Còn 4 ngày.
Chu Kỳ dùng trận mưa này tiêu diệt đàn chim như chứng minh cho danh xưng bán thần của mình.
Thậm chí có rất nhiều binh sĩ Tây Bắc nói, sau trận mưa này, bán thần không ai bằng Chu Kỳ.
Thi thể và lông vũ bầy chim bao trùm vùng núi.
Sau trận chiến, Chu Kỳ cũng kiệt sức, bốn người họ tranh thủ rời khỏi trận địa 141, quay về cứ điểm 178.
Theo như Khánh Chẩn nói, chuyện cần làm tại đây họ đã làm xong, còn lại cứ về cứ điểm 178 chờ đợi.
Trận mưa thu khiến trận địa 141 có chút lầy lội, binh sĩ di chuyển trong chiến hào thỉnh thoảng sẽ bị trượt chân.
Mọi người đặt hòm vũ khí dưới hào xem như đường đi.
Binh sĩ tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hôi ngồi trên vách chiến hào, có người hút thuốc, có người ăn lương khô, phấn khởi nói về chuyện đã xảy ra hôm qua.
Lúc chim di trú sắp tới nơi, mọi người thật sự đã tuyệt vọng, kết quả Chu Kỳ xuất thủ khiến tất cả như lần nữa thấy được hi vọng.
Cảm giác khi rớt xuống đáy cốc lại thấy được ánh sáng thật sự quá mức phấn khởi.
Một ít binh sĩ đang ngủ trong chiến hào có thể nghe được tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người.
Khi bộ tổng chỉ huy nhận được tin này, mọi người đều hoan hô, ánh mắt của họ nhìn P5092 chẳng khác nào nhìn thần tượng.
Không thể không nói, P5092 xác thực rất lợi hại.
Hắn để Chu Kỳ tới trận địa 141, hơn nữa biết trước trời sẽ mưa, cứ như có năng lực tiên tri vậy.
P5092 và Vương Uẩn như một tổ hợp được sinh ra cho chiến tranh.
Lúc trước mọi người cảm thấy, dường như P5092 không quá để ý tới bầy chim di trú.
Thái độ bình tĩnh này thật sự đã thuyết phục mọi người.
Bất quá vào lúc mọi người hoan hô thì P5092 lại cau mày.
Vương Uẩn hỏi:
“Vừa đại thắng, sao ngươi còn lo? Không lẽ là vì sự xuất hiện quỷ dị của đàn chim?”
Ý của Vương Uẩn là, họ có thể đoán được trời sắp mưa, với khả năng như LINH sao không biết được.
Nếu biết, nó còn đưa đàn chim tới cho Chu Kỳ giết làm gì.
Đây rất giống một cái bẫy.
P5092 nói:
“Dựa lệ cũ, trận mưa này ít nhất cũng đổ sau 3 ngày nữa.
Nếu LINH giữ lại đòn sát thủ này lại tới 3 ngày sau, chúng ta thắng.
Nhưng Chu Kỳ từng nói, LINH đã biết hắn đạt tới cảnh giới bán thần.
Cho nên LINH cũng biết nó sẽ không tránh khỏi Chu Kỳ.”
P5092 nói tiếp:
“Xem chim di trú là đòn sát thủ của nó không sai.
Nhưng hiện tại xem ra, chim di trú càng giống tấm khiên cho binh sĩ của nó hơn.
Dường như với nó, nhân loại quan trọng hơn.”
Vào lúc này, Tuân Dạ Vũ vốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong doanh trướng đột nhiên mở mắt đứng dậy hô:
“Hướng đông bắc có kẻ địch.
Quy mô rất lớn, cách chúng ta 90 ki lô mét !”
P5092 thầm thở dài, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới:
“Đám Hắc Hồ thua rồi.
Số kẻ địch họ kiềm giữ giúp chúng ta sẽ tới nhanh thôi, với tốc độ hành quân của họ, chậm nhất tối nay sẽ tới.”
Tiếng hoan hô chợt tắt, các tham mưu hít thở không thông.
