Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
“Đôi khi ta nghĩ, nếu có ngày phải lựa chọn, ta nên dứt khoát hơn, như vậy Tây Bắc sẽ có ít người chết.
Ta càng do dự, càng nhiều người sẽ chết vì trận đại nạn này.
Thế nhưng Lục Nguyên, ngươi cũng biết, ta luôn là người ích kỷ.
Trước đó ta chưa từng có nghĩ nên hi sinh bản thân vì ai.
Trừ phi là Tiểu Cận, ngươi, Tiểu Ngọc Tỷ.”
“Ừ, ta biết….”
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói:
“Cho nên, lần này ta khẩn trương tới đây, kỳ thật là muốn ngăn lại ngươi.
Ca, chúng ta rời đi đi.
Thế giới này rất lớn, dù Linh lợi hại hơn nữa cũng không đến mức không có chỗ cho chúng ta dung thân của.
Được rồi, ta biết nói như vậy nghe có phần lừa mình dối người, nhưng ca, ta thật sự không muốn nhìn ngươi hi sinh vì thế giới này, quá bất công với ngươi.”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Có thể để ta và Tiểu Cận tâm sự một lúc không?”
Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ nhìn nhau, yên lặng rời đi.
Nhâm Tiểu Túc lấy một tấm vải bố lót xuống dưới, cùng ngồi với Dương Tiểu Cận ngắm bầu trời đen nhánh.
“Ngươi cũng không muốn ta đi đến một bước kia đúng không?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
“Ừ…”
Dương Tiểu Cận ung dung nói:
“Tiểu Túc, ngươi biết không, không có người nào nên hi sinh vì thế giới này.”
“Lục Nguyên luôn thấy thế giới này bất công, nhưng ta cảm thấy bản thân vẫn rất may mắn, có cô bạn gái xinh đẹp, có thực lực mạnh, trước đó ta nghĩ ba mẹ bỏ rơi mình, kết quả sua đó ta mới biết vì để ta được sống, họ phải trả giá những gì.
Vì thế hiện tại ta không thấy bản thân có gì bi thảm.
Nghe nói vào lần tia biến trước, cha ta cũng hi sinh vì mọi người.
Bây giờ nghĩ lại, ta thật bội phục sự quyết đoán khi ấy của hắn.
Trên thực tế, sau khi biết chuyện xưa của hắn, ta phát hiện hắn mới thích hợp làm thủ lĩnh hơn.
Ta chỉ là một tiểu hài tử chưa lớn mà thôi.”
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
“Việc hắn muốn làm chưa hẳn là việc ngươi muốn làm a.”
“Nhưng không có cách khác.
Tiểu Cận, ngươi phải sống a…”
Nhâm Tiểu Túc cúi đầu nói.
Dương Tiểu Cận quay đầu nhìn lại, nàng chợt phát hiện bản thân không thấy rõ được biểu tình của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói tiếp:
“Nếu ta còn do dự tiếp, có thể ngươi sẽ không còn.
Hôm qua ta nghĩ cả ngày, chợt phát hiện ta không chấp nhận được.
Ta có thể không cứu toàn bộ thế giới nhưng muốn cứu ngươi.
Chúng ta đều phải thừa nhận, nếu một ngày thật sự phải đối mặt với Linh, có lẽ chúng ta có thể chạy tới nơi xa xôi như vương quốc Vu Sư hoặc thậm chí còn xa hơn.
Nhưng mỗi lần như thế, chiến thắng lại dần thuộc về nó.”
Dương Tiểu Cận sững sờ nhìn Nhâm Tiểu Túc, bên trong chiến trường tàn khốc, dưới bầu trời đêm.
Đối phương đột nhiên dùng ngữ điệu đơn giản thổ lộ tâm tình khắc cốt ghi tâm, điều này khiến nàng có phần bất ngờ.
“Vậy cũng không thể hi sinh chính ngươi…”
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc cười khổ:
“Ta cũng không muốn, thật sự ta vẫn muốn sống, ai lại muốn chết?”
“Đồng ý với ta, Khánh Chẩn đã nói chờ hắn 9 ngày.
Nếu sau 9 ngày vẫn không được…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDương Tiểu Cận nói:
“Đến lúc đó, mặc kệ đi đâu, ta cũng đi cùng ngươi.”
…
Quân Tây Bắc tại Lê Minh đã rút hơn phân nửa.
