa một người, vậy không gọi là thua, chỉ là chiến lược ẩn nhẫn thôi.
Ngươi xem đi, ẩn nhẫn lâu như vậy, chẳng phải cuối cùng Thiếu soái cũng dẫn quân diệt họ sao? Thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta đó!”
“Doanh trưởng, ngươi mắng lữ trưởng thì không tốt lắm…”
“Mắng hắn làm sao?!”
Vào lúc này, binh sĩ phụ trách quan sát tình huống bên ngoài chiến hào thông qua kính tiềm vọng thấy được cách trận địa 800 thước có chằng chịt người lao tới.
“Địch tập kích! Bọn họ đến rồi!”
Binh sĩ giận dữ hét lên.
Doanh trưởng tùy ý ấn tàn thuốc vào vách tường chiến hào:
“Các huynh đệ, chúng ta không còn hi vọng sống sót trở về, nhưng các huynh đệ vẫn đang trên đường lui, chúng ta phải tranh thủ thêm chút thời gian, giữ lại hi vọng lưu cho họ.”
Tất cả mọi người biết nơi này kiên trì không được bao lâu, chuyện họ có thể làm là tận lực kéo dài lâu một chút.
…
Núi Chúc Sơn cách cứ điểm 178 100 ki lô mét về phía nam có mấy chục đoàn xe đang chạy như bay tới phương bắc.
P5092 đoán không lầm, nếu không có gì bất ngờ, chi đội tây Nam sẽ sớm ngăn được đường lui của quân Tây Bắc.
Nhưng vào lúc họ chạy tới núi Chúc Sơn, dưới chân núi là một người trẻ tuổi và nữ hài đang nhảy dây.
Người trẻ tuổi ở giữa sơn dã mặc áo bành tô, trên đầu đội nón ảo thuật gia, trông không phù hợp với phong cảnh gì cả.
Tiểu cô nương vui sướng hát:
“Tiểu bóng da, chuối tiêu lê, mã liên nở hoa hai mươi mốt.
Hai năm sáu, hai năm bảy, mười sáu Nhị Cửu ba mươi mốt.
Ba năm sáu, ba năm bảy, ba tám ba cửu bốn mươi mốt.”
Đoàn xe dừng lại.
Một màn này rất lạ với Linh.
Trước mặt đoàn xe là một người đang nhảy dây và một người đeo cái rương lớn trên lưng.
Đoàn xe dừng lại, người nhảy dây như chẳng thèm để ý tới.
Lý Thần Đàn nhìn thoáng qua đoàn xe, sau đó dừng lại:
“Cũng không biết nhảy dây có gì vui mà Nhâm Tiểu Túc lại thích như vậy.”
Tư Ly Nhân bĩu môi:
“Nhưng ta thấy chơi vui mà.”
“Đó là vì ngươi còn nhỏ, Nhâm Tiểu Túc thì không… “
Lý Thần Đàn độc miệng nói.
Hai người tán gẫu, phảng phất như đoàn xe không tồn tại.
Kẻ địch xuống xe, chỉ vài giây đã đứng đầy cả ngọn đồi, nhìn qua cực kỳ tráng lệ.
Linh hiểu, nếu như Lý Thần Đàn xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ hắn sẽ không cho phép chi đội này đi qua Chúc Sơn.
Lý Thần Đàn nhìn những gương mặt bình tĩnh kia, nói:
“Nếu không biết chuyện gì xảy ra, ta còn tưởng họ cũng bị ta thôi miên đó.”
Trong đám người, có một người đi tới chỗ Lý Thần Đàn.
Lý Thần Đàn chợt phát hiện mình dường như biết đối phương:
“Ngươi kêu cái gì mà…”
“Tên của ta là Linh…”
Linh đáp.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.