Phòng tuyến Lê Minh chỉ đối mặt với một chi binh sĩ đã cố hết sức, nếu thêm nữa, họ còn cầm giữ được bao lâu?
Hơn nữa, theo tin tức Hồ Thuyết đưa tới, hai mũi quân địch từ Tây Nam sẽ trực tiếp vượt qua phòng tuyến Lê Minh, tới thẳng cứ điểm 178, hiện tại chỗ đó không phòng bị gì cả.
Kết quả không đợi mọi người kịp tiêu hóa tin tức này, P5092 đã nói thêm:
“Binh sĩ ở Tây Nam hẳn cũng sắp đến rồi.”
Số lượng quân địch từ Tây Nam cũng không hề ít hơn hiện tại.
Lời nói của P5092 như cố ý tạt một gáo nước lạnh vào mọi người.
Vương Uẩn thấp giọng nói:
“Nếu toàn bộ quân địch đến, chúng ta căn bản không ngăn được, e rằng chỉ một ngày sẽ thất thủ.”
P5092 nghĩ nghĩ rồi nói:
“Truyền lệnh của ta, binh sĩ phòng tuyến thứ ba tại phòng tuyến Lê Minh, ngày mai bắt đầu rút lui về cứ điểm 178.
Như vậy, trước khi kẻ địch tới, cứ điểm 178 mới có thể phòng ngự.”
“Vậy phòng tuyến thứ 2 thì sao?”
Vương Uẩn hỏi.
“Tranh thủ thời gian cho đội thứ ba rút lui…”
P5092 trả lời.
Nhiệm vụ hiện giờ của P5092 chỉ có một, đó chính là tranh thủ thời gian, thời gian, thời gian.
Những thứ khác không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn nữa.
“Nhưng nếu kẻ địch tới hướng đông bắc tới vào tối nay, e rằng binh sĩ ở phòng tuyến thứ hai không tranh thủ đủ thời gian đâu… “
Vương Uẩn nói:
“Có thể chưa kịp lui quân thì phòng tuyến thứ hai đã thất bại rồi.”
“Cho nên ta mới nói, chúng ta cần một chút vận khí….”
P5092 nói.
Trên thực tế, thành công của mỗi người ít nhiều đều liên quan tới vận khí.
Mà P5092 biết, Nhâm Tiểu Túc có một người thân chưởng quản mặt này.
…
Dân du mục vượt qua sông Thần Mộc, tới thẳng cứ điểm 178.
Khi đó, Nhan Lục Nguyên phái Hassan dẫn đàn sói đuổi trâu ngựa gấp rút tiếp viện hàng rào 144.
Đợi khi đàn sói hộ tống đợt nạn dân cuối cùng tới phòng tuyến Lê Minh thì quay lại tụ họp cùng Nhan Lục Nguyên, chỉ để lại một mình Hassan ở phòng tuyến Lê Minh hiệp trợ quân Tây Bắc tiến hành phòng thủ.
Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng Lang Vương, vuốt ve bộ lông của nó:
“Vất vả cho các ngươi.”
Lang Vương lắc đầu, tựa hồ rất hưởng thụ khi được Nhan Lục Nguyên vuốt ve.
“Phó Lan Tề… “
Nhan Lục Nguyên hỏi:
“Ngươi cảm thấy hiện tại Tây Bắc cần gì nhất?”
“Chủ nhân, trinh sát của chúng ta ở phía nam phát hiện quân địch.
Số lượng cực kỳ khổng lồ, may mà trinh sát đều cưỡi chiến mã tốt nhất mới bị đuổi kịp…”
Phó Lan Tề nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ta nghĩ, với số lượng địch nhân khổng lồ như vậy, chỉ sợ quân Tây Bắc không cách nào ngăn cản a, chúng ta có cách nào cản kẻ địch lại không?”
“Ngươi cảm thấy lúc nào ngăn họ thì tốt nhất?”
Nhan Lục Nguyên hỏi.
Phó Lan Tề gãi đầu:
“Chủ nhân, ta cũng không biết lúc nào phù hợp nữa, nếu không thì hiện tại luôn đi?”