Trong kế hoạch của P5092, phòng tuyến thứ hai hẳn có thể cản được LINH một ngày.
Nơi này cách cứ điểm 178 131 ki lô mét , dựa theo tốc độ hành quân của AI, ngày quyết chiến cuối cùng hẳn sẽ tại cứ điểm 178.
Sống hay chết đều là ngày đó.
Trên đường đi, Vương Uẩn đột nhiên hỏi:
“Ồ, P5092 đâu? Vừa rồi hắn vẫn đứng cùng chúng ta mà?”
Trong lúc nói chuyện, đám người đại lừa dối cũng bắt đầu tìm kiếm P5092.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ P5092 nhất quay về trận địa, bấy giờ hắn thấy P5092 đang chĩa súng vào dưới cằm mình.
Một tay Nhâm Tiểu Túc xuyên qua Ám Ảnh Chi Môn hất lệch họng súng.
Nếu Nhâm Tiểu Túc chậm một chút nữa, e rằng P5092 đã chết.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Nhâm Tiểu Túc kinh nghi bất định:
“Vì sao muốn tự sát?”
P5092 nói:
“Nhiệm vụ cuối cùng của ta tại phòng tuyến Lê Minh đã xong.
Chiến tranh tiếp đó không có ý nghĩa gì với ta, ngày đạn chiến ở cứ điểm 178 không cần mưu kế mà cần dũng khí.”
“Cho nên ngươi muốn tìm chết?”
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày hỏi:
“Vì sao?”
“Vì ta tự tay đưa đám Hắc Hồ vào chỗ chết, vì ta không cho binh sĩ ở Lê Minh lui lại…”
Trong mắt P5092 đều là mỏi mệt.
Vì chiến tranh thắng lợi, P5092 làm ra hết thảy quyết định lãnh khốc nhất.
Nhưng đây là vì thắng lợi chứ không phải vì hắn.
Nếu hắn không phải gánh vác tín niệm của Hỏa Chủng, có lẽ hắn đã đưa ra lựa chọn khác.
P5092 nhẹ giọng nói:
“Ngày cuối cùng ta ở cùng Hắc Hồ, ta cũng muốn như những trưởng quan khác cùng kề vai tác chiến với chiến hữu.
Nhưng ta biết nơi này cần ta, vì thế ta không thể chết.
Nhưng với tư cách là trưởng quan của họ, ta thẹn với lòng.”
Nhâm Tiểu Túc im lặng, hắn không biết nên an ủi vị thiên tài quân sự này thế nào.
Rõ ràng đối phương được sinh ra vì chiến tranh, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang tâm nhân từ.
Tâm địa của đối phương càng thiện lương, khi ra quyết định càng thống khổ.
Loại thống khổ này không ngừng tích lũy, cuối cùng khiến P5092 không còn tha thiết sống.
Mặc dù hắn làm vậy là có lý do vô cùng đứng đắn.
Nhâm Tiểu Túc thu súng lục của P5092 lại, sau đó lạnh giọng nói:
“Sau trận chiến này, ta sẽ nghĩ cách dùng Anh Linh Thần Điện thức tỉnh đám Hắc Hồ, nếu đến lúc đó ngươi tự sát, các ngươi sẽ âm dương cách biệt vì Anh Linh Thần Điện không thể triệu hoán người tự sát.”
P5092 sửng sốt, thời điểm này hắn chợt nhớ tới Nhâm Tiểu Túc còn có năng lực này:
“Nhưng đội ngũ Hắc Hồ dẫn dắt có hơn một vạn người! Anh Linh Thần Điện của La Lam chỉ triệu hoán được 12 người mà thôi.”
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
“La Lam không làm được chứ không phải năng lực này làm không được.”
Một khắc này, dường như LINH cũng nhận ra binh sĩ ở phòng tuyến Lê Minh đang rút lui.
Trong lúc nhất thời, áp lực chi đội số hai gia tăng, biển người ồ ạt xông tới.
Tính cả binh sĩ bị Nhan Lục Nguyên chặn lại cũng dần tăng tốc.
Hướng Tây Nam, binh sĩ Khánh thị vứt bỏ quân nhu, đồng loạt chạy nước rút.
Biên người khổng lồ như muốn xông qua phòng tuyến Lê Minh, cắn nuốt sạch sẽ cứ điểm 178.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.