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
“Các ngươi tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định.
Ta đi trước.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetPhó Lan Tề nóng nảy:
“Chủ nhân, ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng muốn tin ta.”
Nhan Lục Nguyên cười:
“Không phải tin ngươi, mà ta tin chính mình.”
Tuy Nhan Lục Nguyên không thấy vệ tinh trên trời nhưng hắn biết vệ tinh đang dần rời khỏi vùng đất hắn đang đứng.
Hiện tại là thời cơ tốt nhất.
Vận khí đối với nhiều người mà nói là vật có thể gặp không thể cầu, nhưng đối với Nhan Lục Nguyên, nó nằm trong phạm vi năng lực hắn khống chế.
Bất quá hắn không cách nào hứa nguyện để bản thân may mắn hơn, nhưng vẫn có thể hứa nguyện cho Nhâm Tiểu Túc.
Cách đó không xa, Tiểu Ngọc Tỷ ngồi trên lưng sói, nàng thấy Nhan Lục Nguyên muốn rời khỏi đội ngũ thì thúc lưng sói chạy tới:
“Lục Nguyên, ta đi cùng ngươi.”
Nhan Lục Nguyên thấy thái độ kiên quyết của Tiểu Ngọc Tỷ, hắn cười nói:
“Được, chúng ta cùng đi.”
Hai người cùng cưỡi sói hướng về phương nam, khi họ tới nơi.
LINH khống chế quân đội dân lại, mọi người cùng nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, bộ dáng cảnh giác.
Sau một khắc, Nhan Lục Nguyên nhảy xuống lưng Lang Vương, xòe tay về phía kẻ địch, làm động tác cắt cổ.
Mặt đất bỗng nhiên bắt đầu rung động.
Cả vùng hoang dã bao la mờ mịt, mảnh đất bỗng nứt ra một cái rãnh kéo dài tới chỗ quân địch.
Khe nứt không lớn, muốn hủy diệt cả đội quân là chuyện không thể nào, nhưng muốn ngăn quân địch tiến lên thì dư sức.
Thân thể Nhan Lục Nguyên bắt đầu mờ đi, tóc của hắn dần hóa thành bột phấn dưới tốc độ mắt thường nhìn thấy được, cả người phảng phất như sắp phiêu tán trong không khí.
Vô số quân địch như thủy triều rơi xuống khe nứt.
Khe nứt sâu không thấy đấy, có thể nghe được tiếng nước rền vang, có như dẫn thẳng xuống hoàng tuyền.
Bề ngang khe nứt này kéo dài mấy chục ki lô mét , trực tiếp chia quân địch thì hai phía!
Nhan Lục Nguyên không quan tâm quân địch, hắn yên lặng nhìn lên trời, ý chí tràn đầy trước nay chưa từng có.
Có lúc, hắn thậm chí cảm thấy bản thân đã chạm tới chân lý của thế giới, hoặc giả chính hắn đã là chân lý rồi.
Hắn chính là chân lý.
“Lục Nguyên!”
Tiểu Ngọc Tỷ kinh hô.
Nàng thấy thân thể Nhan Lục Nguyên không ngừng biến mất, trong chớp mắt đó, đáy lòng Lý Tiểu Ngọc đau vô cùng, cứ như sắp mất đi người thân trọng yếu nhất vậy.
Tiểu Ngọc Tỷ không ngừng gọi tên Nhan Lục Nguyên, thậm chí chạy tới lảo đảo chật vật tới ôm chầm lấy hắn.
“Ta không sao Tiểu Ngọc Tỷ…”
Nhan Lục Nguyên cúi đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc Tỷ, cười nói:
“May mắn mà có ngươi bên cạnh, bằng không lần này nguy hiểm rồi.”
Tiểu Ngọc Tỷ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Nhan Lục Nguyên, không biết từ khi, nàng đã phải ngửa đầu nhìn thiếu niên này.
Nhan Lục Nguyên vốn được phụ nữ cả thị trấn yêu thích nay đã trở thành đại nam nhân.
“Lục Nguyên, tóc của ngươi…”
Tiểu Ngọc Tỷ thấp giọng nói.
Sau khi tới Thảo Nguyên, Nhan Lục Nguyên chưa từng cắt tóc, tóc hắn vốn đã dài đến eo.
Mà bây giờ, tóc Nhan Lục Nguyên ngắn chỉ còn chừng một phân, nhìn như các tăng lữ khổ hạnh.
Nhan Lục Nguyên nói:
“Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi có thể gọi ta về là đã là chuyện rất may mắn rồi.
Còn tóc sao, không quan trọng.”
Tiểu Ngọc Tỷ đột nhiên hỏi:
“Thế nhưng nếu tóc của ngươi không còn, lần sau tái sử dụng năng lực, chỉ sợ sẽ thật sự tiêu tán, ngươi đồng ý với ta, về sau không được sử dụng năng lực của mình nữa, được không?”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy….”
Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm:
“Chỉ là không thể dùng lại cấp bậc năng lực như vậy thôi, hứa nguyện vẫn có thể.”
“Vậy cũng không được….”
Tiểu Ngọc Tỷ nói:
“Ta sợ một ngày nào đó ngươi thật sự sẽ tiêu tán.”
“Sẽ không….”
Nhan Lục Nguyên nói:
“Có ngươi ở bên, ta sẽ không tiêu tán.
Trên thực tế, địch nhân lần này so với trong tưởng tượng càng cường đại hơn.
Ta không đủ năng lực chống lại chúng, dù liều cả mạng này cũng chỉ khiến đối phương tổn thất thảm trọng mà thôi.
Vì dù là ta hay Lý Thần Đàn cũng không đủ tư cách trở thành ý chí của thế giới này.”
Cho nên, trừ Nhâm Tiểu Túc ra, những người khác dù vượt qua mức 70%, cũng không cách nào chạm đến 100%, trở thành thần linh chân chính.
Kết quả sau cùng cũng chỉ là tiêu tán mà thôi.
…
Cùng lúc đó, tại bộ chỉ huy trong phòng tuyến Lê Minh, Tuân Dạ Vũ bỗng cao giọng nói:
“Kẻ địch ở đồng bắc lần nữa có thêm hai sinh mệnh.
Một là người thường, một là siêu phàm giả, nhưng cái hỏa diễm sinh mệnh người này óng ánh như ánh sao.
Ta ít khi thấy được, còn mạnh hơn cả Chu Kỳ cùng Chu Nghênh Tuyết nữa.”
“Siêu phàm giả có cấp bậc bán thần trở lên…”
P5092 hỏi:
“Họ làm gì?”
“Họ đang đi về phía kẻ địch…”
Tuân Dạ Vũ chấn kinh:
“Trong nháy mắt có mấy vạn sinh mệnh của kẻ địch đột nhiên biến mất!”
Kỳ thật Tuân Dạ Vũ cũng không rõ lắm, mấy vạn hay mấy chục vạn.
Hắn chỉ cảm thấy hình chiếu radar trong đầu mình có vô số hỏa diễm sinh mệnh bỗng biến mất, trống một mảng lớn.
Như một khối bánh ngọt hình chữ nhật đột nhiên bị người nào đó cứng rắn cắt bỏ một miếng.
Tuân Dạ Vũ vắt hết óc cũng không cách nào đoán được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
P5092 nói:
“Hiện tại, quỹ tích hành động của hai bên thế nào?”
Tuân Dạ Vũ nói:
“Bán thần kia đang chạy đến phòng tuyến Lê Minh, mà không biết vì sao, kẻ địch từ hướng lại đi về phía nam.”
“Đây chính là vận khí mà ta nói…”
P5092 cảm khái:
“Hẳn là vị kia trên thảo nguyên chạy tới.”
Mặc kệ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chi đội của kẻ địch ở đông bắc không thể tới đây nữa.
Đếm ngược ngày càng gần, từng viên minh châu trong văn minh nhân loại lần lượt hội tụ về một nơi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.